22222222222222222222222222
ra ngo|i, ho|n to|n không cố định đƣợc. Tôi đã rất đau v| xe
cứu thƣơng đƣợc gọi tới. Tôi phải trải qua ba cuộc phẫu thuật
v| tóm lại, ngón tay đó không d|i ra đƣợc nữa. Do đó, giờ nó
ngắn hơn tất cả c{c ngón kh{c trên b|n tay v| nó bị cong.
Đó không phải l| tin tuyệt vời nhất nếu nhƣ bạn muốn
trở th|nh một James Hetfield tiếp theo.
Trong nh{y mắt, một trong những buổi diễn đắt gi{
nhất của chúng tôi đã lọt v|o chung kết to|n Ai Len và tôi là
một trong những ngƣời chơi ghi-ta. Tôi chỉ có hai tuần để
học c{ch chơi ghi-ta với hai ngón tay bị bó chặt v|o nhau.
Tôi vẫn có thể chơi, nhƣng không thể ho| }m đƣợc. Tai nạn
đó gần nhƣ đã huỷ hoại tất cả mọi cơ hội chơi ghi-ta mà tôi
có đƣợc.
Nếu bạn học cùng trƣờng tôi thời gian đó, bạn có thể
nghĩ tôi l| một kẻ nhỏ con tự phụ đ{ng khinh. Chắc chắn l|
mấy đứa con trai lớn hơn đã nghĩ nhƣ vậy v| điều đó đã
đem lại cho tôi không ít tai hoạ. Ví dụ nhƣ nếu tôi thấy một
ai đó đang đ{nh nhau với anh Tom của tôi, cho dù anh có
thể tự bảo vệ mình nhƣng tôi vẫn cố gắng tới bên anh v|
bênh anh tôi ‚Tr{nh xa anh tao ra!‛. Điều đó luôn khiến anh
tôi lo lắng vì tôi l| em trai anh.
Thật không may cho tôi, tôi đã bị đ{nh qu{ nhiều. Sau
đó l| cả quãng thời gian d|i đầy khó khăn. Điều đó thật ngu
ngốc v|, th|nh thực m| nói, giờ tôi vẫn còn cảm thấy rất
giận dữ với những năm th{ng đó. Đó quả thực l| những
th{ng ng|y đen tối.
Vấn đề l| tôi nghĩ tôi đã có đƣợc một chút tiếng tăm
trong trƣờng. Tôi nổi tiếng v| đƣợc c{c bạn nữ khắp th|nh
phố biết tới. Chỉ l| trẻ con tập t|nh hò hẹn vớ vẩn, nhƣng lũ
con trai ở cùng khu với c{c bạn nữ ấy chẳng hề h|i lòng. Kết
quả l| tôi đã v|i lần bị c{c anh lớn hơn, khoẻ hơn bắt nạt.
Tôi không thích gọi đó l| bắt nạt lắm, vì nó vừa đúng vừa
không đúng. Nó ban đầu l| sự lăng mạ bằng ngôn từ, sau
đó nhanh chóng tăng lên th|nh sự bạo h|nh về thể x{c. Tôi
trở về nh| từ một lễ hội với đôi môi bị r{ch v| bị đ{nh trong
vũ hội ở trƣờng. Một lần tôi đang đi trên đƣờng thì ba cậu
bé chạy đến v| BAM! BAM! BAM!, họ đ{nh tôi m| chẳng có
lý do gì cả.
Tôi có qu{ nhiều lần bị th}m tím mắt, nhƣng thật may
mắn l| tôi chƣa bao giờ bị vỡ mũi, cho dù họ đã nhiều lần
cố gắng l|m vỡ mũi tôi. Khu vực phía t}y Ai Len l| nơi có
rất nhiều ngƣời thô bạo. Tôi không nghĩ đó l| những kẻ hay
bắt nạt, m| l| những ngƣời với cuộc sống khó khăn vất vả.
Vì thế những trận đ{nh nhau kiểu n|y rất tẻ nhạt, v| th|nh
thực m| nói thì nếu nhƣ bạn không đƣợc đƣa đến bệnh
viện thì nó cũng chẳng phải điều gì lớn lao.
Tuy vậy tình trạng ng|y c|ng tệ hơn. Một ng|y tôi đang
ở nh| v| tiếng chuông cửa vang lên. Tôi đứng lên mở cửa
thì BAM, ngƣời đ|n ông đứng đó đã đ{nh v|o mặt tôi. Mẹ
tôi đã rất sợ hãi v| gọi cho cảnh s{t nhƣng chẳng ai tới cả.
Cuối cùng thì việc ấy ngăn tôi đi v|o thị trấn, tôi chỉ thi
thoảng v|o đó dịp cuối tuần vì tôi biết ở đó có một nhóm
ngƣời, chính x{c l| những nam thanh niên, luôn theo sau tôi.
V|o thời điểm đó, tôi không bao giờ đ{nh trả. Vì tôi
nghĩ nếu tôi đ{nh trả, tối hôm sau tôi sẽ phải gặp tới mƣời
ngƣời bọn họ ở bậc cửa nh| mình. Chắc chắn l| vậy, không
nghi ngờ gì hết.
Giờ thì nó đã lan ra rất rộng rồi. Sligo có một số vùng
không yên ả khi tôi lớn lên v| tôi không thể n|o tới c{c
vùng kh{c m| không gặp phiền to{i. Nó có ảnh hƣởng rất
lớn tới tôi v| tôi chỉ xin mẹ gửi tôi đến trƣờng dạy nhạc để
tôi có thể rời khỏi c{i nơi tồi tệ n|y. Anh cả Gavin của tôi đã
kể về những trƣờng n|y nơi m| c{c anh th|nh lập c{c ban
nhạc rock, v| nghe thật tuyệt, nhƣng lý do chính tôi muốn
đến đó l| để rời khỏi Sligo. Nhƣng chắc chắn bố mẹ tôi
không thể n|o chi trả đƣợc học phí, v| tôi phải tiếp tục sống
với tình cảnh đó khi đi ra đƣờng. Tôi bắt đầu tập tạ v| tiến
bộ kh{ nhanh, nhƣng không phải để đấu lại với bọn họ m|
chỉ để thêm phần tự tin.
Rồi một ng|y, khi bƣớc sang tuổi 16, tôi đã đ{nh trả họ.
Hôm đó tôi đi cùng với Gillian, chỉ l| đi dạo quanh
th|nh phố rồi tới siêu thị. Cô ấy thƣờng giới thiệu cho tôi
một số lo|i chim v| thƣờng thì đó l| điều rất thú vị. Nhƣng
không phải v|o lúc đó.
Một v|i ng|y trƣớc, khi tôi đến một trận đấu bóng của
đội Sligo Rovers thì một đứa trẻ đi tới v| nói: ‚Coi chừng,
có ngƣời đang ở sau cậu vì anh ta nghe thấy cậu bảo mẹ
anh ta l| g{i điếm‛. Cậu ta đang nói đến một kẻ bị kh{n giả
chê cƣời. Tôi chỉ biết l| đứa trẻ đó sau đó cũng đã nói với
tên đó rằng: ‚Tôi thấy Kian Egan ở trận đấu bóng v| hắn
bảo mẹ anh l| g{i điếm‛.
Dù sao thì chúng tôi đang đứng ở h|nh lang v| tôi đã
nhận ra hắn v| năm ngƣời bạn đang đi tới. V| họ đều nhìn
chằm chằm v|o tôi.
‚Gillian, đi n|o. Nhanh lên‛
Sao vậy?‛
‚Đó l| kẻ đang b{m theo anh‛
‚Tại sao anh không tới v| nói chuyện với họ?‛ Gillian
đã không đứng lên.
‚Không, không, thôi n|o, đi thôi‛
Tôi túm lấy tay cô ấy v| chúng tôi rời khỏi h|nh lang,
nhƣng ngay lập tức tôi nhận ra l| họ b{m theo chúng tôi.
Ngay khi chúng tôi bƣớc xuống đƣờng v| tới góc đƣờng thì
họ bắt kịp.
Tôi đã tự tr{ch mình.
‚Egan! Egan! M|y gọi mẹ tao l| g{i điếm đúng không?‛
‚Không hề, tôi thậm chí còn chẳng biết anh l| ai, tôi
chƣa bao giờ thấy anh trong đời cả‛. Sau đó tôi nói: ‚Mẹ tôi
đang chờ tôi để đi mua mấy đôi giầy‛.
Không may, anh ta nói ‚15 phút nữa gặp tao ở bãi đỗ
xe. Ta phải l|m rõ chuyện n|y.‛
Đ}y l| một h|nh động hết sức ngu ngốc.
Tôi giả vờ cứng cỏi ‚Nghe n|y, nếu anh muốn đ{nh tôi
thì l|m luôn đi, tôi không thể chờ 15 phút nữa đ}u, l|m
ngay đi‛. Thực ra tôi chắc chắn đã tè ra quần. Tôi thực sự
rất sợ hãi.
Anh ta quay lại v| cuối cùng thì tôi cũng đ{nh lại. Tôi
kho{ chặt anh ta v| đ{nh một cú thật mạnh. Tôi đã đ{nh
anh ta tới tấp v| thực sự rất thoải m{i. Ba năm của sự chống
trả bắt đầu. Anh ta đã động đến tôi không đúng thời điểm.
Nhƣng tôi vẫn chƣa tho{t khỏi nguy hiểm.Việc tôi đã
đ{nh lại khiến những kẻ ngu ngốc n|y lại cho đó l| một thử
th{ch. Khi tôi lớn hơn chút nữa, việc tới hộp đêm v| say bí
tỉ l| điều mạo hiểm. Tôi thƣờng đi chơi với bạn tôi l|
Graham, ngƣời m| sau n|y tôi đề cập tới v|o phần mở đầu
c}u chuyện về Westlife, anh ấy l| một ngƣời cứng rắn, luôn
có khả năng tự chăm sóc bản th}n. Anh ấy kh{ l| nổi tiếng
vì anh ấy sống ở một vùng kh{ l| phức tạp của th|nh phố.
Khi tôi đi cùng anh ấy, mọi ngƣời luôn để tôi yên, vì anh ấy
luôn nói: ‚Nếu cậu đ{nh cậu ta, tôi sẽ đ{nh cậu đó‛. Dù sao
thì mọi thứ trở nên thật đ{ng sợ khi tôi đi một mình hoặc
không đi cùng Graham. Nhiều lần khi tôi tới một c}u lạc bộ,
tôi chỉ l|m một v|i lƣợt v| gặp gỡ v|i ngƣời quen trong
đ{m đông rồi về.
Nhƣng dù sao thì đôi khi sự chạm tr{n l| không thể
tr{nh khỏi, khi đó thậm chí tôi đã cố gắng hết sức không
đ{nh trả nếu nhƣ không cần phải thế. Thông thƣờng, tôi để
ngƣời ta đ{nh mình ba lần trƣớc khi tôi tấn công lại. Tôi
nhận thấy rằng khi mọi ngƣời đ{nh tôi qu{ ba lần, tôi cần
l|m gì đó để tự vệ. Tôi vẫn thƣờng nói: ‚Tôi không muốn
đấu với anh, bỏ qua đi‛, nhƣng đôi khi tôi bị dồn v|o thế bí.
Nói thẳng ra, tôi không bao giờ có ý nghĩ tiến thêm một
bậc: đ{nh đập ngƣời kh{c. Tôi không muốn đ{nh ai cả, tôi
chƣa bao giờ l| một chiến binh, tôi chỉ đ{nh một ai đó vì tôi
không còn lựa chọn n|o kh{c, bạn biết đấy, chỉ để tự vệ
thôi. Chỉ cần ngồi xuống nói về việc tôi lại để cho chính
mình trở th|nh những kẻ nhƣ thế đã khiến tôi tức giận. Trẻ
em không nên giao du với tất cả bọn họ.
Hiểu biết rộng đem lại một số lợi ích cho tôi, nhƣng tôi
nghĩ những ng|y th{ng khó khăn đó đã giúp tôi nhiều hơn,
tôi mạnh mẽ hơn.Tôi nghĩ l| họ đã dạy tôi nhiều điều về cuộc
sống khi tôi còn nhỏ v| giúp tôi trở th|nh ngƣời nhƣ hiện nay.
Từ khi Westlife nổi tiếng, một hai ngƣời trong số họ đã
tới chỗ tôi ở Sligo v| xin lỗi vì h|nh động của mình v| đề
nghị đãi tôi một chầu bia. Tất nhiên tôi đã không đồng ý,
nhƣng thật thú vị khi thấy đƣợc sự thay đổi.
Tôi đang rất th|nh thực khi nói rằng đôi khi tôi đã bắt
nạt những đứa nhỏ hơn. Tôi chƣa bao giờ đ{nh ai, nhƣng
cũng đã réo tên họ ra m| chửi. Nó l|m tôi thấy kh{ hơn,
mặc dù đôi khi tôi thấy rất sợ khi nói ra. Tôi bị kẹt giữa một
bên l| những anh lớn hơn, khoẻ hơn, những kẻ sẽ khiến bạn
không còn nhìn thấy {nh bình minh, với bên kia l| những
ngƣời trầm hơn, thƣờng l| từ vùng quê lên học. Nó l| một
trật tự đ{ng sợ đến kì lạ. Một ng|y, chúng tôi đẩy một cậu
bé v| những đồ mới tinh của cậu v|o buồng tắm. Cậu bé
tên là Mark Feehily.
Chương hai:
NHỮNG BUỔI TỐI ẤM ÁP, NHỮNG BUỔI SÁNG
MÁT MẺ VÀ NHỮNG BƯỚC KHỞI ĐẦU
Gia đình Feehily của tôi có một ngôi nh| gỗ với bốn
phòng ngủ nằm ở vùng một vùng quê gần Sligo. Tôi lớn lên
ở nơi thôn quê d}n dã ấy v| tôi thích từng phút gi}y đƣợc
sống ở đó.
Cả bố v| mẹ tôi, Oliver v| Marie Feehily, đều đi l|m.
Mẹ tôi l| nh}n viên của Bộ Nông nghiệp, bố tôi thì l|m ở
trung t}m thƣơng mại. Mẹ tôi l|m việc từ 9 giờ s{ng đến 5
giờ chiều, nhƣng một khi đã ho|n th|nh công việc, ngƣời
mẹ tuyệt vời của tôi trở th|nh t|i xế đƣa đón c{c con. Tôi,
Mark Michael Patrick Feehily, ra đời ng|y 28 th{ng 5 năm
1980, sau tôi có hai cậu em trai l| Barry v| Colin. Chúng tôi
sống qu{ xa th|nh phố nên không thể đi bộ hay đạp xe tới
đƣợc, do đó mẹ thƣờng phải l{i xe đƣa chúng tôi đi.
Tôi thƣờng xuyên phải ở nh| b| khi bố mẹ tôi đi l|m.
B| sống trong một ngôi nh| nằm giữa một trang trại rộng
h|ng mẫu đất của vùng đồng quê Ai Len. Nó thậm chí còn
xa hơn cả nh| tôi, nhƣng tôi yêu nó v| rất nhiều họ h|ng
của tôi cũng hay tới đó chơi. Thật tuyệt vời. Với tôi, b| nội
l| ngƣời gi|u tình cảm nhất thế giới.
Còn b| ngoại tôi sống ở bên kia Sligo, nên chúng tôi
thƣờng tới thăm b| v|o chủ nhật. Ông ngoại tôi l| chủ của
một qu{n rƣợu nổi tiếng ở Sligo, nơi m| mẹ tôi đã lớn lên.
Mọi ngƣời đều biết ông, vì vậy nếu tôi nói tôi l| ch{u trai
của Paddy Verdon, họ sẽ biết ngay tôi l| ai. Quán bar
Verdon ở Mall rất nổi tiếng v| ông tôi l| một ngƣời vĩ đại,
ông yêu những đứa ch{u của mình rất nhiều. Ông luôn kể
chuyện rất hay nhƣ thể ho{ th}n v|o nh}n vật, v| hiển
nhiên l| chúng tôi chỉ biết lắng nghe nhƣ nuốt lấy từng lời
kể của ông. Có lần ông kể với chúng tôi l| ông có 50 con
ngựa giống nuôi ở trên đỉnh núi. Đó l| những c}u chuyện
thú vị nhất m| ông từng kể. Ông cũng rất khéo tay, tất cả đồ
đạc trong nh| đều do ông đóng. Ông cũng có những thứ
hiện đại nhƣ TV, đầu đĩa. Tôi nhớ l| ông còn có cả một d|n
hi-fi m| tôi chỉ nhớ l| nó rất hay chơi nhạc phim The
Bodyguard. B| của tôi cũng rất đ{ng yêu. B| nấu ăn rất giỏi
v| mỗi chủ nhật chúng tôi lại đƣợc ăn b{nh mì đen do b|
l|m với pho m{t, v| sandwich thịt muối. Cả ông b| nội v|
ông b| ngoại tôi đều rất lạc quan, v| họ có ảnh hƣởng vô
cùng lớn tới tuổi thơ của tôi. Hiểu rộng ra, họ nhƣ l| cha mẹ
tôi vậy.
Ở nh| tôi, khi bố mẹ tôi đi l|m về, cả nh| lại qu}y quần
trong bếp hoặc phòng kh{ch, v| chúng tôi không bật TV, sẽ
chỉ ngồi l|m b|i tập về nh| hoặc chơi trong khi trò chuyện
cùng nhau, v| không bao giờ có trƣờng hợp ai đó trong gia
đình đi về phòng riêng. Quả thật, gia đình tôi rất gắn bó v|
yêu thƣơng nhau, một gia đình tuyệt vời.
Cả tuổi thơ của tôi quanh quẩn trong những hình tam
gi{c. Một đỉnh l| ngôi nh| gỗ của tôi, đỉnh thứ hai l| ở nh|
b| tôi v| đỉnh thứ ba l| ở trƣờng. V| c{i tam gi{c nhỏ đó
đƣợc bao bọc bởi những c{nh đồng v| trang trại. Thế giới
của tôi nhƣ vậy đấy. Kể ra thì buồn cƣời, chứ b}y giờ tôi có
thể nhảy m{y bay tới Los Angeles với ban nhạc hoặc để
nghỉ ngơi trong chớp mắt, nhƣng sau đó, một chuyến bay
về Sligo v|o thứ bảy l| niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi.
Từ khi chúng tôi trở nên nổi tiếng, hầu hết mọi sự chú ý
đều đổ dồn về Sligo. Một v|i nh| b{o thích miêu tả th|nh
phố nhƣ l| một vùng quê trẻ ở phía t}y Ai Len. To|n lời nói
s{o rỗng. Th|nh phố n|y không phải nhƣ vậy. Sự thực
đúng l| một v|i ngƣời đã sống ở đ}y v| kế nghiệp cha mẹ
mình, nhƣng cũng có rất nhiều ngƣời kh{c đã ra đi v| tìm
đƣợc rất nhiều công việc tuyệt vời ở những nơi kh{c. Có
một sự kết hợp h|i ho| giữa c{c cửa h|ng v| c{c qu{n rƣợu,
c}u lạc bộ truyền thống, nơi họ chơi tất cả c{c thể loại nhạc.
Nó đã v| vẫn đang l| nơi m| nghệ thuật thực sự rất ph{t
triển, đặc biệt l| }m nhạc. Ở đ}y có rất nhiều nghệ sĩ v| ca
sĩ. Bố của nghệ sĩ đa t|i Michael Flatley l| ngƣời Sligo, nh|
thơ W.B.Yeats đã sống ở đó gần nhƣ cả thời thơ ấu v| cũng
s{ng t{c thơ ở đó, còn nh| thơ Spike Milligan thì sống ở đó
trên phố Holborn. Sligo l| th|nh phố có bề d|y văn ho{ v|
lịch sử đ{ng kinh ngạc, một địa điểm rất đẹp.
Trở lại ng|y tôi còn bé, lần đầu tiên tôi l|m quen với }m
nhạc l| ở nh| b| v| cũng từ bộ sƣu tập đĩa h{t của bố tôi.
Miền t}y Ai Len có cả một kho t|ng nhạc đồng quê. Ở
Donegal có rất nhiều ca sĩ h{t nhạc đồng quê kh{ nổi tiếng,
nhƣ Sandy Kelly. Đ|i ph{t thanh địa phƣơng hay ph{t
chƣơng trình kết hợp của cả nhạc đồng quê Mỹ v| Ai Len,
v| b| tôi thích nghe những chƣơng trình đó.
Bố tôi có bộ sƣu tập đĩa h{t kì lạ v| thú vị nhất. Tôi
không biết l|m c{ch n|o m| bố có thể sƣu tầm đƣợc nhiều
thứ kh{c nhau nhƣ vậy. Ông có tất cả c{c thể loại từ nhạc
của Queen, bộ sƣu tập Đỉnh cao của nhạc Pop (Top of the
Pop), c{c album của Eddy Grant, Nana Mouskouri, Gladys
Knight and the Pips, nhạc phim Jesus Christ Superstar. Vì
một v|i lý do n|o đó, ông hay để m{y h{t v|o gara v| khi
tôi bƣớc v|o, tôi đã đƣợc nghe tất cả.
Cuộc sống ở đ}y chậm rãi hơn trong th|nh phố. Khi
bạn l| đứa trẻ sống ở nông thôn, bạn có thể l|m rất nhiều
việc h|ng giờ liền v| bạn thậm chí còn không nhận ra thời
gian trôi đi nhƣ thế n|o.
Trƣờng tiểu học của tôi, trƣờng St Patrick, rất đẹp v| tôi
yêu nó. Ng|y đầu tiên ở trƣờng, tôi đã rất sợ hãi vì tôi
không thích những ngƣời lạ hay lũ trẻ m| mình quen.
Nhƣng tôi luôn yêu ngôi trƣờng n|y mỗi khi bƣớc v|o. Nó
nằm ở vùng nông thôn, tr|n ngập không khí trong l|nh.
Thật may mắn cho tôi. Tôi l| một đứa trẻ rất trầm tính, v|
ngôi trƣờng l| một nơi rất yên bình để tôi tới mỗi ng|y.
Một ng|y, bố tôi đem về nh| một c{i chảo vệ tinh
khổng lồ. Ông l|m thuê cho một nh| v| khi họ muốn vứt nó
đi, ông đã xin đem nó về. V| đột nhiên, thay vì chỉ có bốn
kênh nhƣ trƣớc, TV nh| tôi đã có tới 400 kênh. Tôi có thể
xem rất nhiều kênh ca nhạc của Mỹ, hip-hop, MTV v| rất
nhiều thứ kh{c. Nó đã có ảnh hƣởng to lớn đến tôi. Thêm
một chi tiết thú vị nữa l| cũng thời gian đó, chúng tôi đã có
cả lò vi sóng, gia đình tôi l| một trong những gia đình đầu
tiên có nó, v| vì thế, cùng với chảo vệ tinh v| đôi gi|y thể
thao tôi mới có đƣợc, chúng khiến tôi cảm thấy nhƣ mình l|
đứa trẻ gi|u nhất thế giới. Tuy vậy, chúng tôi hoàn toàn
không hề gi|u. Bố tôi chỉ may mắn có đƣợc c{i chảo vệ tinh
cũ ấy.
Ở trƣờng chúng tôi đƣợc học nhạc rất nhiều, đó l| nét
đặc trƣng của nền gi{o dục Ai Len. Ví dụ nhƣ tất cả học
sinh trƣờng tôi đều đƣợc dạy thổi s{o. V| chúng tôi còn
đƣợc h{t, gần nhƣ ng|y n|o cũng h{t. Do đó, tôi đã lớn lên
với bộ sƣu tập rất ngẫu nhiên với sự kết hợp tất cả c{c thể
loại nhạc từ nhiều quốc gia, nhiều nền văn ho{ kh{c nhau.
Điểm chung trong tất cả những c{i đó l| có thể hát. Tôi
yêu ca h{t. Nếu đó l| một bản nhạc d}n ca Ai Len, tôi sẽ h{t.
Nếu đó l| một bản R&B hay hip-hop, tôi sẽ h{t giai điệu
điệp khúc ở giữa phần đọc rap. Nếu đó l| một giai điệu pop
của Mỹ m| tôi đƣợc nghe qua vệ tinh, tôi cũng sẽ h{t.
Sau đó tôi ph{t hiện ra Mariah Carey v| Whitney
Houston. Chắc hẳn tôi đã l|m hỏng m|ng nhĩ của bố mẹ khi
h{t theo b|i ‚I will always love you‛. Mặc dù vậy, Mariah
Carey l| thần tƣợng của tôi, v| khi lần đầu tiên tôi nghe b|i
‚Hero‛, nó đã có ảnh hƣởng rất lớn đến tôi. Bố tôi xem cô
ấy biểu diễn trên TV, v| bố đã gọi tôi, lúc đó đang ở trong
phòng ngủ, xuống xem. Tôi đã xuống v| chỉ đứng đó, im
lặng nghe hết b|i h{t. Trƣớc đ}y tôi chƣa từng đƣợc nghe
hay gặp chị ấy, v| tôi thật sự đã bị hút hồn bởi giọng ca
ch}n thật v| vẻ đẹp của chị. Tôi chỉ nhớ đã nhìn chị ấy v|
nghĩ chị ấy xinh đẹp biết bao, v| rồi chị ấy h{t, giọng ca của
chị ấy nhƣ đã bay xa khỏi thế giới n|y. Đƣợc nghe chị ấy
h{t l| thời khắc rất quý b{u với tôi, vì nó đã đ{nh thức tình
yêu nhạc pop trong tôi. Thực sự tôi nghĩ rằng, chính x{c l|
khi nghe bài hát đó lần thứ hai, một điều gì đó đang thức
giấc trong tôi nhƣng vẫn có một chút gì đó không chắc
chắn. Nếu ng|y đó tôi không xem chị ấy h{t, thì có lẽ giờ
đ}y c{nh cửa }m nhạc, thậm chí l| c{nh cửa v|o Westlife đã
đóng lại trƣớc mắt tôi. Ai m| biết đƣợc chứ. Nhƣng ngay sau
đó, tôi bắt đầu tạo cho mình một chất giọng ch}n thật và giàu
cảm xúc, kiên trì luyện tập, v| tôi đã thực sự chìm đắm trong
}m nhạc. Tôi cũng đã bắt đầu h{t ở trƣờng. Tuy nhiên, ban
đầu tôi chỉ nhƣ đồ bỏ đi trong mắt thầy cô, lúc n|o cũng hát
oang oang trong lớp, v| điều đó khiến cho c{c thầy cô ph{t
điên lên. Tôi có thể h{t liền một hơi b|i ‚Silent night‛ hoặc
một b|i nhạc pop mới nhất. Nhƣng tôi vẫn cố gắng không
ngừng để luôn tiến bộ, đơn giản vì tôi yêu ca h{t.
Chắc chắn, tôi đã bắt đầu h{t trong c{c t{c phẩm v| c{c
vở kịch của trƣờng. Vở kịch đầu tiên tôi tham gia có tên l|
Scrooged v| nhờ nó tôi đã tạo đƣợc tiếng vang lớn trên c{i
s}n khấu siêu nhỏ đó. Tôi rất thích điều đó dù lúc ấy tôi
mới t{m tuổi. Tôi l| một đứa trẻ rất rụt rè v| hiển nhiên đôi
khi tôi vẫn nhƣ vậy cho tới tận b}y giờ. Nhƣng tôi nhận ra
rằng khi tôi h{t, mọi sự lo lắng đều tan biến, tôi không để ý
đến việc ai đang h{t cùng tôi v| ai đang nghe tôi h{t, chừng
n|o tôi còn h{t, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc.
Ở buổi tế lễ cũng vậy. Dù gia đình chúng tôi không qu{
mộ đạo, nhƣng chúng tôi vẫn tới đó v| tôi thích nghe c{c
b|i h{t ở đó. Lần đầu tiên tôi h{t trƣớc kh{n giả l| ở trong
nh| thờ - b|i ‚Away in Manger‛ v|o nửa đêm trong lễ
Gi{ng sinh. ]m thanh ở đó thật tuyệt vời. Nó không phải l|
một nh| thờ lớn, nhƣng nó có độ vang vọng tốt, v| tôi vẫn
còn nhớ nhƣ in mùi hƣơng ở đó. Tôi thực sự thích nó v| tôi
đã không hề lo lắng một gi}y n|o rằng mọi ngƣời có đang
theo dõi tôi h{t không. Mỗi tuần, có khoảng chừng hai gi{o
viên v| một v|i anh lớn hơn cùng h{t với tôi trong d|n
đồng ca v| mọi ngƣời đều ở trong phòng, nói chuyện rôm
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top