Just love u...

Đó là ngày đầu tiên của học kì một. Tôi xong sớm hơn một ít, tôi gọi điện cho anh.

"Này, hôm nay em về sớm , anh ghé đón em nhé."

"Ừ, chờ anh năm phút nhé."

"Năm phút!? Trường ngay kế nhà anh mà."

"Anh phải chuẩn bị một tí."

"Dạ, nhớ nhanh nhanh nha."

Hai giờ chiều, mặc trời nóng bức, tôi đứng dưới bóng cây và quạt quạt cho mát. Dù cũng chẳng ăn thua gì, nhưng có quạt vẫn hơn.

Năm phút trôi qua, anh vẫn chưa xuất hiện, tôi thấy không hài lòng khi nhìn đồng hồ.

Mười phút và anh vẫn chưa đến... Hay anh gặp tai nạn?

Mười lăm phút trôi qua, rồi anh cũng xuất hiện.

"Sao anh tới trễ thế?"

Anh thậm chí chẳng tỏ vẻ có lỗi "À, đang xem tivi."

"Cái gì!? Tivi á!? Tại sao anh không ngủ, tắm và ăn trước khi đến đây đi?"

Tôi chả còn gì để nói, không cầm lấy cái mũ bảo hiểm anh đưa tôi, chỉ đứng đó và nhìn anh chằm chằm.

"Anh xin lỗi."

Đó là lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi với tôi...

Từ khi quen anh tôi biết anh là một người ích kỉ và chưa một lần nào xin lỗi một đứa con gái.

Tôi nhìn anh, "được rồi," cầm lấy mũ và để anh đưa về nhà. Anh luôn hành động như vậy, không giải thích, không cải vã. Điều duy nhất anh làm là xin lỗi. Với tôi, không phải cái gì cũng được giải quyết bằng một lời xin lỗi. Tôi không bao giờ hỏi tiếp gì sau mỗi lần anh xin lỗi. Anh nói rằng, đó là lần đầu tiên anh xin lỗi một người con gái. Dù là phải can đảm mới nhận lỗi, nhưng anh chưa lần nào sửa lỗi cả. Nói lời xin lỗi đã trở thành từ khiến tôi không nói gì được nữa. Nước mắt lăn dài trên má vào lần thứ năm mươi chín anh xin lỗi tôi.

Tôi gật đầu."Anh không cần phải xin lỗi em nữa. Nếu anh không thể thay đổi, thì đừng để em cứ cho anh hết cơ hội này đến cơ hội khác , hy vọng và tin rằng anh sẽ thay đổi."

Anh ôm tôi nhẹ nhàng, nói lời xin lỗi thứ sáu mươi.

Thậm chí lần đó, anh cũng không thay đổi, và rồi cũng không một lời giải thích.

Tôi bắt đầu lo lắng không biết liệu anh có giấu tôi điều gì không.

"Anh có chuyện gì mấy ngày nay vậy?"

"Đâu có gì đâu."

"Vậy sao anh đối xử với em kì vậy?"

"Đâu có."

"Anh có thể nói gì khác hơn câu đó không vậy? Anh có biết là em lo lắng, đứng ngồi không yên, anh có coi em là bạn gái của anh không vậy?"

"Anh xin lỗi..."

"Em không muốn nghe anh xin lỗi nữa..."

Tôi dập điện thoại và anh không gọi lại.

Anh thậm chí không hỏi thăm tôi. Có lẽ chúng tôi nên chia tay.

Đây là lần thứ chín mươi chín anh nói lời xin lỗi. Từ ngày đó, tôi không bao giờ gọi điện cho anh hay đi tìm kiếm anh, thỉnh thoảng tôi có thấy cuộc gọi vô danh trong máy mình, nhưng mỗi lần tôi chào, nó lại im tịt. Tôi nghĩ đó là điện thoại của anh, nhưng tại sao anh lại không nói cơ chứ? Một tháng trôi qua, tôi hết chịu nổi cảm giác không có anh nên tôi chạy tới trường tìm anh. Tôi đứng ngoài lớp anh và tìm quanh, không thấy bóng dáng anh.

"Xin lỗi anh, cho em hỏi có anh Tuấn ở đây không ạ?"

"À, mình nghĩ là cậu ấy đã nghỉ học rồi."

"Hả, tại sao thế? Từ lúc nào vậy?"

"Cậu ấy không đến lớp một tháng nay rồi."

"À, à...cảm ơn anh."

Một tháng... không đi học một tháng... tại sao vậy? Tôi chạy như vấp về nhà. Gọi điện cho anh, "Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Tôi gác máy, gọi đến số điện thoại nhà anh, vẫn không nghe trả lời.

Có chuyện gì vậy? Gia đình anh chuyển nhà ư? Cứ như anh biến mất khỏi mặt đất này mà không để lại một chút dấu vết nào cả. Tôi không thể tìm ra anh... khi tôi như đang quẫn trí thì điện thoại reng, một đứa bạn của tôi. Đó là đứa em gái của anh và là bạn rất thân của tôi.

"Này, lâu nay cậu biến đi đâu vậy? Tuấn đang nằm viện."

"Sao!? Chuyện gì vậy!?"

"Anh ấy đang nằm trong bệnh viện thành phố, chỗ lần trước cậu nằm đó."

"Tớ tới đó liền."

Tôi đã chạy hết tốc lực và khi tới bệnh viện tôi thấy ba mẹ anh đã ở đó. Tôi hỏi họ số phòng và lao nhanh qua sảnh. Anh nằm trên giường, nhìn tôi, không nói một lời, không nhúc nhích.

"Sao vậy anh? Sao anh không liên lạc gì với em cả?"

Anh im lặng, và vẫn dán mắt vào tôi.

"Nào, hãy trả lời em đi... sao anh không nói?"

Một giọt nước mắt lăn xuống bên khoé mắt, và như thể là anh dùng hết sức bình sinh để thốt lên...

"Anh... xin lỗi!"

Rồi anh nhắm mắt.

"Nào, đừng như thế...tại sao lại xin lỗi em? Đừng xin lỗi em... hãy tỉnh dậy đi anh... hãy trả lời em đi anh."

Tôi sụt sịt ngồi xuống bên mép giường anh, nắm chặt áo anh, tôi khóc thành tiếng...

"Tại sao anh phải xin lỗi? Tại sao lại không cho em một lời giải thích? Em sẽ không tha thứ cho anh, hãy tỉnh dậy đi anh, nói lời xin lỗi thì đâu có ích gì... Nếu anh không tỉnh lại, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, em xin anh đấy... hãy mở mắt ra..."

Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.

Một nhóm bác sĩ, y tá kéo tôi ra và cố gắng làm cho anh tỉnh lại. Tôi không đứng lên nổi... Đầu óc tôi trống rỗng... mắt tôi chỉ thấy một màu đen tối.

Anh đã từ giã cuộc đời này... Tôi đã không còn cơ hội để chạm vào anh nữa. Nhưng đôi khi, anh xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nói cho tôi nghe anh đang làm gì. Anh vẫn luôn bên tôi, vẫn sống trong trái tim tôi, vẫn cười vào sự khờ khạo của tôi, và gọi tôi là người yêu của anh... anh không bao giờ xin lỗi tôi nữa.

Sau đó một tháng, mẹ anh tới tìm tôi, và đưa cho tôi một chiếc hộp. Trong có một trăm tấm hình, sau mỗi tấm hình là một câu chuyện... lý do tại sao anh làm tôi nổi giận.

Lần đầu tiên, em thương yêu, anh không cố ý đón em trễ. Anh biết lý do này thật sự không thoả đáng, nhưng khi đó anh không dám nói sự thật cho em hay, trước khi rời nhà, anh thấy đau ở ngực, nhưng anh vẫn có mặt để gặp em, em tha lỗi cho anh không?

Lần thứ hai, em thương yêu, anh...

Lần thứ ba, em thương yêu, anh...

Lần thứ một trăm, em thương yêu, anh không muốn bỏ em một mình trên cuộc đời này. Phải như thế bởi vì Chúa không cho anh cơ hội để nói Anh Yêu Em Suốt Đời, và để đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón tay em... Em là cô gái đầu tiên anh xin lỗi. Và cũng là cô gái đầu tiên anh muốn luôn bên cạnh trong suốt cuộc đời anh... Hãy tha thứ cho anh vì đã không mang đến hạnh phúc cho em nhưng anh sẽ là thiên thần của em, luôn dõi theo em... Nhìn em khi em hạnh phúc... hứa với anh... đừng khóc nhé. Anh không muốn em khóc vì anh như thế đâu.

Anh yêu em. Kim Tuấn.










_______________________________________
@ pacoyu0891

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top