#1 MẶC NHI ❤ HẠO ĐÔNG
Chờ đợi một ai đó cảm giác đó không tồi chút nào ?? Hạnh phúc đối với nhiều nguời nó xa xỉ lắm . Còn đối với cô gái 25 tuổi như tôi , hạnh phúc là trải qua những ngày bình dị , đời thường là đủ .
Tôi yêu cái sự trầm mặc , buông thả của màn đêm và yêu luôn cả sự buồn tha thiết của nó .Tôi đi dọc theo con đường đi về nhà , ghé quán cà phê quen thuộc.
" Quý cô muốn dùng gì vậy ?"
" Bớt ghẹo em đi "
" Chứ em muốn uống gì nè "
" Như cũ đi anh "
" Ok "
Nguời vừa rồi chọc ghẹo tôi đủ điều chả ai khác - Thiên Lạc một trong những nguời anh tôi thân thiết ở thành phố này . Anh là chủ tòa soạn nơi tôi làm nhưng anh lại đam mê việc pha chế thế là ở nơi nhỏ bé này đã đủ để thỏa niềm đam mê ấy .
" Lo nghĩ gì đấy , matchino của em đây "
" Không có gì "
Tôi cũng chỉ ngồi đó nhâm nhi ly cà phê , và ngắm nhìn nguời ở trên điện thoại . Màn hình điện thoại này tôi đã để 5 năm rồi . Là bóng lưng của Hắn - là nguời tôi yêu của năm cấp 3 . Trước khi Hắn đi du học đây là bức ảnh duy nhất tôi có .
Tôi nhớ không lầm là trước ngày Hắn đi , Hắn được mọi nguời trong lớp tranh giành nhau mà chụp ảnh . Trong lớp Hắn như hình mẫu lí tưởng của bọn con gái vừa đẹp trai , cool ngầu , lại học giỏi , con nhà giàu . Nhưng đối với tôi , Hắn bình thường và không biết từ khi nào Hắn đã chiếm hết tâm trí của một cô gái 16 tuổi năm ấy .
Nếu hỏi tại sao tôi lại thích Hắn thì chỉ có thể nói rằng :" Bởi vì Hắn quá cuốn hút và đặc biệt thích là thích thôi và nó không có lí do "
Ngày cuối cùng của năm học , ngày hôm ấy tôi vào lớp rất sớm . Ngồi ở chỗ ngồi bỗng tôi bần thần và có chút nỗi buồn khó tả . Bỗng phía sau có nguời khẽ đụng vai tôi , khi tôi quay lại , giật mình vì là Hắn .
" Sao cậu ... đi sớm thế "
" Tôi phải hỏi cậu mới đúng chứ "
" Hôm nay tôi đến trực vệ sinh "
" Ohh "
Tôi đứng dậy lấy chổi đi quét khắp lớp tránh tầm mắt của Hắn .
" Mặc Nhi , hôm nay đâu phải tới cậu trực "
Con bạn thân vừa vào la to khiến tôi không biết đào lỗ đâu mà trốn .
" Hạo Đông tới cậu đấy "
" Ừm tớ biết mà do cô ấy giành thôi "
Hắn cuời rất tuơi , nụ cuời ấy vô cùng ấm áp khiến tôi cũng khẽ cuời ngượng . Và cái tên đó đã in sâu trong tâm trí tôi từ bao giờ .
Đang ngồi hồi tưởng , con bạn thân lại vỗ vào vai khiến tôi hoàn hồn trở lại .
" Nghĩ gì vậy mạy"
" Nhớ mày ak "
" Lại nhớ nữa à "
Tôi chỉ cuời nhẹ không đáp .
" 5 năm rồi đấy , mày chờ cậu ta . Cậu ta có biết không ? Còn Thiên Lạc cũng rất tốt với mày mà ."
" Tao không chờ đợi ai cả , chỉ là tao ..."
Thật sự tôi không biết nói như thế nào nữa .Trước khi đi Hắn đã kéo tôi ra sân thượng trường .
" Cậu sẽ chờ tôi chứ ?"
" Không đâu "
" Tại sao ?"
" Tôi không dám hứa "
Lúc này Hắn trầm mặc nhìn tôi , khẽ đặt một nụ hôn lên môi tôi . Nó nhẹ nhàng nhưng có cả sự vụng dại .Tôi còn nhớ Hắn từng khẽ thì thầm vào tai tôi rằng .
" Tôi tin cậu sẽ chờ tôi về "
Không lẽ vì câu nói đó tôi chờ đợi suốt gần ấy năm ư ??? Tránh sự chất vấn của con bạn , tôi rời khỏi quán cà phê đi dọc theo con đường , bỗng trời đổ mưa . Tôi nhanh chóng chạy tìm chỗ trú , ngồi ở trạm chờ xe buýt tôi nhìn thấy bóng lưng rất giống Hắn bước lên xe buýt . Tôi đã chạy nhanh theo lên xe buýt và thật ngộ chiếc xe buýt hôm nay vắng đến mức không có ai , rõ ràng ...
" Bùm bùm ..."
Tiếng nổ của pháo khiến tôi giật mình và rồi từ phía sau Thiên Lạc cầm bánh kem và cùng hội bạn ở công ty bước ra :
" Happy birthday to you , happy birthday to you "
" Sinh nhật vui vẻ nha Mặc Nhi "
" Cảm ơn anh và mọi nguời "
" Anh muốn dành cho em một bất ngờ nữa , em nhắm mắt lại đi "
Lúc tôi nhắm mắt lại tôi nghe tiếng bước chân , nghe cả mùi thơm phảng phất của mộc thảo quen thuộc .
" Em có thể mở mắt ra "
Trước mắt tôi là nguời con trai chỉnh tề trong bộ vest . Cầm trên tay bó hoa hồng và nhìn tôi mỉm cuời .
" Hạo Đông ... anh về rồi ?"
"Ừm anh về rồi "
Hắn đã ôm tôi thật chặt và trao cho tôi nụ hôn thật sâu . Hắn đã nói vào tai tôi rằng :" ANH YÊU EM VÀ XIN LỖI VÌ ĐÃ ĐỂ EM ĐỢI QUÁ LÂU "
Lần này tôi đã không thụ động nữa, tôi đáp lại nụ hôn đó và nói vào tai Hắn :
" EM CŨNG YÊU ANH VÀ CẢM ƠN VÌ ĐÃ VỀ RỒI "
💕 Đôi khi có những nguời họ chỉ cần nhìn thấy nguời họ yêu hạnh phúc là đủ . Thiên Lạc cũng rất yêu Mặc Nhi nhưng anh đồng ý để cô ở bên nguời ấy và anh vẫn sẽ yêu thương và coi cô như em gái . 💓Còn cô sau 5 năm cô đã gặp lại Hạo Đông và hạnh phúc bên anh , cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nhưng hôm nay bao nhiêu sự chờ đợi đều xứng đáng .
❤ Thanh xuân có bao nhiêu thời gian để chờ đợi . Ấy mà cô ấy đã chờ Hắn 5 năm , xin lỗi vì anh về trễ , đi cùng anh đoạn đường còn lại nha Mặc Nhi .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top