VI. Lời khuyên


Trong khi chúng tôi chờ đèn đỏ, cô mở lời, nhìn ra cửa sổ cạnh ghế lái.

"Tôi nghĩ anh biết!, có mùi lạ ở đây."

"Tôi đã không nhận ra từ trước bởi vì cơn mưa.... Anh đã uống à?"

"ừm. Đúng vậy," Tôi trả lời một cách bất cẩn.

"Lái xe khi say rượu?", cô hỏi với vẻ hoài nghi và thất vọng.

"Vậy hả? Anh có biết bao nhiêu người chết vì nó không và anh nghĩ anh là ngoại lệ?"

Tôi cứng họng. Tôi hiểu rõ những rủi ro khi vừa say vừa lái, nhưng nhận thức mơ hồ về những rủi ro đó đã bị tôi gạt phắt đi, hoặc là đâm vào cái gì đó và làm bản thân tổn thương.

Khi nói đến kết quả có người chết, tôi nghĩ đến mấy vụ cướp ngân hàng, những điều mà tôi cảm thấy không liên quan gì đến tôi.

"Rẽ trái ở đây," Cô chỉ đường. Chúng tôi đang đi lên một con đường dốc không có ánh sáng. Tôi nhìn vào đồng hồ chỉ vận tốc và nhận ra rằng tôi đang đi với vận tốc thậm chí còn không đến được 30 kilomet trên giờ.

Khi tôi nhấn mạnh chân ga, chân tôi cứng lại. Dù thấy nó kì lạ, tôi vẫn tăng tốc, và thấy tay mình tiết ra mồ hôi bất thường. Tôi chú ý ánh đèn của chiếc xe bên làn đường đối diện. Tôi nhả chân ga. Ngay cả khi chiếc xe đã đi qua, tôi vẫn để xe chạy chậm cho đến khi nó dừng hẳn.

Tim tôi lại điên cuồng đập, giống như sau vụ tai nạn. Mồ hôi lạnh chảy thành giọt xuống mặt tôi.

Tôi cố gắng khiến chiếc xe di chuyển một lần nữa, nhưng chân tôi không chịu di chuyển. Tôi cũng có cảm giác này trước khi cán qua cô ấy, sự sợ hãi đó đang "mắc kẹt" lại trong đầu tôi.

"Có lẽ nào", Cô đoán

"Sau khi tông tôi, anh sợ lái xe à?"

".... Nó có vẻ như vậy."

"Đáng đời anh."

Tôi thử thách bản thân mình hết lần này đến lần khác, chỉ khiến nó nhích thêm một vài mét cũng rất khó khăn trước khi nó khựng lại một lần nữa.

Tôi đánh xe lên lề đường và tắt máy. Khi cần gạt kính chắn gió dừng lại, cửa xe nhanh chóng hoàn toàn bao phủ bởi nước.

"Xin lỗi, nhưng chúng ta nên nghỉ một chút ở đây đến khi nào tôi có thể lái xe lại."

Nói xong, tôi tháo dây an toàn, ngã ghế về phía sau và nhắm mắt lại.

Vài phút sau, tôi nghe thấy tiến ghế bên kia hạ xuống, và cô xoay người nằm nghiêng. Cô ấy không muốn nhìn mặt tôi khi ngủ, tất nhiên là vậy.

Khi tôi đang chìm trong bóng tối, những làn sóng ân hận ập đến tôi, tôi đã làm việc gì đó không thể quay lại, tôi nói với mình một lần nữa.

Tôi hối hận về mọi thứ. Thật sai lầm khi lái xe quá nhanh, thật sai lầm khi vừa say vừa lái. Thực tế, cũng thật sai lầm khi uống rượu vào lúc này. Không, thậm chí cũng sai lầm khi đi rút tiền vào hôm nay, sai lầm về việc quyết định kiếm việc làm của mình! Tôi muốn đổ lỗi cho thằng Việt quá..

Những người giống tôi nên chịu cảnh khốn khổ khi bị nhốt lại trong phòng của họ. Ít nhất là sau đó họ sẽ không làm phiền bất cứ ai khác.

Tôi đã hủy hoại cuộc sống của cô gái này.

Để quên điều đó đi, tôi hỏi cô ấy

"Này, tại sao một người như cô lại tản bộ ở nơi hoang vắng như thế này?"

"Đó là việc của tôi," cô lạnh lùng đáp lại.

"Anh đang cố nói rằng cho dù nó chỉ là một tai nạn, mình nên làm gì đó để bù đắp cho nó?"

"Không, tôi không ngụ ý gì cả, tôi chỉ..."

"Sự thiếu thận trọng và kiêu ngạo của anh lấy đi cuộc sống của người khác. Anh không có quyền nói như vậy, tên giết người ạ."

Tôi thở dài sườn sượt, hướng sự tập trung vào âm thanh của cơn mưa ngoài kia. Tôi nhận ra cơ thể mình hoàn toàn kiệt sức khi tôi trở người. Và nhờ ít cồn còn lại trong tôi, ý thức tôi cứ nửa mê nửa tỉnh.

Tôi ước rằng khi tôi thức dậy, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Khi tôi thiếp đi, tôi nghe thấy tiếng cô khóc, cảm giác tội lỗi lại ập vào tâm trí tôi một lần nữa.

Ngước lên trên, tôi nghĩ mình nên nói điều này cho Việt. Rút điện thoại khỏi túi, tôi nhanh chóng tạo một cuộc gọi video chuyển đến Việt.

Khung cảnh xung quanh như đang dần tan biến trong bóng tối. Thời gian đợi nó nhấc máy như kéo dài thêm, bây giờ cũng đã rất muộn, chưa chắc nó có thể bắt máy và trả lời tôi, tôi nhắm mắt lại, định cúp máy.

"Alo alo!" Việt đáp bằng cái giọng điệu ngái ngủ

"Tao đã tông một cô gái," Tôi nói. Không để Việt kịp nói, tôi nói tiếp

" Tao đã đi nhanh hơn cả mức đủ để giết ai đó. Cơn mưa đã khiến phanh không hoạt động hết sức. Tao nghĩ là mình sắp thành kẻ giết người rồi."

"Sắp?"

"Ye-yeah"

"Aha. Vậy, lúc này mày cảm thấy thế nào?", Việt hỏi với vẻ thích thú, tôi ngửi thấy mùi thuốc của nó, chắc chắn là vậy, mặc dù nó không có ở đây

Sự cộc cằn của Việt thật hoài niệm. Nó đã luôn là người như vậy. Tin tốt cho người khác sẽ là tin xấu cho nó, và ngược lại.

"Tao nghĩ sao á?" Tao cảm thấy thật tệ. Cứ nghĩ đến hình phạt mà tao sẽ phải nhận cho lỗi lầm này khiến tao muốn chết quách đi cho xong."

"Không có gì phải lo lắng cả. Ngay từ đầu là mày đã có "cuộc sống" nào để mất đâu, đúng chứ? Mày sống như kiểu mày đã chết. Chả sống vì điều gì, không mục đích, không niềm vui..."

" Đó là tại sao tao muốn nó kết thúc!.... Tao nên theo sau mày, Việt! Tao có thể dễ dàng kết thúc cuộc sống này, Tao sẽ theo mày qua nước ngoài, tao sẽ thuyết phục gia đình."

"Dừng lại, Tởm lợm quá đấy. Mày nói cứ như bọn bỏ nhà vì tình ấy."

"Chắc là vậy."

Tiếng cười của tôi vang vọng trong không gian cô tịch của xe. Cô ấy có lẽ đã ngủ say

Bất kể bạn kêu Việt làm gì, nó luôn làm tốt hơn mức trung bình. Nó nhanh chóng nắm bắt mọi thứ. Nhưng mặt khác, sau cùng, nó chưa bao giờ giỏi hẳn trong bất cứ chuyện gì.

Cho nên nó chưa làm được gì cho bản thân dù chỉ một lần. Tôi ước mình có thể như thế.

Đó chắc chắn là lý do tại sao Việt luôn thích những điều hoàn toàn vô nghĩa. Những game lỗi thời, nghe những bài hát dở tệ, và cái con gấu bông khổng lồ nhưng chưa bao giờ ôm vô lí của nó.

Việt xin tôi chút thời gian, nó có lẽ đã hút điếu thứ hai. Tôi muốn hút một điếu nhưng có vẻ không được rồi. Nạn nhân của tôi có thể không thích thuốc lá rồi giết tôi mất

Khi Việt quay lại, nó nói, "Này Quảng, tao muốn hỏi điều này."

"Gì?"

"Có phải tai nạn đấy thực sự là cái gì đó hoàn toàn tránh được?"

Tôi không hiểu câu hỏi của nó. "Ý mày là gì?"

"Ưm, ý tao là... Có lẽ cái tai nạn đó không chắc là do mày."

"Hey, giờ mày đang cố nói cái tai nạn đó là do cố tình đấy à?"

Việt không trả lời. Với nụ cười kích thích sự tò mò, nó thả điếu thuốc, mà chỉ còn đầu lọc vào lon cafè rỗng và châm một điếu khác. Cứ như muốn nói rằng, "Nghĩ thử xem." Sau đó cúp máy.

Tôi suy nghĩ về từng từ của Việt. Nhưng dù tôi sục sạo đầu mình nhiều thế nào đi nữa, tôi cũng không thể đi đến một kết luận đáng để coi là một kết luận. Nếu Việt chỉ muốn chỉ ra chiều hướng tiêu cực của tôi, nó không cần thiết phải nói như thế.

Nó đang cố gắng để tôi nhận ra điều gì đó.

Sau đó tôi chìm vào giấc ngủ, một giấc mơ xuất hiện trong tôi. Tôi hiện đang đứng ở cổng vào công viên giải trí.

Đằng sau gian hàng và quầy bán vé, một vòng quay ngựa gỗ, một cái xích đu, tôi có thể thấy một vài điểm thu hút như cái đu quay khổng lồ, cái đánh đu và tàu lượn.

Tiếng huyên náo từ những điểm nóng quanh tôi, tiếng la hét. Tiếng nói chuyện của mọi người như có vô vàn nhóm nhạc đang chơi những âm điệu vui tươi và tôi cũng nghe thấy tiếng của một cái đàn guitar cổ xưa trong số những điểm nóng.

Có vẻ như tôi không đến đây một mình. Ai đó đang nắm tay trái tôi.

Ngay cả trong giấc mơ của mình, tôi cảm thấy nó thật kì quặc. Vì tôi chưa bao giờ đến công viên giải trí với ai cả.

---

Tôi cảm thấy có ánh sáng dưới mí mắt mình. Khi tôi mở mắt, tôi nhận ra cơn mưa đã tạnh tự lúc nào và màu xanh đậm của đêm và màu cam của buổi sớm đang hòa quyện vào nhau gần đường chân trời.

"Chào buổi sáng, tên giết người", Cô nói, cô đã thức dậy trước tôi.

"Anh nghĩ là mình lái xe được chưa?"

Được rọi sáng bởi ánh bình mình, mắt cô cho thấy cô đã khóc

"Có lẽ!", tôi trả lời

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top