Chương 168: Báo mộng

Tôi cảm giác cơ thể rất nặng nề, không ngóc đầu lên được, cũng không trở mình nổi, chỉ có thể nhìn lên trên một cách thẫn thờ.

"Mình đang nằm mơ ư?" Cảnh vật xung quanh vẫn rõ ràng, từ chiếc tủ, ghế, đến từng đường vân trên quan tài cạnh giường đều có thể trông thấy rõ: "Đúng rồi, đây là nhà mình mà?"

Tôi xoay chuyển ánh mắt, ý thức rất rõ ràng, nhưng không thể nào nhúc nhích được, y hệt bị bóng đè vậy?

"Không phải! Có ai đó đứng trên giường mình!"

Tôi liếc nhìn, đúng thật có một người đang đứng trên bụng tôi.

Kẻ đó có hình dáng mờ nhạt, chỉ thấy được một lớp áo khoát vàng sẫm trên người cùng làn tóc đen từ quan tài chui ra, bao quanh người kẻ đó.

"Là con lệ quỷ tại công trường thôn Quách ư?" Sau khi giật mình, tôi đã bình tĩnh trong lại, bắt đầu suy tính đối sách: "Tại sao kẻ đó xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là đi theo quan tài này về à? Nhưng đêm đó mình thấy kẻ này chạy tán loạn cùng bọn công nhân cơ mà? Đáng lý ra, kẻ này nên ám một trong những người công nhân đó mới đúng chứ? Hơn nữa, vì lý do an toàn, mình kêu Nhị Cẩu lượn tới lượn lui mấy con phố sang trọng nhất thành phố rồi mới về đây. Tại sao kẻ này lại theo được nhỉ?"

Tôi tập trung hai mắt nhìn lại, chiếc áo khoát cũ nát, rách rưới hiện rõ dần trong mắt tôi: "Chẳng lẽ kẻ này đi theo mình nhờ vào bộ quần áo từng mặc khi còn sống? Đúng là không nên tùy tiện lấy đồ của người chết."

Trừ đôi mắt ra, tôi không thể nào nhúc nhích bất cứ bộ phận nào của cơ thể cả. Đây là lần đầu tiên tôi bị bóng đè thế này.

Quỷ ảnh áo vàng đứng trên người tôi. Nó cúi đầu, nhích gần đến tôi. Gương mặt ẩn giấu sau mái tóc đen rõ dần.

Nhờ vào kinh nghiệm sinh tử qua mấy lần livestream, tôi cứ cảm giác tuyệt đối không được để nó đến gần. Nhưng mà, miệng tôi đang tê cứng, không thể thét gọi Bạch Khởi ở tầng dưới.

"Làm sao đây?"

Tóc đen như những chiếc xúc tu, quấn chặt cả người tôi. Nó lạnh băng, tê cóng tận xương tủy.

Mặt nó cách tôi chừng 1 mét thì dừng lại. Gương mặt ấy có vẻ buồn bã, hoài niệm, chứ không hề dữ tợn hay vặn vẹo.

"Hình như không phải ác quỷ?" Tôi từng gặp ác quỷ thật sự tại chuyến xe tang số 14. Nó mặc áo đỏ như máu, ánh mắt đầy hận thù, giết chết tất cả mọi vật sống.

Trong khi đó, quỷ hồn này lại không giống bọn lệ quỷ có oán khí ngút trời kia. Thấy bộ quần áo mà người này đang mặc, tôi bỗng nhớ lại một "người" khác tại nhiệm vụ livestream ở chuyến xe tang lần trước. Lúc lên xe buýt, tôi tình cờ trông thấy một ông lão xuống xe. Ông ấy vẫn còn mặc bộ quần áo thời còn sống.

"Chắc có lẽ bóng đen này chỉ dừng chân tại nhân gian mà thôi. Đây là dạng quỷ hồn còn vương vấn nhân quả nên chưa thể nhập luân hồi." Nhớ đến bà lão bị đè chết, tôi bèn có ý định giao tiếp với bóng đen trước mặt này.

Nhờ sự kiện bên trong giấc mộng của Hoàng Tuyết, ý niệm của tôi mạnh hơn trước rất nhiều: "Cụ này, oan có đầu, nợ có chủ nha. Cụ không được lạm sát kẻ vô tội. Kẻ đầu sỏ chính là bọn thương gia lòng dạ độc ác, muốn xây dựng địa ốc mà. Tôi và mấy anh em trên công trường kia đều là người bị hại!"

Tôi không rõ ông cụ này có thể cảm nhận được ý niệm của tôi hay không, cũng không chắc đây là đang mơ hay thật.

Chẳng qua là, vừa nghe tôi nói xong, gương mặt của ông cụ dần rời xa tôi một chút.

"Có hiệu quả, ông ấy có thể nghe hiểu!" Tạm thời, tôi hạ giọng vì lợi ích chung: "Cụ này, cháu biết cụ bà chết oan, nhất định phải trả mối thù này. Xin cụ tin tưởng cháu một lần, để cháu tìm ra tên thương nhân có lòng dạ rắn rết, coi mạng người như cỏ rác ấy. Tới khi cháu điều tra được nơi ở của tên thương nhân ấy, cháu sẽ đích thân mời cụ đến nhà nó, rồi tùy cụ trả thù!"

Khi đứng giữa sự lựa chọn giữa mạng mình và mạng tên thương nhân kia, cơ bản là chẳng cần suy nghĩ cũng có thể trả lời ngay lập tức. Tên kia đã có thể dùng tiền đút loát án mạng nơi dương gian, nhưng tôi không tin gã có thể trốn thoát khỏi sự trả thù của âm phủ.

Hơn nữa, mỗi lần livestream, tôi đều nhận được điểm tích lũy từ mối ủy thác của âm phủ, cũng thuộc dạng khách quen. Do đó, dù ông lão này ra sân với hiệu ứng khác hẳn với cuộc gọi thoại bí ẩn không đổ chuông, không rung kia, thì cũng không thể nào làm tôi hoảng sợ quá mức được.

"Cụ ơi, tin cháu một lần nhé. Cháu sẽ cho cụ một câu trả lời."

Quỷ ảnh vẫn đứng đó. Dường như ông ấy đang suy tư. Một lát sau, tóc đen di động đến cửa sổ rồi xếp thành một hàng chữ.

"Trước 12:00 khuya mai, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Thấy dòng chữ này, tôi bèn yên tâm hẳn: "Cụ ông, cháu nhận mối ủy thác này!"

Tóc đen rút đi, ông lão dần dà biến mất.

Tim tôi đau nhói một cái, rồi tôi mở mắt ra, ngồi bật dậy khỏi giường.

"Chỉ là mơ thôi ư?" Trán tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi không dám quan sát xung quanh, sợ quay qua quay lại rồi thấy thêm một thứ gì đó. Nghĩ thế, tôi bước vội đến công tắc, bật đèn lên.

Ánh đèn ấm áp xua tan bóng tối trong căn nhà nhỏ. Tôi bèn đứng cạnh quan tài, quan sát nó cẩn thận.

"Dây đứt à?" Cúi đầu nhìn xuống, tôi nhận ra sợi dây mảnh mà tôi cột đánh dấu bị kéo lệch đi một đoạn. Hơn nữa, dường như chiếc quan tài này bị ai đó đẩy đi, vừa vặn đè ngay tâm trận của trận pháp Tam Anh Tụ Linh.

Từng làn gió lay động nhẹ nhàng trong phòng. Tôi chợt nhận ra, vốn dĩ tôi chỉ bố trí xong hình thức của trận pháp Tam Anh Tụ Linh mà thôi, nhưng giờ cái trận này đã bắt đầu hấp thu âm khí được rồi.

"Bất ngờ quá nha, thì ra Tất Mộc quan lại có thể làm tâm trận." Tôi vỗ nhẹ quan tài một cách bất đắc dĩ: "Âm hồn của ông cụ trở về, Mệnh Quỷ lại ở bên trong. Một già, một trẻ ở chung thế này, không biết có vấn đề gì không nữa?"

Tôi thử mở nắp hòm, nhưng đành bó tay. Tôi cố gắng đẩy một hồi, bỗng nhận ra âm khí lạnh lẽo đang vờn quanh sau lưng, còn bóng đèn trên đỉnh đầu thì chợp sáng chợp tối, thật là kinh khủng.

"Thôi xong, sau này mình đâu có dám dẫn người khác vào đây ở nữa."

Sắp xếp chăn mền gọn gàng, trước khi xuống lầu mở cửa tiệm, tôi liếc nhẹ sang cửa sổ. Trong giấc mơ ban nãy, ông lão từng viết chữ lên đó.

"Phải tháo gỡ nút thắt vấn đề trước 12:00 khuya nay. Chuyện nhỏ." Tôi nhận ủy thác của ông lão ấy trong giấc mơ, nhận thì sẽ làm, chứ không hề hứa lèo.

Thay vì làm con cờ cho bọn quyền quý nhà giàu, tôi thà giúp những vong hồn còn vương vấn nhân quả khi còn tại thế hơn. Tôi không cần tiền tài, chẳng mong quyền lực, chỉ cầu lòng mình được thanh thản, chính trực, ngay thẳng mà thôi.

Ôm đống chăn gối xếp gọn vào sàn phòng lạnh giá, tôi bị Bạch Khởi quào nhẹ vào ngực. Dường như nó đang hỏi tại sao tôi hay cướp chỗ của nó trong quãng thời gian này?

...

Trong một căn phòng nào đó tại Giang Thành, Lộc Hưng đang mài dao nhọn, trong khi một gã trai trẻ có gương mặt tuấn tú đang quỳ cạnh bên.

Dường như chàng trai kia rất sợ Lộc Hưng, chẳng dám hó hé một câu, chỉ dám thở nhè nhẹ.

"Anh mày chết rồi, sao mày còn mặt mũi quay về nữa?"

Con dao vừa được mài xong, ánh lên một tia sáng lành lạnh. Lộc Hưng vung đao vài cái trong không khí.

"Chắc chắn bức tranh đó đang nằm trong tay Cao Kiện, bên trong cất giấu bí mật của Thiên Ất Quý Nhân, bắt buộc phải lấy về một cách nhanh chóng." Chàng trai trẻ kia không dám nói nhiều, sợ Lộc Hưng làm gì đó điên cuồng.

"Mày đang dạy tao làm việc à?"

"Không dám, tao chỉ nói tất cả những gì tao biết cho mày nghe."

Lộc Hưng cười toe toét, khiến vết sẹo trên mặt gã toát rộng ra, vô cùng đáng sợ: "Sáng mai, mày điều tra hành tung của nó cho tao, rồi đến tối ngồi chờ tao ra lệnh. Khi chúng ta ra tay, đoạt tranh chỉ là phụ thôi, chuyện chính là giết cái biến số đó."

Ánh mắt của Lộc Hưng tàn độc dần, gã nhớ đến vết thương chưa lành của bản thân: "Kẻ này cũng đang thu thập Bát tự Thần sát, có lẽ đã biết được điều bí mật bên trong số mệnh rồi. Nó đang muốn nghịch thiên, đổi mệnh."

Nghe Lộc Hưng nói xong, chàng trai trẻ gật mạnh một cái, phụ họa: "Được, tao sẽ làm theo lời mày."

"Xong rồi, mày đi nghỉ ngơi đi."

Được Lộc Hưng đồng ý, thằng kia bèn cố gắng đứng dậy, xoa đôi chân tê rần của mình.

Chờ gã xoay người đi, Lộc Hưng bèn ngưng cười, lấy một lá hung phù màu đỏ ra, rồi niệm thần chú, xong ném về phía lưng của chàng trai trẻ.

Lá bùa vừa dán lên, bèn biến mất vô tung vô ảnh. Do chàng trai trẻ đã quỳ rất lâu nên nhức mỏi cả người, không nhận ra chuyện khác thường sau lưng.

Lộc Hưng dõi mắt trông gã rời đi, bèn cười một cách xấu xa: "Lần này, chắc chắn mày có thể trả thù cho anh hai thành công."

...

Sắc trời vừa sáng, tôi bèn mặc quần áo chỉnh tề rồi ra cửa. Sau khi hỏi thăm nhiều nơi, tôi đã biết được người chủ đầu tư của khu công trường tại thôn Quách.

Tôi từng gặp kẻ này tại tiệc cưới của Giang Thần. Gã có quan hệ thân thiết với nhà họ Giang, tên đầy đủ là Vương Nhị Quân, biệt danh là Nhị đại vương.

Ban đầu, gã xuất thân từ giới giang hồ, nhưng rồi bám đùi cây đại thụ họ Giang, chuyển mình trở thành một tên doanh nhân trên thương trường, lại còn được cả thành phố bình chọn là doanh nghiệp ưu tú.

Bề nổi, gã là một ông chủ thành đạt, nhưng đằng sau đó là một tên ác ôn hút máu dân lành. Kẻ này có tiếng tăm nhơ nhuốc, từng bị khu cư dân trong thành tố cáo nhiều lần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top