Chương 31-1

Sau khi nghe được tin Tông Chính Ngọc Minh đã tìm thấy, sáng sớm hôm sau Ương Huyền Nguyệt tự mình đến tửu lâu xin lỗi, dù sao cũng là do quyết định của mình làm cho tên biến thái ấy có thời cơ.

Tông Chính Ngọc Minh dĩ nhiên tha thứ hắn, trải qua nhiều chuyện như vậy... Hắn biết, hắn cùng Vong Ưu vĩnh viễn sẽ không xa nhau.

Kỳ thực đêm đó cũng do lỗi của mình muốn thể hiện, uống say như vậy, Ương Huyền Nguyệt nhờ ngươi đưa mình đến Thiên điện nghỉ ngơi cũng là đương nhiên.

Sự tình bên này làm xong, ngay cả võ lâm đại hội Vong Ưu cũng không tham gia, trực tiếp quay về Tông triều.

Lúc tới Tông triều, đủ loại quan lại đều đã đứng chờ từ lâu.

Xe ngừa vừa tới cửa , chợt nghe thanh âm lớn tại cửa cung vang lên.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng phu thiên tuế thiên thiện tuế"
"Đây là..." Tông Chính Ngọc Minh vừa kéo rèm lên đã bị lời nói của bọn họ làm cho sửng sốt, kinh ngạc nhìn văn võ bá quan đang quỳ lạy.

Hoàng phu... đây chẳng lẽ là...

"Là ta" Vong Ưu xoa mặt hắn, đỡ hắn xuống xe ngựa.

"Thế nhưng..." Thế nào mà... những lão già này cư nhiên lại đáp ứng... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì làm đám lão cổ hủ chịu thay đổi ý kiến. Bất quá nhìn vẻ mặt của Thiên Âm thong dong, nói vậy là công của hắn.

"Thừa tướng, đại hôn chuẩn bị như thế nào rồi, sắp đến ngày rồi" Vong Ưu nhìn người quỳ ở phía trước nhắc nhở.

"Hoàng phu điện hạ yên tâm, đại hôn đã chuẩn bị hoàn tất, cũng đã chiếu cáo thiên hạ, ngày kia có thể tổ chức" Phùng thừa tướng cung kính nói.

"Tốt..." Vong Ưu mỉm cười, lôi kéo vợ vẫn còn ở trạng thái kinh ngạc đi đến tẩm cung.

Vừa đến tẩm cung, Tông Chính Ngọc Minh liền lập tức hỏi "Thiên Âm, chuyện gì đang xảy ra?"


"Ngọc Minh... uhm, ngày kia ngươi sẽ gả cho ta" Vong Ưu ngồi trên ghế mỉm cười trả lời.

"Thành thân..." Tông Chính Ngọc Minh vẫn còn không hiểu.

"Ba ngày sau, chúng ta thành thân, ta cưới ngươi.... Chúng ta đã dự định cả đời bên nhau, lần này ta muốn chính thức lễ nghi cưới ngươi" Vong Ưu từ phía sau ôm lấy hắn "Ngươi không muốn sao? Hay là ngươi muốn ta gả cho ngươi? Nhưng mà ngươi nói ta là tướng công của ngươi mà, ngươi muốn đổi ý sao?"

"Mới không phải, ta đương nhiên nguyện ý. Chỉ là không nghĩ tới... Ngươi biết việc ta làm?" Tông Chính Ngọc Minh hồ nghi hỏi.

"Ân, ngươi làm cái gì ta đều biết. Ngọc Minh, ngươi có thể vì ta hy sinh lớn vậy, ta rất cảm động, cho nên ta không muốn trốn tránh vấn đề thân phận này nữa, ta muốn quang minh chính đại đứng bên ngươi, hơn nữa văn võ bá quan đã đồng ý rồi, ngươi nhất định là phải gả rồi" Vong Ưu nhéo nhéo chóp mũi cao của hắn.

"Bọn họ sao lại đồng ý?" Chính mình từ dụ dỗ cho tới uy hiếp cũng chưa từng làm bọn hô đồng ý.

"Ngọc Minh là một hoàng đế tốt thật hiếm có, đây chính là người trong thiên hạ đều biết, vì thế bọn họ không muốn thả ngươi đi. Mà ta không muốn nhìn vương triều bởi vì chúng ta mà suy bại. Vì thế, ngươi sẽ tiếp tục làm hoàng đế, nhưng phải gả cho ta, đây là ta cùng bọn họ dàm ra điều kiện tốt. Tin tức chúng ta thành thân, thừa tướng cũng đã chiếu cáo thiên hạ thay.

"Bọn họ cư nhiên đồng ý cùng ngươi đàm điều kiện này"

"Thương Thuật sư huynh dùng điểm thủ đoạn nhỏ làm cho bọn họ phải đáp ứng, có Tiên túc phái ta đứng sau, đối Tông triều cũng không phải không có lợi, hơn nữa ta hứa hẹn tiếp nhận Bách an quốc tế, đồng thời làm cho lợi nhuận tăng đôi, bọn họ có thể không đáp ứng sao?"

"Ta không muốn trong quan hệ của chúng ta có liên quan đến lợi ích, không công bình đối với ngươi" Vừa nghe đến Bách an quốc tế cũng có liên hệ tới, Tông Chính Ngọc Minh khó chịu nói " Hơn nữa, sau khi ngươi tiếp nhận nó sẽ bận muốn chết, làm gì có thời gian cho ta"

"Lợi nhuận ta hứa hẹn chính là sính lễ ta đưa cho ngươi a... Ta nghĩ đến việc trọng đại tương lai, ta muốn mọi ngời biết ta xứng đôi với ngươi, cũng có ta tài năng đứng cùng ngươi. Hơn nữa, sau khi ta tiếp nhận, ta sẽ chuyển địa điểm làm việc vào trong cung, lúc ngươi xem tấu chương ta sẽ xem sổ sách... như thế có ổn không?"

"Ô..." Tông Chính Ngọc Minh vừa nghe hắn nói, lập tức ôm chặt hắn "Thiên Âm... thật ủy khuất ngươi"

"Đều là phu thê, còn nói cái gì ủy khuất? Đừng khóc a!"

"Ô... cảm động..."

"Tốt lắm, hiện tại liền báo đáp ta! Ngọc Minh, thành thật nói, từ sau ngày ấy ngươi không để ta đụng vào, ngươi có phải là còn đế ý vấn đề buồn cười bẩn hay không bẩn kia?" Vong Ưu nhìn thẳng vào mắt của Tông Chính Ngọc Minh nghiêm túc hỏi.

Đã mười ngày nay, ban ngày mình chỉ hơi bính một chút, hắn liền nhăn nhó né tránh, khiến cho mình nhịn a! Hết lần này tới lần khác Ly Liệt cùng Ngọc Nghiễn ở một bên xem kịch vui, khiến mình phiền muộn không ngớt. Ngay cả buổi tối ngủ cùng một chỗ, mình bình hắn, hắn liền dùng một đôi mắt con thỏ nhìn, làm mình không hạ thủ được. Làm mình ăn khổ chỉ có hắn Tông Chính Ngọc Minh có thể làm!

"Đều không phải..." Mới không phải cái kia.

"Vậy là cái gì? Ngươi không nói rõ ràng cho ta, trước khi thành thân tuyệt đối không xuống giường được!"

"Ta ... trên người có sẹo... sát qua dược ( thoa thuốc ) vẫn còn sẹo, nhục nhã, ta không muốn để Thiên Âm thấy" Tông Chính Ngọc Minh rụt đầu không dám nhìn hắn.

"Đứa ngốc, sẹo căn bản là không có gì, ngươi còn quan tâm à?" Vong Ưu vừa hôn trên cổ hắn vừa hỏi.

Sau khi sát dược, vết thương của Ngọc Minh kết mài lại, sau khi tróc ra để lại vết sẹo màu hồng, sát rất nhiều dược cũng chỉ làm nhạt màu thôi.

"Thế nhưng, ta sợ Thiên Âm không thích" cảm giác mình có tì vết, làm sao có thể chịu nổi... hơn nữa những... tỳ vết này không giống đao ngân trên mặt Thiên Âm, càng xem càng có hương vị nam nhân.

"Ai nói ta không thích, ân?" Vong Ưu một tay tham nhập vạt áo hắn, vuốt ve nhũ tiêm khéo léo đứng thẳng, tay kia tham nhập hạ thân hắn, đùa bỡn phân thân mà chính mình rất yêu thích "Mỗi một chỗ trên người Ngọc Minh ta đều thích"

"Thiên Âm... ân...đùng sờ" Tông Chính Ngọc Minh ngăn chặn tay của Vong Ưu đang xoa tại nơi riêng tư, thở gấp ngăn cản "Tẩm cung...chưa đóng cửa"

Thiên Âm vừa nghe như thế, trái cân treo ở ngực cuối củng cũng giải khai.

"Không cần lưu ý..." Vong Ưu vung tay lên, một chương đem cửa đóng chặt "Như thế này được rồi chứ"

"Ân..."

Vong Ưu đem vợ đặt ở trên ghế, lung tung kéo quần vợ xuống, đem hai chân của hắn gác trên hai tay vịn của ghế, lấy ra bản thân đã đứng thẳng nam căn nhắm ngay mục tiêu đi vào.

"Hô ~" Nghẹn hơn mười ngày, thật là nghẹn chết người đi được. Hiện tại, rốt cuộc cũng làm... thân thể Ngọc Minh thật chặt, làm nhiều như vậy đều chặt.

"A...Đau..." Tông Chính Ngọc Minh cau mày hô đau nhức, hơn mười ngày không có làm, thân thể đều có chúc trúc trắc.

Thấy biểu tình của vợ, Vong Ưu áo chế xuống dục vọng của mình, cho vợ thích ứng. Hai tay vuốt ve phân thân đã nhuyễn xuống của vợ, miệng cũng không quên khiêu khích nhũ tiêm vợ.

Trán đầy gân xanh, Vong Ưu kiệt lực khống chế dục vong, cho đến khi không nhịn được mới hỏi "Bây giờ có thể?"

Tuy rằng bản thân rất đau, nhưng hìn thấy bộ dạng nhẫn nại của Thiên Âm, Tông Chính Ngọc Minh cảm động cực kỳ, vì vậy nói "Có thể"

"Nếu như còn đau hãy cắn tay của ta" Vong Ưu đưa tay đến trước miệng Tông Chính Ngọc Minh, dưới thân chậm rãi luật động.

"Ngô..." Có thể cảm giác cái ấy ở trong thân thể trượt, thậm chí cảm nhận được hình dạng của thứ ấy, theo động tác nhanh hơn, đau đớn dần thối lui, một cỗ tê dại chạy dọc toàn thân, Tông Chính Ngọc Minh không nhịn được rên rỉ ra, dần dần thả lỏng thân thể nghênh tiếp tập kích của Vong Ưu.

Mỗi khi đạt đến điểm xúc động, Tông Chính Ngọc Minh miệng không thể ức chế rên rỉ cùng run rẩy, Vong Ưu biết đó chính là điểm nhạy cảm cảm của hắn, vì thế toàn lực công kích điểm ấy.

"Ân...a..." Tông Chính Ngọc Minh rên rỉ mang theo cuồng loạn, cảm giác hắn đã triệt để không còn là hắn rồi.


"Ngọc Minh..." Vong Ưu nhìn biểu tình của Tông Chính Ngọc Minh có chút dâm mỹ, say mê gọi tên của mình, dưới thân cũng không quên mãnh liệt tấn công.

"A~" Tông Chính Ngọc Minh rên rỉ không ngừng, thật khoái hoạt...thật thoải mái...

Vong Ưu càng không thể nhịn được thắt chặt tiêu hồn như vậy, tần suất mạnh mẽ và nhanh chóng tiến công.

"Ô ô ô... Thiên Âm,...a... nhanh...Thiên Âm..." Sắp đến cao trào, Tông Chính Ngọc Minh không nhịn được chảy nước mắt rên rỉ.

Vong Ưu tốc độ nhanh hơn, ba ba tiếng nước cùng tiếng va chạm thân thể vang thật xa.

"A~~" sau một lần thâm nhập mãnh liệt, Vong Ưu đem nóng hổi bạch trọc bắn vào trong cơ thể Tông Chính Ngọc Minh.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở cùng tiếng thở dốc.

Vong Ưu rút ra dục vọng, ôm Tông Chính Ngoc Minh lên trên giường nghỉ ngơi.

tommy-cat: phần sau có set pass nhé, pass công khai ở cột lưu ý ấy ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: