Chương 71: Cậu gật đầu rồi
Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Đoàn quân đông nghịt lao đi nhanh như một đám mây lớn mang sắc ráng đỏ.
Ninh Như Thâm vẫn còn ngẩn ngơ đứng trước cổng thành một lúc lâu, cậu nhìn phía chân trời cuồn cuộn cát vàng, cả khuôn mặt bị thiêu đốt đỏ bừng lên dưới tia nắng bình minh.
Ngón tay còn dính một chút rượu, hương rượu nồng đến mức khiến người ta thấy choáng váng.
Trong đầu cậu lại hiện lên khoảnh khắc Lý Vô Đình cúi người xuống:
Mũ giáp lạnh lẽo và cứng nhắc chạm vào cậu, thế nhưng đôi môi đặt lên trán cậu thì lại nóng hầm hập và rất mềm mại. Trước cả ngàn vạn quân lính, hắn đặt xuống một nụ hôn nóng rực được thiêu đốt bởi rượu Dương Quan.
Ninh Như Thâm ngơ ngác hồi tưởng lại, lúc ấy cậu...
Gật đầu rồi phải không?
Hình như là gật đầu rồi.
Sau đó Lý Vô Đình nhìn cậu mỉm cười, ngồi thẳng lên rồi kéo mạnh dây cương... Đế vương trẻ tuổi mang khí thế hăng hái, dẫn đầu cả vạn quân cùng cưỡi ngựa xông ra sa mạc mênh mông của phương Bắc.
Ninh Như Thâm giơ tay lên chạm vào gò má nóng bừng của mình.
Vậy bây giờ hai người bọn họ coi như đã xác định quan hệ rồi đúng không? Đợi Lý Vô Đình quay về, chẳng phải hai người sẽ...
Cậu càng nghĩ càng thấy tim đập nhanh, vội vàng ôm lấy ngực.
Má ơi, cậu có bạn trai là hoàng đế.
Đang cố gắng bình tĩnh lại, ai đó chợt huých cánh tay cậu.
Ninh Như Thâm quay lại thì thấy Hiên Vương đứng đó: ?
Lý Ứng Đường tỏ ra thấu hiểu, "Tuy biết rằng ngươi không nỡ xa bệ hạ nhưng chúng ta phải quay về thôi."
Lúc này Ninh Như Thâm mới nhận ra các tướng sĩ đi đưa tiễn đã lục tục quay về thành.
Cậu đáp vâng rồi quay về.
Mới đi được mấy bước thì sực nhớ ra:
Dựa theo vị trí đứng lúc nãy, chắc chắn toàn quân không nhìn thấy gì cả, thế nhưng Hiên Vương...
Cậu giật mình nhìn sang Hiên Vương.
Dường như để chứng minh cho điều cậu nghĩ là đúng, Lý Ứng Đường cố gắng không toét miệng ra cười, hắn tỏ ra bình thản:
"Nhìn gì, chẳng qua là bệ hạ hôn ngươi một cái thôi mà? Có gì to... tát~ đâu!"
"..."
Ninh Như Thâm hít sâu: Nhưng ông phấn khích đến nỗi vỡ giọng luôn kìa.
---
Về tới quân doanh, doanh trại thiếu đi các binh sĩ nên trống vắng hơn nhiều.
Chỉ còn lại quân lính trông coi thành đang sắp xếp lại doanh trại.
Ninh Như Thâm nhìn quân doanh rồi nhìn sang vị hoàng thân quốc thích bên cạnh, "Hay là Vương gia chuyển sang lều chủ tướng mà ở, thần quay về cái lều nhỏ kia."
"Á không cần, không cần đâu." Lý Ứng Đường xua tay, "Đó không phải là địa phận mà bản vương nên bước chân vào... Hơn nữa bản vương đã quen với hoàn cảnh sáng tác hiện tại rồi, ngươi cứ ở lại trong đó đi."
Hắn nói xong thì chà xát tay, ra về đầy phóng khoáng.
Ninh Như Thâm, "..." Thôi được rồi.
Tuy cả đoàn quân đã đi rồi nhưng quân doanh vẫn còn chuyện cần phải làm.
Ban ngày cậu bận bịu nên không cảm thấy gì cả, nhưng đến buổi tối về lều mới phát hiện ra đêm nay tĩnh lặng hơn mọi ngày rất nhiều.
Bên ngoài yên tĩnh, trong lều cũng không có tiếng động.
Chỉ có ánh nến chập chờn xuyên qua bình phong và chiếu rọi lên giường.
Ánh trăng lành lạnh chiếu xuống, cậu trở mình vài lần. Nhớ lại tối hôm qua vào lúc này, cậu vẫn còn đang nằm trên giường của Lý Vô Đình và được hắn ôm chặt vào lòng, ngủ thiếp đi trong tiếng tim đập nặng nề của đối phương.
Cứ nghĩ ngợi như vậy, toàn thân cậu chợt nóng bừng lên.
Giống như thân thể vẫn còn lưu lại cảm giác được đôi tay của Lý Vô Đình ôm vào trong ngực.
"..."
Ninh Như Thâm trở mình mãi mà không ngủ nổi, thế là đành ngồi dậy.
Chần chừ một lát, cậu vén chăn lên rồi vòng vào bên trong bình phong.
Chiếc giường vẫn giữ nguyên như cũ, tấm chăn màu vàng sáng được gấp ngay ngắn ở đầu giường.
Ninh Như Thâm đi vào trong rồi ngồi xuống mép giường.
Cậu xoa tấm khăn trải giường trơn bóng bên dưới, cuối cùng vẫn ngại ngùng không dám leo lên để chui vào ổ vàng.
Ngồi một lát, cậu quay về giường mình với cảm giác trống vắng.
Ninh Như Thâm nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra vẻ mặt của Lý Vô Đình khi cúi xuống hôn cậu trong ánh nắng hừng đông. Trong hơi thở gấp gáp, Ninh Như Thâm bám chặt lấy chăn: Lý Vô Đình đúng là...
Ở đâu ra cái thói tự dưng hôn cậu rồi tỏ tình ngay trước khi xuất quân như vậy chứ?
Cậu vừa nghĩ vừa chầm chậm chìm vào giấc ngủ trong cảm giác nóng hầm hập.
Trong giấc mơ ngọt ngào toàn là mùi hương cay nồng của rượu Dương Quan.
---
Cứ như vậy qua mấy ngày.
Đất Bắc Cương nắng chói chang nay gặp một trận mưa lớn.
Cơn mưa như trút nước, rào rào đổ xuống mặt đất. Trong quân doanh dần hình thành những vũng bùn, nước ở con sông mà mọi người thường ra tắm đã tràn lên bờ.
Đợi cơn mưa qua đi, quân doanh cần phải được tu sửa lại.
Ninh Như Thâm nhìn những binh sĩ tất bật trước mặt mình, cậu không khỏi lo lắng cho đại quân đang ở ngoài sa mạc:
"Liệu có ảnh hưởng gì đến đoàn quân của bệ hạ không?"
Tôn Ngũ đứng bên cạnh cậu, "Có bệ hạ và Hoắc Tướng quân ở đó, ngài không cần lo đâu. Vả lại lúc trước bệ hạ đã nhắc nhở rồi: Hành quân phải vòng qua sông Phan, hành quân năm ngày thì dừng và đóng quân ở thượng du Ấp Thủy, chắc chắn là không gặp trở ngại gì đâu."
Ninh Như Thâm thở phào, nhưng cậu lại đột nhiên nhớ ra một chuyện:
Lúc trước Lý Vô Đình nói chỉ cần cậu gật đầu thì sẽ nói cho cậu nghe một bí mật.
Lẽ nào... là cái gật đầu lúc tỏ tình ư?
Nhưng một bí mật lớn đến vậy mà chỉ cần cậu gật đầu một cái thôi.
Giống như đang muốn nói rằng: Hắn sẽ không tùy tiện ở bên cậu đâu. Muốn chia sẻ bí mật lớn như vậy thì ít nhất phải là bạn đời của nhau...
Tim Ninh Như Thâm đập nhanh hơn, bỗng dưng nhớ tới vẻ mặt của Lý Vô Đình dưới ánh nến của buổi tối ngày hôm ấy. Ánh mắt vừa chuyên chú vừa dịu dàng, còn nụ hôn của hắn thì vừa trịnh trọng vừa mãnh liệt...
Cậu nghĩ mãi rồi ngẩn người.
"Sao thế?" Bên cạnh vang lên giọng nói của Tôn Ngũ, "Vẫn còn lo lắng?"
Ninh Như Thâm sực tỉnh, hỏi hắn: "Thông thường thì đại quân sẽ ra trận trong bao lâu?"
"Cái này không chắc được. Đại quân ra trận có khi phải trên ba tháng, tùy tình hình chiến sự thế nào. Nhưng mà nếu có một chuyện bất ngờ xảy ra thì sẽ kết thúc rất nhanh thôi."
"Chuyện bất ngờ?"
Tôn Ngũ nói chuyện không nể nang bất cứ ai, "Ví dụ như Bắc Địch Vương ngủm mất chẳng hạn."
"..." Vậy thì bất ngờ quá đà rồi.
Ninh Như Thâm khiêm tốn học hỏi, "Có chuyện gì đỡ bất ngờ hơn không?"
"Vậy thì là chủ tướng bị bắt." Tôn Ngũ nói.
---
Tiền tuyến vẫn không truyền về tin tức gì cả.
Còn binh sĩ canh giữ hậu phương thì lại đến bẩm báo: Lương thảo được bổ sung từ Bắc An sắp tới nơi rồi, nhưng vì hôm qua gặp một trận mưa lớn, đường Lô Mã đã biến thành bùn lầy, các xe lương thảo bị kẹt trên đường.
Tôn Ngũ nghe mà chán nản, hắn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại xua tay, "Hầy, thôi thôi, đi đón vậy."
Ninh Như Thâm đã quen với công việc kiểm kê lương thảo rồi, "Ta cũng dẫn một đội đi theo."
Tôn Ngũ ngẫm nghĩ, "Được."
Đợi đến lúc xuất phát, Ninh Như Thâm mới biết rằng "đường Lô Mã" không ở bên ngoài Trường Tuy Thành mà là ở vùng phụ cận của huyện Lũng - nơi giáp với ranh giới của hai nước. Đó là con đường đặc biệt được mở ra để lái buôn qua lại.
Cậu thay một bộ thường phục gọn gàng rồi dẫn binh xuất phát.
Đi từ huyện Lũng ra đường Lô Mã, đứng từ xa đã nhìn thấy một đoàn xe lương thảo đang kẹt trên con đường lầy lội.
Cả hàng người đều nhếch nhác.
Thấy Ninh Như Thâm tới nghênh đón lương thực, quan vận chuyển vội vàng hành lễ bồi tội, "Hạ quan không làm tròn bổn phận, làm phiền các vị rồi!"
Ninh Như Thâm bốc một chút thóc gạo lên, thấy chất lượng khá tốt:
Không phải là loại quan chó má, cậu rất rộng lượng, "Về Trường Tuy trước đã."
"Vâng!"
Cần tốn một khoảng thời gian để đi từ đường Lô Mã về huyện Lũng.
Bọn họ đi một đoạn, vừa tới được một ngã rẽ của vùng đồng cỏ bao la thì bánh xe lăn trên mặt đất đột nhiên phát ra một tiếng động nhỏ.
Một thập trưởng đi theo sau lên tiếng nhắc nhở, "Đợi đã!" [1]
[1] Thủ lĩnh một nhóm 10 quân lính thì gọi là Thập trưởng.
Tim Ninh Như Thâm giật nảy lên, cậu đang giơ tay lên để ra hiệu cho cả đội dừng lại thì nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập tới gần...
Ngay sau đó, một đám người cưỡi ngựa xông tới từ bên cạnh!
Tên nào tên nấy to cao vạm vỡ, mặc trang phục của thương nhân Đại Thừa. Chúng xông thẳng tới các xe lương thực, cất giọng nói tiếng Bắc Địch:
"Tóm được rồi! Lấy hết đi!"
Ninh Như Thâm hoảng hốt: Quân mai phục của Bắc Địch!
Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Không kịp suy nghĩ thêm, cả hai bên đã giao chiến dữ dội.
Một thân binh nhận ra điều gì đó, cất tiếng nói: "Không phải quân lính của Hạ Khố Vương!"
Không phải là đám quân lính của Hạ Khố Vương mà trước đó Lý Vô Đình từng giao chiến, nhưng rõ ràng những người này vẫn là quân lính của Bắc Địch...
Vậy thì là của ai? Đại Vương tử?
Trong cơn hoang mang, Ninh Như Thâm cố gắng bình tĩnh để suy nghĩ.
Cậu tranh thủ lúc cả hai bên chìm trong cuộc hỗn chiến, xoay người trốn ra đằng sau một chiếc xe chở lương thực rồi lấy pháo tín hiệu trong ống tay áo ra.
Cậu không hề chần chừ, bắn một phát lên trời:
Đoàng! Pháo tín hiệu bay lên mang theo một cột khói.
Như thế đã đủ để lính canh gác huyện Lũng nhìn thấy tín hiệu và tới chi viện, tiện thể chạy về báo tin cho quân doanh.
Giây phút cậu phát ra tín hiệu cầu cứu cũng là lúc bại lộ vị trí.
Ninh Như Thâm áp lưng vào tấm gỗ trên xe, nghe thấy đám lính Bắc Địch đó hò hét gì đó, có lẽ chúng nói rằng phía sau xe có người. Ngay sau đó, tiếng vó ngựa dần áp sát.
Cậu vội vàng sờ xuống hông: Có thứ gì hữu ích không nhỉ...
Sau đó Ninh Như Thâm móc ra một nắm đậu phộng.
Ninh Như Thâm hoảng loạn: ...Móe!
Đúng lúc này, một thân binh đột nhiên nhảy lên và quăng ra một cây giáo dài để cản bước quân địch, sau đó vội vã cúi xuống nói:
"Ninh đại nhân, ngài hãy trốn đi!"
Ninh Như Thâm gật đầu, đang định đứng dậy chạy trốn thì một bàn tay tóm lấy thắt lưng cậu. Ngay sau đó tên thân binh ấy thẳng tay xách cậu lên, quẳng Ninh Như Thâm cái rầm vào trong xe lương thực!
Ninh Như Thâm: ...!!????
Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cắm đầu xuống.
"Rầm!" Gáy đập vào thành xe, cảm giác đau nhói lập tức dâng lên. Ninh Như Thâm chỉ cảm nhận được cây trâm cài tóc đập vào mép xe rồi trượt xuống khỏi tóc, cậu ngất đi ngay sau đó.
---
Lúc tỉnh lại, cậu thấy trước mắt là một đống rơm, hình như cậu vẫn đang ở trên xe và bị chở đi đâu đó.
Sau gáy vẫn còn nhức nhối.
Ninh Như Thâm xoa gáy, lén lút thò đầu ra rồi mở mắt nhìn...
Cậu thấy xung quanh là sa mạc hoang vu.
Cát vàng phía sau in dấu những vết chân ngựa đang chạy vội vàng và vết bánh xe lăn tròn.
Quân lính Bắc Địch ở phía sau vẫn còn đang hò hét:
"Định Viễn Quân thật là mạnh."
"May mà cướp được ba xe cho Đại Vương tử, nếu còn không chạy thì quân cứu viện sẽ tới kịp mất!"
"..."
Ninh Như Thâm: ?
Cậu bám vào thành xe rồi trợn mắt lên: Đây là đâu???
---------
Lời tác giả:
Báo! Lũ Bắc Địch hèn hạ đã ăn trộm Ngự Miêu rồi!
Lý Vô Đình: !!! (Con mèo yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân của trẫm!)
Quân Bắc Địch: ???
*
Ninh Meo Meo: Mình tới đây, mình tới gây họa cho Bắc Địch đây.
Bắt một con chuột để làm tín vật định tình cho bệ hạ. [Mở chế độ săn mồi]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top