Chương 26-3
Tông Chính Ngọc Minh tỉnh lại thời gian đã qua buổi trưa, thân thể được người thanh lí ( làm sạch) qua.
Hai bên trái phải băng lãnh từ lâu, trong phòng vắng vẻ không có ai.
"Thiên Âm..." Tông Chính Ngọc Minh nhìn gian phòng trống trơn kêu lên.
Trả lời chính là căn phòng yên lặng.
" Ngươi ly khai ( rời xa) ta...ô..ô..." Vì sao không tin ta.. Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!
" Hoàng huynh tốt khoe xấu che a, cũng không sợ đệ đệ ta truyền ra ngoài?"Tông Chính Ngọc Nghiên đi vào, bưng cơm nước.
Tông Chính Ngọc Minh không để ý tới hắn, tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Tông Chính Ngọc Nghiên tiến lên kéo cái chăn trên người hắn ra, nói " Ăn đi"
Không ai để ý hắn.
" Ai, nếu ngươi không ăn, cũng không biết Vong Ưu khi trở về chỉnh ta như thế nào."Nhìn hắn không muốn sống, muốn chết dạng, Tông Chính Ngọc Nghiên cố ý nói.
Tông Chính Ngọc Minh nhảy dựng lên, không để ý thân thể đau đớn, kinh hỉ hỏi" Ngươi nói Thiên Âm còn có thể sẽ trở về? Hắn đi đâu vậy, hắn không có ly khai ta?"
Tông Chính Ngọc Nghiên nhãn tình đông phiêu tây phiêu, vô tình phiêu đến cơm nước trên bàn.
Tông Chính Ngọc Minh lập tức hài lòng cười, lung tung mặc quần áo xong liền xuống giường ăn.
Nhìn hắn rốt cục chịu ăn, Tông chính Ngọc Nghiên mới nói "Có bằng hữu hẹn hắn đi Túy Tiên lâu ăn, chưa về ngay được."
Nguyên lai Vong Ưu còn chưa đi, vậy là tốt vậy là tốt rồi.
" Tối hôm qua... Thiên Âm có tha thứ ngươi không?" Ngọc Nghiên ở trong lòng suy nghĩ nửa ngày, rốt cục vẫn là hỏi ra.
Tông Chính Ngọc Minh tay gấp rau trong đĩa, trả lời: " Thiên Âm chưa nói, bất quá ta sẽ không bỏ cuộc, chí ít hắn hẳn là không lại trốn tranh ta nữa."
Nghĩ tới đây, tâm tình phá lệ thật là tốt.
Tuy rằng tiền đồ kham ưu ( con đường phía trước còn nhiều khó khăn )...Nhưng ta sẽ nỗ lực!
Thiên Âm, chờ ta chứng minh cho ngươi xem.
"Cũng là nói ngươi còn đang trong kỳ khảo nghiệm? Nỗ lực lên, hoàn huynh!". Tông Chính Ngọc Nghiên cho hắn một ánh mắt cỗ vũ.
"Ân" đương nhiên...hiện tại mới bước đầu tiên, ta sẽ nỗ lực!
" Bất quá nói lại..." Tông Chính Ngọc Nghiên có chút khổ não, cũng có chút buồn bực nói " Vì sao chúng ta Tông Chính gia huynh đệ, ngoại trừ ngũ ca và bát đệ, đều là phía dưới cái kia?"
" Phốc ~" Tông chính Ngọc Minh miệng đầy cơm đều phun ra, hoàn toàn không có hình tượng đế vương. (Minh: hình tượng? Hanh ... bất quá là làm cho ngoại nhân xem thôi!)
Thấy Tông Chính Ngọc Nghiên có hứng thú, Tông Chính Ngọc Minh miệng có chút co quắp " Ngươi nghĩ như thế nào mà hỏi vấn đề này?"
"Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, nên hỏi một chút thôi!"
"Ngươi là nghĩ áp đảo Lí Liệt a, nhìn dáng vẻ của hắn ... không tốt áp!" Tông Chính Ngọc Minh lắc đầu, Lí Liệt tiểu tử kia rất khôn, rất nhiều người đều bị hắn xúc động bề ngoài lừa.
"Lẽ nào hoàng huynh không muốn áp đảo Thiên Âm?" Tông Chính Ngọc Nghiên hí mắt hỏi, ngực mọc lên vui vẻ chọc ghẹo.
Tông Chính Ngọc Minh đỏ mặt, giơ lên cú đấm " Có muốn hay không ăn?"
Áp đảo Thiên Âm... nghĩ cũng không... hơn nữa không muốn cải biến vị trí hiện tại.
Bởi vì... cái kia phía dưới có thể nói sảng khoái... ngày hôm qua Thiên Âm áp ở trên người, dùng hắn cái kia rất thô trạng...
"Tích tách ~ ~ ~" Trên bát cơm sắc trắng đột nhiên bị điểm lên hai giọt hồng sắc bắt mắt.
"Hoàng huynh, không nên vừa ăn cơm vừa chảy máu mũi được không ~~~~" Tông Chính Ngộc Nghiên vội vã nhảy ra, chán ghét nói.
"Ha ha ha ~~~" người nào đó còn đang trong mê gái.
Thấy hoàng huynh như vậy, chỉ biết hắn đã hoàn toàn quỳ gối dưới quần Thiên Âm.
Tông Chính Ngọc Nghiên giảo hoạt cười, nói: "Nghe nói bằng hữu mời hắn ăn là Vũ Văn Văn Hàn, lớn lên môi hồng răng trắng, hôm qua đi theo thấy người say mê hắn đến độ chết cả một đám.(? câu này dịch theo ý, chứ thật chả hỉu nó nói j , chỉ biết là anh Nghiên ý muốn phóng đại mị lực của anh Hàn lên)
Tông Chính Ngọc Nghiên cố ý bát quái, không quên nhìn mặt người nghe.
Quả nhiên thấy đôi mắt sắc lang của người nọ lập tức phóng ra dĩ vãng sắc bén quang mang, hỏa tốc đi ra bên ngoài.
Họ Vũ Văn Văn Hàn... ngươi chờ xem!
"Nháo đến hừng đông mới ngủ, hiện tại dĩ nhiên đi nhanh như vậy... hoàng huynh đúng là có thể lực, thân thể không đau nhức ư?" Tông Chính Ngọc Nghiên lấy ra trong tay áo một bao ô mai vừa ăn vừa than thở.
Thực sự là... chính thế nào càng ngày giống nữ nhân...ân đến thân thể cũng giống...
Tông Chính Ngọc Trà hỏa tốc chạy ra bên ngoài, mục đích – Túy Tiên Lâu.
Vong Ưu là của ta, những người khác đừng nghĩ đụng."
Trên đường lớn,một người thanh niên nổi giận đùng đùng hỏa tốc đi qua, nổi lên một cuồng đạo phong cuồn cuộn thổi qua khiến mọi người không mở mắt ra được.
Túy Tiên Lâu lão bản đang đứng ngay cửa, thấy cát bụi cuồn cuộn, còn tưởng rằng gió to thổi qua.
Nhìn kĩ, có một người chạy ở trung tâm cát bụi.
"Công tử..." Còn chưa hỏi đối phương ăn hay là ở trọ, cát bụi liền kéo thẳng lên trên lầu, làm cho lão bản đầy mặt xám tro.
Tông Chính Ngọc Minh biết Vong Ưu thích ở phòng Mãn Nguyệt, vì vậy vội vã chạy đi.
Mở cửa, bên trong có ba người.
Vong Ưu ngồi quay về phía lan can , trên người một tuyệt sắc ngân phát ( tóc bạc, tóc màu bạch kim) mỹ nhân đang ngủ dựa vào, hai bên trái phải chỉ có một người môi hồng răng trắng ngồi chính là Vũ Văn Văn Hàn.
Dĩ nhiên so chính mình tưởng tượng có hơn một người... hơn nữa thật xinh đẹp.
"Sao ngươi lại tới đây.?" Vong Ưu kinh ngạc nhìn người tới.
"Ô ô ô... Vong Ưu, không nên đối với ta như vậy..." Tông Chính Ngọc Minh giống như người bị vứt bỏ, bỉu môi đi qua, đẩy ra Vũ Văn Văn Hàn, làm ngân phát mỹ nhân đang ngủ đổ lên cột đá gần đó, sau đó ôm cổ Vong Ưu" Thiên Âm chỉ có thể là của ta...Thiên Âm không thể thích người khác."
"Ngươi đang nói cái gì a.?" Vong Ưu mờ mịt, còn có chút vị không phản ứng kịp tình huống.
"Vong Ưu...hắn là?" họ Vũ Văn Văn Hàn nhìn đột nhiên xuất hiện tuấn mỹ nam tử.
Tông Chính Ngọc Trà một đạo mắt bắn xuyên qua, càng làm cho ngân phát mỹ nhân bị thức tỉnh, sau đó giật lại cổ áo, lộ ra trong ngực hôn ngân, hung hăng nói: " Nói cho các ngươi, Thiên Âm là của ta, của ta một người, các ngươi đừng nghĩ chiếm lấy!"
"Ta không nghĩ chiếm lấy a?"Vũ Văn Văn Hàn khóe miệng co quắp, dùng cái kia đông tây chứng minh?
Bất quá nói lại, Vong Ưu thật là Tịch Thiên Âm... bại bởi người trong truyền thuyết, cũng không tệ lắm nhỉ.
Ngận phát mỹ nhân bị thức tỉnh, buồn ngủ thoáng cái đã không còn, con mắt mở to, chậm rãi bắt đầu khóc nức nở "Vong Ưu ...ô...ô...ngủ..."
"Thiên Âm sẽ không lại cùng ngươi ngủ! Ngươi xéo qua một bên" Tông Chính Ngọc Minh cũng cho hắn một đao mắt.
Nhìn hắn bộ dạng hung ác độc địa, ngân phát mỹ nhân khóc càng lợi hại hơn, nước mắt xoành xoạch rơi liên tục.
"Ngọc Minh! Đừng hồ đồ!" Vong Ưu nhíu mày, lập tức hống ( dỗ dành ) ngân phát mỹ nhân " Tử Tô ngoan, không khóc, tiếp tục ngủ a, không khóc không khóc..."
Không xong a, nếu như bị Thương Thuật thấy được chắc chắn tránh không được bị cho ăn chửi .
"...Ô...ô...Vong Ưu, không cần ly khai ta...Ngươi không thể thích hắn... Ngươi chỉ có thể thích ta...". Tông Chính Ngọc Minh nhìn hắn hung dữ, cũng xoạch xoạch rơi lệ.
"Tử Tô..." Một thanh y nam tử rất nhanh chạy đến ôm cổ ngân phát mỹ nam, sau đó tàn bạo trừng mắt Vong Ưu " Lão bà của ta đang ngủ tốt, mượn vai ngươi dựa một tí. Ngươi lại nhân lúc ta đi nhà xí, đem lão bà của ta làm cho khóc, ngươi còn nói phải làm ca ca tốt mà, không đáng tin!"
"Lão bà?"Tông Chính Ngọc Minh ngây ngẩn cả người, ngân phát nam tử là lão bà của người này?
Thương Thuật nhìn Tông Chính Ngọc Minh, cau mày hỏi "Ngươi là ai?"
"Ta là..."
"Hắn là người của ta." Vong Ưu kéo Tông Chính Ngọc Minh qua, kéo lại vạt áo mở rộng của hắn.
Người này làm việc sao mà xung động như thế?" ( Nữ Hiệp: hắn chỉ đối với ngươi xung động mà thôi)
Ta là người của Vong Ưu... hác hắc..., Tông Chính Ngọc Minh hoa mắt, ngây dại!
Văn Hàn, ngươi về trước đi, về phần tác giả ca khúc này ta thật tìm không được bản thân" Vong Ưu uyển chuyển về phía Vũ Văn Văn Hàn nói rõ tình huống.
"Nếu là như thế,Văn Hàn cũng nên cáo từ, hoan nghênh các vị lần sau đến Thi Ý Hiên chơi." Vũ Văn Văn Hàn đứng dậy hữu lễ điểm đầu chào.
Vũ Văn Văn Hàn vừa đi, Vong Ưu liền hướng Tông Chính Ngọc Minh giới thiệu " Bọn họ là sư huynh của ta Thương Thuật và sư đệ Tử Tô."
"Hắn cùng Tần Tuyết Thương lớn lên rất giống nhau!" Tông Chính Ngọc Minh lúc này mới chú ý đến tướng mạo của Tử Tô, sợ hãi nói.
" Hắn là sát thủ số một Tật Phong!" Vong Ưu giả thích, tin tưởng hắn sẽ đoán ra trong đó liên hệ.
Nguyên lai là đại ca của Tần Tuyết Thương...cũng may là người của chính phái, xin lỗi...Thiên Âm!
Bất quá, may là người của chính phái, nếu không ở tình huống lúc Thiên Âm trúng độc nhất định đánh không lại mà chết. Hoàn hảo...hoàn hảo, hoàn hảo bọn họ là sư huynh đệ!
"Đây là Tông Chính Ngọc Minh, ân... Tông Triều hoàng đế đương thời."
"Là người phái sát thủ và hạ độc ngươi?"Thương Thuật mặt lạnh nhìn về Tông Chính Ngọc Minh.
Tuy rằng đối với tình huống cụ thể trúng độc của Vong Ưu cũng không có rõ ràng, người khởi xướng hắn cũng hiểu biết một không...hai..., nếu không phải Vong Ưu ngăn cản, mình đã sớm tại hoàng cung hạ độc.
"Ân" Vong Ưu gật đầu, đạm nhiên trả lời.
Nhắc đến chuyện này, bầu không khí cũng trở nên lãnh.
Tông Chính Ngọc Minh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: " Xin lỗi, Thiên Âm"
Vong Ưu vuốt tóc còn chưa chải của hắn., chuyển hướng câu chuyện " Chưa tẩy trừ liền đi ra?"
"Ân"
"Ngươi về cung trước đi"
"Vậy còn ngươi?" Tông Chính Ngọc Minh chăm chú nắm chặt y phục Vong Ưu.
"Ta cùng Thương Thuật và Tử Tô đi chẩn đoán bệnh cho Ngọc Nghiễn."
"Sau đó?"
"Hồi phủ trị cho đôi mắt của Tuyết Thương"
"Còn có?"
"Nói chuyện với hắn.."
"Không tới tìm ta?" Tông Chính Ngọc Minh ủy khuất hỏi.
Vong Ưu mỉm cười" Không nhất định mỗi ngày đều phải cùng nhau có phải không?"
Ngươi là hoàng đế, dù sao chúng ta bất đồng.
"Đêm nay tới tẩm cung tìm ta" Tông Chính Ngọc Minh lỳ vọng nhìn Vong Ưu.
Suy nghĩ một chút, Vong Ưu gật đầu.
Thấy đối phương đồng ý, Tông Chính Ngọc Minh lưu luyến ly khai.
"Ngươi ... tha thứ hắn?" Thương Thuật hỏi, có chút không tán thành.
"Không biết..." Vong Ưu xác thực không biết tâm tình hiện tại của mình, rất loạn, không rõ ràng, thầm nghĩ cứ như thế mà bỏ qua quá khứ.
"Ngươi a..."Không cứu được, Thương Thuật lắc đầu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top