Chương 4: [18+]
Sau khi mắng Day dọc đường, It quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, không thèm nhìn Day.
"Tối nay, tao sẽ về nhà. Mày sẽ ngủ một mình." Day nói, phá vỡ sự im lặng.
"..." It vẫn im lặng. Không, không, không, sao cũng được. Day quay sang nhìn It một chút.
"Tao vừa nói với mày vài điều rồi đấy. Mày có nghe tao nói không?" Day nhẹ nhàng nói.
"..." It vẫn im lặng như thường lệ. Kêu lên!
Day dừng xe ngay lập tức.
"It...!" bóng người cao lớn hét lớn.
"Ối, tao có nghe mày nói." It nói ngay lập tức với cái đầu cúi thấp. Tức giận, Day nắm lấy cánh tay cậu để khiến It nhìn anh.
"Mày bị làm sao vậy?!! Tâm trạng tao không tốt! Mày chọc tức tao như vậy, thật phiền phức!" Day lại hét lên. It nhìn lại Day. Đôi mắt cậu trông xa lạ
hơn bao giờ hết.
"Tao không sao! Mày không cần phải nói tao khiêu khích mày. Nếu tao ngủ, mày sẽ nói tao khiêu khích mày. Tao chưa bao giờ làm sai điều gì. Ngay cả khi tao không làm gì, tao vẫn bị buộc tội không tuân theo mệnh lệnh của mày." It hét lên trong một câu rất dài.
"Cho nên, mày không có làm trái mệnh lệnh của tao?" Day nói.
"Mày là kẻ độc tài. Mày định làm gì với thứ này? Còn khi mày để tao yên thì sao? Nếu có ai đó đến quấy rối tao như thế, tao phải ở yên và chịu đòn cho đến khi mày quay lại, phải không?!" It lại nói. Day khẽ liếc nhìn It.
"Ai biết được? Khi mày lại gần như thế, mày thậm chí có thể thích nó." Day nói. It quay sang nhìn Day với một cảm giác bực bội trong lòng.
"Nhưng miễn là mày vẫn là của tao...tao không muốn chia sẻ đồ đạc của mình với bất kỳ ai." Day lại nói, khiến It hơi sững người.
It nghĩ về những gì Day đã nói.
'Ý anh ta là gì?' It không muốn cho rằng ý của Day có nghĩa là nếu cậu là người của anh ta, thì anh ta sẽ không cho phép bất cứ ai đến gần cậu. Nhưng khi ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, It lập tức quay đầu sang hướng khác vì trong lòng cậu cảm thấy có gì đó rất lạ. Nó đột nhiên bắt đầu đập nhanh.
“Quay qua đi.” Day nói, nhưng It đang chìm trong suy nghĩ và không thể nghe thấy anh.
"Tao bảo mày quay đầu qua! Tại sao lại phớt lờ tao?" Day hét lên, kéo cổ It về phía mình.
"Ôi... đau quá! Mày nhẹ tay chút được không?" It rên rỉ. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Day một cách khó chịu. Day nhìn vào mắt It trước khi đưa tay kia vuốt ve má cậu. Anh có thể nhìn thấy dấu tay của mình trên má cậu, khiến Day khẽ mỉm cười.
"Mày cười cái gì?" It hỏi.
"Không có gì. Chỉ nghĩ rằng, khuôn mặt của mày cũng phù hợp với dấu tay của tao." Day nói trước khi buông cổ và mặt của It.
“Kẻ tâm thần.” It lẩm bẩm trong hơi thở.
"Đừng nghĩ rằng tap không thể nghe thấy mày, It." Day nói, khiến It im lặng. Day châm một điếu thuốc và hạ cửa sổ xuống.
"Vì vậy, mày sẽ không quay trở lại căn hộ hả? Tại sao mày lại đậu xe ở đây? Nó tối và quá yên tĩnh." It nói khi thấy Day vẫn chưa khởi động xe. Day quay sang nhìn It một lúc.
"Tao đã nói là sẽ trở về ngủ ở nhà, mày không nghe thấy sao?" Day lặp lại.
"Ồ, tao nghe rồi." It nói.
“Hừm... Đêm nay chắc tao không ngủ với mày đâu, nên giúp tao giải quyết chuyện này đi." Day khẽ nói. It lập tức quay lại nhìn.
"Ở đâu? Tao sẽ làm gì chứ?" It hỏi, mặc dù trong thâm tâm cậu lo sợ điều mình đang nghĩ là đúng.
Day cởi cúc quần, và mặt It nhanh chóng nóng tối sầm lại.
"Tự lo đi!" It hét lên khi nhận ra ý của Day.
"Tao lệnh cho mày làm, nhất định phải làm, nếu mày không muốn trước bị thương?" Day nói với giọng
cáu kỉnh.
"It!" Day nói với It bằng giọng cứng rắn.
"Tại sao tao phải làm điều này ở đây? Chúng ta không thể quay lại căn hộ sao?" It đã cố thương lượng. Tuy chỗ Day đậu xe không đông lắm nhưng vẫn có xe qua lại.
"Tao muốn nó ở đây. Mày cần phải làm nó ở đây. Đừng có cãi." Day nói lại. It mím môi. Cậu muốn cãi lại, nhưng cậu biết Day tàn bạo như thế nào.
"Nhưng nếu ai đó nhìn thấy thì sao ?... Tao chưa bao giờ làm điều này cho ai cả." It nói.
"Mày muốn gì ở tao? Đó không phải là vấn đề lớn, phải không? Mày có thể chọn để tao chơi mày ở đây, hoặc mày sẽ làm điều này cho tao?" Day hỏi với giọng nghiêm nghị.
"Ối... Tao có thể làm được." It nói. Day khẽ mỉm cười trước khi chỉnh lại chỗ ngồi một chút và ngả người ra sau.
"Được rồi." Day nói, trước khi với tay bật radio và hút một điếu thuốc.
'Mình rất tức giận... Anh ta nghe nhạc, hút thuốc và sau đó có người đến... và làm điều đó cho anh ta.' It nghĩ trong lòng một cách tức giận trước khikéo khóa quần của Day. It cảm thấy cây gậy của Day cứng ngắc trong lớp quần.
'Anh ta cương cứng từ khi nào vậy?' It nghi ngờ nghĩ trong đầu.
"Hãy dùng miệng của mayc để làm cho tao xuất tinh, không phải bàn tay của mày." Day nói.
"Tại sao tao phải dùng miệng? Tao không thể dùng tay sao? Nó cũng đang làm mày cương lên rồi." It hét lên.
Day ngơ ngác nhìn It.
"Được rồi, tao sẽ làm. Tao sẽ làm." It gật đầu, biết rõ ý của Day qua cái nhìn đó.
Day khẽ cựa mình để It dễ dàng rút dương vật anh ra khỏi quần trong khi nhìn vào khuôn mặt lưỡng lự của It.
"Vấn đề là gì?" Day hỏi, mặt It đỏ bừng.
"Ừm... Tao có lẽ sẽ không thể hiểu hết được." It nói, trông hơi xấu hổ. Day nở một nụ cười nhẹ trên môi.
"Hãy làm những gì mày có thể cho tao." Day nói.
It phát ra tiếng nuốt nước bọt trước khi chộp lấy cây gậy nóng của Day. Cậu cúi người dùng lưỡi liếm đầu gậy trước. It cảm nhận được mùi vị khó chịu, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục. Đôi môi mềm mại đặt trên thanh nóng. Chỉ một dương vật của Day vừa vặn trong miệng. Cậu bắt đầu trượt miệng lên xuống, mút nhẹ. Trái tim cậu bây giờ đang chạy đua với việc phải làm điều gì đó như thế với một người đàn ông.
"Ưm...ưm..." Day rên rỉ thỏa mãn khi tay anh cầm lấy điếu thuốc và hút.
'Mình không thể cắn anh ta, phải không?' It hoàn toàn nghĩ trong đầu.
"Ưm... cố hết sức đi... và thậm chí đừng nghĩ đến việc cắn tao. Nếu không, mày sẽ chết." Day nói.
It rất sốc vì Day đã nói như vậy khi It nghĩ. Bàn tay mạnh mẽ của Day nắm lấy gáy It. Di chuyển đầu lên xuống giữa hai chân. Bàn tay mạnh mẽ của anh nhẹ nhàng vuốt ve cổ và sau tai của It. Day cảm thấy ngứa ran trong cây gậy của chính mình khi đầu cây gậy của anh bị hút.
"À... nhanh lên nào." Day nói. It tăng tốc và mút nhanh hơn. Miệng cậu cảm thấy mím lại, và hàm cậu bắt đầu mỏi, nhưng cậu phải chịu đựng. Bàn tay mạnh mẽ của Day chuyển sang vuốt ve cặp mông của It.
"A..." Iy rút miệng ra khỏi cây gậy của Day. Cậu khẽ rên rỉ khi những ngón tay dài của Day trượt vào trong lưng quần và vào giữa hai má mông cậu.
"Tiếp tục đi. Ai bảo mày dừng lại?" Day trầm giọng nói. It mím môi kinh hãi trước khi cúi xuống tiếp tục mút dương vật của Day. Cậu bắt đầu cảm thấy như mình sắp có bầu khi Day vuốt ve mông cậu như thế này.
Đôi môi mềm mại của cậu di chuyển lên xuống nhanh đến nỗi Day phải ném điếu thuốc ra khỏi xe và dùng tay di chuyển đầu It.
"Chết tiệt...a... miệng của mày thật tốt, It...a..." Day khàn giọng nói, môi It giật giật theo những cơn co thắt của Day. Ngay sau đó, Day tiết chất lỏng ấm vào miệng It. Day giữ đầu It xuống để cậu không thể di chuyển.
"Hãy nuốt nó đi, It... đừng để nó tràn ra quần của tôi," Day nói. Những giọt nước mắt của It cho thấy cậu gần như bị nghẹn, nhưng cậu chắc chắn đã nuốt tinh dịch của Day mặc dù cậu rất muốn nôn ra. Thấy It đã nuốt tinh dịch của mình, Day để It tự do. Vừa ngồi xuống, It đã vội lấy khăn giấy trong xe và lau miệng. Khi lau miệng, It cảm thấy dương vật của mình đang cương lên trong tay Day. Dáng người cao lớn có vẻ để ý.
"Hả? Chà, tao xong rồi." Day nói và mặc quần vào.
"Tao sẽ đưa mày trở lại căn hộ. Hãy kiên nhẫn." Day nói một cách mỉa mai. Không nói một lời, It quay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe vì cậu cũng đang kìm nén nhu cầu của chính mình. Day khởi động xe trước khi phóng nhanh về chung cư.
"Tao chỉ đưa mày đến đây để thả mày xuống. Tao sẽ quay lại gặp mày vào ngày mai. Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn." Day cảnh báo.
"Tao có lớp học vào ngày mai." It trả lời.
"Mày có lớp học vào buổi chiều." Day nói một lần nữa. It sững sờ, cậu không nghĩ Day sẽ biết.
"Cho nên, trước khi trở về, tao tuyệt đối cấm mày đi bất cứ nơi nào. Mày không được rời khỏi phòng của tao." Day đậu xe trước chung cư.
It vào trong ngay lập tức, và Day đợi cho đến khi It bước vào phòng trước khi rời đi. Anh đi thẳng về nhà để nói chuyện với em trai về những gì đã xảy ra tối nay.
Sau khi lên lầu vào phòng ngủ, It vội vã giải tỏa cơn hưng phấn của mình trong phòng tắm. Sau đó, cậu đi tắm, thay quần áo và đi ngủ.
It nằm trên giường nghĩ cách để Day thả mình ra vì cậu không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu.
'Khi nào mình định tự sát đây? Nhưng mình nghĩ gì chứ?' It không hiểu nên cậu ngừng suy nghĩ và đi tìm một bộ phim để xem vì cậu không thể ngủ được.
It đang xem được nửa bộ phim thì điện thoại của cậu reo lên. Một bàn tay mảnh khảnh nhấc nó lên để xem trước khi quắc mắt khi thấy đó là số của Day.
'Sao bây giờ mày mới gọi? Có muốn tao ru mày ngủ luôn không?' It chỉ có thể lẩm bẩm với chính mình như vậy.
'Mình sẽ không trả lời điện thoại. Nếu anh ta hỏi, mình sẽ nói với anh ta rằng mình đã ngủ quên và không thể nghe điện thoại'. It tự nhủ một lần nữa trước khi nhấn tắt tiếng điện thoại, để Day tiếp tục gọi. Ngay khi bộ phim kết thúc, cậu tắt đèn và đi ngủ.
Sáng Hôm Sau...
Lực ôm cậu từ phía sau khiến It hơi khó chịu, nhưng lại ấm áp lạ thường. Cậu quay mặt về phía hơi ấm từ phía sau. Vùi mặt vào đó mà không tỉnh dậy , cậu rúc vào một cái ôm. Day tìm kiếm khuôn mặt say ngủ của It.
Cậu có lông mi dài, đôi môi cậu gợn sóng và mỏng. Nó khiến Day muốn bật cười khi anh nhớ It đã nói rằng cậu là người đứng đầu. Bởi vì, trong mắt Day, dù cậu trông như thế nào thì It đã là một người vợ rồi. Cho dù họ là nam hay nữ.
"Chào!" Kéo Day ra khỏi cơn mê, It mở mắt ra và nhảy lùi lại khi nhìn thấy Day nằm xuống bên cạnh mình.
"Mày đã đến đây khi nào?" It ngồi dậy hỏi ngay. Day nằm ngửa với hai tay khoanh sau đầu một cách thoải mái.
"Chỉ mới một lúc thôi." Day trả lời, nhìn It.
“Sao tối qua mày không nghe điện thoại của tao?" Day thấp giọng hỏi. It hơi ngạc nhiên. Cậu điều chỉnh khuôn mặt của mình thành một biểu hiện bình tĩnh trước khi trả lời.
"Mày đã gọi cho tao à?" It ngây thơ hỏi. Giả vờ không biết.
"Chà, nhìn vào điện thoại của mày và xem đi. Tao đã gọi cho mày bao nhiêu lần?" Day nói.
It rút điện thoại di động ra và ngạc nhiên khi thấy Day đã gọi đến 13 cuộc nhưng cậu không nghe cuộc gọi nào
của anh ta vì cậu đã để chế độ im lặng sau cuộc gọi đầu tiên.
"Sao mày gọi cho tao nhiều thế? Tao ngủ quên nên tắt điện thoại ở chế độ im lặng." It trả lời với giọng điệu bình thường. Đôi mắt Day khẽ nheo lại.
"Mày có chắc không?" Day hỏi lại.
"Chà, tại sao mày lại cho rằng tao cố tình phớt lờ các cuộc gọi của mày vậy?" It đáp lại, mặc dù cậu biết mình không cố ý trả lời cuộc gọi của anh ta.
"Không, nếu mày đã ngủ quên thì không sao, nhưng nếu tao phát hiện ra mày cố tình phớt lờ cuộc gọi của tao, thì..." Day nói, để It nuốt khan.
"Tại sao? Mày sẽ làm gì?" It hỏi.
"Tao sẽ chơi mày theo số lần tao gọi cho mày mà mày không trả lời." Day nói. Mắt It mở to.
"Mày điên à?!! Vì vậy, nếu mày gọi cho tao 13 lần và tao không trả lời, mày sẽ chơi tao 13 lần!? Mày là một người đấy, Day!" It nói.
"Mày có muốn xem nó không? Nếu tao có thể làm được?" Day hỏi.
"Không... nhưng nếu mày để tao ở trên mày, điều đó sẽ rất thú vị." It ngẩng cao đầu nói.
"Mày muốn ở trên tao? ...Hừm...Vậy hãy thử xem." Day nói.
Brick bối rối nhìn Day: "Ý mày là gì?"
"Điều đó có nghĩa là mày ở trên tao. Đó là lý do tại sao tao nằm đây đợi mày." Day nói khi đứng dậy cởi bỏ quần áo và nằm xuống. Nó có vẻ đáng ngờ.
"Mày thật sự sẽ để cho tao ở trên sao?" It hỏi, chỉ để chắc chắn. Day khẽ mỉm cười.
"Phải, nếu mày...có thể làm điều đó, thì hãy làm điều đó." Day nói, nhấn mạnh các từ. Bấy nhiêu cũng đủ để It biết Day thực sự không muốn để It ở trên mà đang thách thức cậu thử.
"Ừm... Tao không muốn làm điều đó bây giờ. Mày muốn khi nào? Tao sẽ tự mình chơi mày." It nói.
Đột nhiên...
"Mày định làm gì, Day?" It hét lên ngay lập tức khi anh ta bị kéo lên chiếc giường rộng với cơ thể của Day đang đè lên cậu.
“Có thể mày không muốn, nhưng tao thì có.” Day nói, trước khi cúi xuống và hôn lên vùng bụng phẳng lì của It, nơi bộ đồ ngủ của cậu đã kéo lên để lộ ngực.
"Không đời nào, Day!... Đừng! Tao sẽ không làm nó."
It nhanh chóng đẩy mặt Day ra, thừa nhận mối nguy hiểm mà cậu sắp phải đối mặt. Lần trước, cậu suýt phải bò ra khỏi giường.
"Tại sao mày phải vật lộn? Mày sẽ chỉ làm tổnthương chính mình thôi." Day nói với giọng gay gắt trước khi cúi xuống để mút cái bụng phẳng lì của It một lần nữa. Cơ thể cậu bắt đầu run lên. Tay cậu bị kẹp chặt. Tất cả những gì cậu có thể làm là vặn vẹo.
"A!... Đau quá, Day." It bắt đầu hét lên khi Day cắn vào bụng cậu. Nó trắng và mịn cho đến khi anh ta để lại dấu răng.
"Ai đã từng làm cho mày vặn vẹo chưa ?" Day nói.
It cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cậu cần tìm cách ngăn chặn Day xâm nhập vào lỗ nhỏ phía dưới của mình. Mặc dù cậu biết rằng nếu ở bên Day, cậu sẽ phải nhượng bộ, cho đến khi Day hài lòng. Cậu bắt đầu chảy máu như đang trong kỳ kinh nguyệt, nhưng cậu là một người đàn ông.
"Ưm... Ư... Day... Tao không muốn hôm nay... Tao phải đến lớp sớm. Tao không muốn bỏ học nhiều lần. Tao biết rõ về bản thân mày, rằng khi mày làm điều đó thì sẽ không thể dừng lại giữa chừng để tao đi học đại học .... " It nói một cách cầu xin, bởi vì cậu muốn tìm cách không làm điều này. Day dừng lại và nhìn It như đang nhìn một kẻ lập dị.
"Mày đang nói chuyện với tao?" Day cau mày hỏi.
It gật đầu, nhìn Day tìm sự thông cảm.
Day lập tức kéo It ra và ngồi xuống.
It mỉm cười khi thấy Day bỏ đi, vì cậu đã thành công.
"Việc tao không làm gì không có nghĩa là mày có thể cầu xin để trở nên dễ thương. Tao thấy điều đó rất phiền phức. Tao không thể làm gì mày lúc này." Day nói. It lập tức bĩu môi.
"Ồ! Ai sẽ dễ thương như em trai của mày chứ?" It nói một cách mỉa mai.
"Chuyện này thì liên quan gì đến em trai tao?" Day thấp giọng hỏi. It đóng băng một chút.
"Không thành vấn đề, tao quên mất tao không thể chạm vào em trai của mày. Tao không thể nói về nó." It nói, rời khỏi giường để đi tắm. Trước khi đến cửa, giọng nói của Day vang lên.
"Nhớ kỹ, em trai của tao bất kì tên nào cũng không thể đụng vào." Day bình tĩnh nói.
It cảm thấy trong lòng có một cảm giác kỳ lạ trước khi bước vào phòng tắm mà không nói lời nào. It ngâm mình trong nước ấm trong bồn tắm để thư giãn cơ bắp trong khi đưa tay lên sờ vết cắn của Day.
'Anh ta yêu em mình nhiều đến mức mình không thể chạm vào hay nói về cậu ta. Vì vậy, tại sao anh ta không theo dõi cậu ta 24 giờ một ngày? Tại sao lại đi chơi với mình khi anh ta có thể ở bên em trai mình. Anh ta luôn ngủ với mình.' It không muốn nghĩ đến khả năng cậu cũng có thể quan trọng với Day.
'Mình đang nghĩ gì vậy? Mình nổi da gà khi nghĩ về ngày hôm đó. Anh ta sẽ không yêu ai ngoài em trai mình. Mình chỉ là người để anh ta trút bầu tâm sự. Đợi đã, It. Một khi anh ta chán, nó sẽ dừng lại. Bây giờ mình phải tìm cách bám trụ cho đến lúc đó.' It nói với chính mình.
Cộc... Cộc...
Có tiếng gõ cửa phòng tắm, It giật mình vì đang chìm trong suy nghĩ.
"It, mày định tắm trong bao lâu? Bây giờ tao đói rồi! Tao cho mày 10 phút nữa, nếu mày không ra, tao sẽ vào lôi mày ra ngoài." Day nói.
"Được rồi! Tao xong rồi." It hét lên.
'Chết tiệt... Nếu đói thì ăn trước đi. Tại sao anh ta đang chờ đợi mình chứ?' It rên rỉ, nhưng cậu nhanh chóng tắm xong và chạy ra khỏi phòng tắm vì sợ Day sẽ vào lôi mình ra.
Khi It ra khỏi phòng tắm, cậu lại không thấy Day trong phòng. Cậu nhanh chóng mặc đồng vào, vì bây giờ đã gần 11 giờ. Cậu cần ăn xong để đi học vì buổi chiều cậu có lớp học. It rời khỏi phòng và thấy rằng Day đã đợi cậu trong bếp với thức ăn trên bàn.
"Ngồi xuống ăn rồi hẵng đến lớp." Day nói.
It ngồi xuống không do dự vì đói. It bắt đầu ăn, mặc kệ Day cũng ngồi ăn. Anh đang nhìn It, cho đến khi xong.
"Mày sẽ đưa tao đi, phải không?" It hỏi khi cậu thu dọn bát đĩa và rửa chúng, điều mà cậu thường không làm, nhưng giờ cậu phải làm vì Day bắt cậu phải rửa bát.
"Ừm, mau rửa đi. Rửa xong chúng ta đi. Đừng chậm, nếu chậm là lỗi của mày đấy." Day nói.
"Tao không thể rửa chúng nhanh được." It lẩm bẩm.
"Mày đang học để làm điều đó. Mày có nghĩ rằng mày là một thiên thần không? Mày chỉ giỏi làm những điều xấu." Day nói khi nhìn cơ thể của It rửa bát đĩa.
'Nếu tao xấu, mày còn tệ hơn cả tao.' It lẩm bẩm.
"Mày nói cái gì?" Day hỏi, không nghe rõ.
"Không có gì, tao đang hát một bài hát." It tiếp tục phàn nàn và chửi rủa Day. Nếu nói rằng cậu đang phàn nàn và mắng mỏ Day, cậu sẽ yêu cầu bị đánh trước khi đến trường.
"Mày luôn có thể viện cớ. Hãy rửa chúng nhanh lên. Tao sẽ đợi ở phòng khách." Day nói trước khi rời đi.
It rửa bát đĩa nhanh nhất có thể. Ngay sau khi hoàn thành chúng, cậu bước đến chỗ Day đang ngủ trên sofa. It bước tới và đứng nhìn Day. Dáng người cao dong dỏng ra dáng. Nó nhắc It tại sao cậu không dám gây sự với Day. Mặc dù họ có cùng cấu trúc, nhưng Day đáng sợ hơn khi tức giận.
'Khi anh ta ngủ, mọi thứ đều bình yên... Mình nên đặt một chiếc gối dưới mũi anh ta cho đến khi anh ta chết, như vậy mình mới được tự do.' It nói nhẹ nhàng nhưng không đủ can đảm để làm gì.
"Nếu tao chết, tao sẽ mang mày theo, được không?" Giọng nói của Day vang lên khi anh vừa mở mắt ra khiến It lập tức giật nảy mình.
"Mày... Mày không ngủ sao?" It dịu dàng hỏi.
"Tao chỉ nhắm mắt lại thôi, tao cũng không biết liệu mày có định giết tao để lấy tự do cho mình không." Day bình tĩnh nói.
"Ai dám giết mày chứ? Tao không lạnh lùng như mày." It nói, nhưng Day không trả lời.
"Tao sẽ đưa mày đến lớp, tao phải làm một số việc vặt sau đó." Day nói.
“Còn nhiều việc lắm, thưa ngài." It nói trước khi bước ra khỏi phòng ngủ để lấy túi xách. Sau đó, họ đi bộ cùng nhau để lên xe của họ ở bãi đậu xe chung cư.
"Khi nào mày tan, hãy gọi cho tao và tao sẽ đón mày. Gọi trước khi mày xong. Đừng gọi cho tao sau khi lớp học kết thúc." Day yêu cầu.
"Mày lo lắng cho tao sao? Sợ tao chờ lâu sao?" It thử hỏi.
"Tao sợ... Tao sợ mày sẽ trở nên ngu ngốc và bị ai đó cướp mất." Day nói, It phát ra một âm thanh khó chịu suốt quãng đường đến trường đại học.
"Dừng tại đây đi. Không cần phải đến tận trường đâu. Bạn bè của tao sẽ gặp mày mất." It nói.
"Tao biết. Tao cũng không muốn em trai nhìn thấy." Day nói trước khi đỗ xe trước khuôn viên trường.
"Đừng quên gọi cho tao." Day nói.
"Ồ, tao biết. Đó là mệnh lệnh." It lầm bầm trước khi ra khỏi xe và đi thẳng đến trường đại học. Day đã rời đi.
It gọi điện cho Four để hỏi xem nó đã đến chưa.
"Four, mày và Gear đang ở đâu?" It hỏi khi Four trả lời cuộc gọi.
"Mày trốn học mà không nói cho tao biết...? Chà, tao sẽ đi học Nick sau, thế thôi." It nói với cậu trước khi gác máy. It phát hiện ra rằng hai người bạn của mình trốn học. Họ đưa Night và Gus đến BangSaen.
"Nếu anh trai của mày phát hiện ra, điều gì sẽ xảy ra với tao, Night?" It lầm bẩm. Cậu phải đến lớp với những người bạn khác của mình.
"It, chúng ta đi dạo trong trung tâm mua sắm và ngắm nhìn vài cô gái nhé?" Giọng nói của Nick vang lên.
"Tao rất muốn đi, nhưng tao có một số việc phải làm."
It nói, quay số của Day. Cuối cùng, cậu đã quên gọi điện trước đó và kết thúc cuộc gọi vào ngay sau khi tan học.
"Cái gì? Bây giờ điều đó sẽ không bao gồm bạn bè của mày. Mày đang lén lút với một người phụ nữ nào đó sao? Gear có biết về điều đó không?" Nick nói đùa.
"Tao không đi cùng ai cả. Tao có chút vấn đề." It nói trước khi nhấn nút gọi. Cuộc gọi bị giữ và đổ chuông nhiều lần cho đến khi có người trả lời.
"Tao... " It định nói thì lại bị cắt đứt.
[ Xin chào.] một giọng nữ ngọt ngào vang lên khiến It đứng hình.
"Ừm... Đây có phải là số của Ai'Day không?" It hỏi, sợ rằng mình gọi nhầm số.
[À... P'Day đang ở trong nhà tắm... Cậu có thể cho tôi biết cậu là ai không?] Cô gái nói làm It thấy trong lòng hơi khó chịu.
"Số của tôi không được lưu sao?" It hỏi.
[ Không lưu ở đây.] người phụ nữ trả lời.
"Vậy nên, hãy nói với Day rằng anh ấy không cần phải đến đón tôi hộ. Tôi có thể về lại một mình." It nói mà không cần nghe câu trả lời của người kia.
[ Tao đã nói mày có thể quay về một mình sao?] Giọng nói nhẹ nhàng của Day vang lên.
------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top