Chương 5
Kiều Diễm tỉnh lại liền nhìn thấy Diệp Tử đang yên lặng dựa vào giường mình, anh cảm thấy có chút hoảng hốt, trí nhớ giống như trở về rất xa trước kia, khiến anh không rõ mình đang ở đâu.
Không biết là nghĩ đến việc gì, anh vô thức vươn tay ra muốn chạm vào cô gái trước mặt. Đột nhiên, anh nhìn thấy thứ trên của cô, ngón tay đang đưa ra khi run lên, như bị giật điện thu mạnh tay về.
Cuối cùng anh cũng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi mình bị ngất, vẻ mặt lập tức trở nên nguy hiểm.
-Diệp Tử.
Kiều Diễm đẩy cô, thấy cô đã cởi bỏ xiềng xích ở tay chân thì hơi híp mắt lại.
-Ưm.
Diệp Tử lẩm bẩm một tiếng rồi uể oải ngáp dài, mơ màng nhìn anh.
Kiều Diễm cầm cổ tay cô, siết chặt, giọng nói lạnh đi.
-Em lại giở trò gì đây?
Cổ tay Diệp Tử bị khóa lâu ngày nên hơi sưng, bây giờ lại bị nắm chặt nên lập tức cảm thấy đau buốt. Cô tỉnh táo lại, giọng điệu rất không tốt.
-Anh không thấy trên tay mình vẫn còn cắm kim à? Sẽ bị xung huyết đấy, đồ ngốc.
Kiều Diễm sửng sốt, dường như không ngờ Diệp Tử vừa mở miệng lại nói một câu như vậy.
-Này.
Cô bất đắc dĩ thở dài.
- Anh muốn nắm tay tôi thì đổi tay khác đi, tôi không muốn gọi chú Chu đến lần nữa đâu.
-Em động vào di động của tôi ?
Ánh mắt Kiều Diễm lóe lên, nhưng vẫn buông tay cô ra.
-Nếu không thì sao ?Chẳng lẽ anh tưởng tôi có thể truyền nước cho anh được chắc.
Nói tới đây cô cũng có chút tức giận.
-Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người tay trong khỏe mạnh, ăn mặc không lo tự để mình đói đến mức mất đi đấy, đúng là vô dụng.
-Em.
Kiều Diễm nhất thời buồn bực, hung dữ lườm cô một cái.
- Cái miệng không bị bịt lại qủa nhiên rất âm̀ ĩ.
Diệp Tử bất mãn gắt một tiếng nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.
-Điện thoại di động của tôi đâu?
Kiều Diễm nhổ cây kim đang cắm trên mu bàn tay mình rồi ngồi xuống.
-Này! Anh ...
Diệp Tử trợn mắt, há miệng nhìn Kiều Diễm thôi không biết nên nói gì.
Rất nhanh chóng, trên mu bàn tay Kiều Diễm ưá ra giọt mau,́ sau đó lan nhanh thành một vệt. Anh ta cuối đầu xỏ giày, trong giọng nói ôn hòa kia mang theo sự đe dọa.
- Tôi hỏi cô lần nữa. Điện thoại di động của tôi đâu?
-Trong túi aó khoác của anh đâý, hết pin rồi.
Diệp Tử mím môi.
- Chú Chu đã giúp anh gọi điện cho công ty bên kia xin nghỉ. Cho nên...
Kiều Diễm đứng dậy, đi tới trước mặt Diệp Tử, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
-Cô muốn tự mình xích tay chân lại hay là muốn tôi làm giúp cô.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Tử và sững sờ, sau đó nhêch́ khóe miệng.
-Chìa khóa đang nằm trong tay tôi. Anh muốn xích tôi lại e rằng không có gì để dùng rồi.
-A?
Kiều Diễm chợt hiểu ra, liền nhíu mày.
- Tôi đang tự hỏi tay chân cô sau lại được thả thế kia, hóa ra là tìm chìa khóa trên người tôi. Xem ra tôi vẫn còn bất cẩn quá. Yên tâm, lần sau trước khi vào phòng tôi sẽ để hết những thứ không nên đem vào ở bên ngoài.
- Chuyện này để sau hãy nói, hiện tại tôi chỉ muốn nói cho anh biết....
Diệp Tử rút ra từ trong túi áo một ống kim tiêm, trừng mắt nhìn về phía Kiều Diễm.
-Đây là kim gây mê tôi trộm được trong hộp của chú Chu. Bây giờ anh muốn đóng vai bé ngoan quay trở lại giường nghỉ ngơi hay muốn tôi đâm cho anh phát nữa rồi kéo anh lên?
Sắc mặt Kiều Diễm đanh lại, động tác nhanh như chớp vươn tay giật lấy ống tiêm trên tay Diệp Tử. Nhưng cô nghiêng mình né được.
Diệp Tử nhanh chóng xoay nửa vòng, sau đó tiện đà được thể ngồi trên giường, nở nụ cười chọc tức anh ta.
- Được rồi, được rồi, Không đùa với anh . Đây chỉ là ống tiêm rỗng thôi, bên trong Chẳng có gì cả. Chú Chu sao có thể để tôi tiếp xúc với đồ vật nguy hiểm thế này chứ. Anh không cần phải khẩn trương như vậy.
Kiều Diễm nhíu mày, miễn cưỡng chịu đựng cảm giác chóng mặt đang truyền tới. Anh ta cố gắng nhấc mí mắt trĩu nặng, do chóng mặt mà mọi thứ trước mắt giống như đều phân thân biến thành một đống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top