Tình yêu có hạn sử dụng

A/N: đã từng hỏi: end or cont, là vì mong một cái kết tốt đẹp cho người mình thương :)
-------------

Biết yêu là sẽ mất hết
Yêu là mang máu nuôi con tim...

/Mình yêu nhau từ kiếp nào/
-------------

1. Trần Đình Trọng xuống xe buýt, đi bộ vào xã. Đa Tốn chỉ cách trung tâm Hà Nội chưa đến hai mươi cây số nhưng Trần Đình Trọng tưởng như mưa đã rơi trên nóc xe vài thế kỉ. Cậu ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời bị cắt nát thành vô vàn những mảnh vụn. Mưa giăng trắng lối. Cậu nhìn xuống mặt đường đất lầy lội, chỉ thấy đôi giầy thể thao mình đang mang ướt đẫm, bùn và đất cát bết vào chân.

Bộ dạng thảm hại của cậu lúc này thật rất đáng cười...

2. Đêm đầu tiên trở về căn phòng quen thuộc, Trần Đình Trọng không còn mơ thấy ác mộng. Cậu thấy mình leo lên từ miệng hố nọ, chạy một mạch không hề ngoái đầu lại. Thế nhưng người đó vẫn đuổi theo cậu, không từ bỏ, không buông tha... Lúc tỉnh dậy, hai mắt ráo hoảnh dâng lên hơi nước. Trần Đình Trọng ngẩn ngơ thật lâu.

3. Phòng của Trần Đình Trọng nằm ở tầng một. Còn nhớ ngày đầu tiên cậu được gọi lên tuyển, cây hoa giấy ngoài cửa chỉ mới trổ vài chiếc lá non, vậy mà như chỉ mới đây thôi, xuân đến thu đi, chẳng mấy chốc hoa đã leo kín lan can lầu. Trần Đình Trọng đứng trên ban công nhìn mưa rơi rả rích. Có lẽ cậu cũng giống như cây hoa giấy này, không kịp đếm thời gian trôi, từ non nớt đã hoá thành bụi gai rực rỡ tự lúc nào. Nếu khác nhau, có chăng chỉ khác ở một điểm: gai của nó để đâm vào người khác, còn gai của cậu để đâm chính bản thân mình.

4. Buổi sáng ngày thứ hai sau khi trở về, Trần Đình Trọng thức dậy với trái tim trống rỗng đến lạ kì.

Mẹ lên phòng đánh thức con trai. Sau khi cậu nhập nhèm mở mắt, câu đầu tiên nghe được là:

"Thằng Dũng đang ngồi dưới phòng khách."

Trần Đình Trọng trầm mặc. Trái tim của con người thật sự kì lạ. Khi ta để nó trống rỗng, đau thương sẽ tự nhiên lấp đầy.

Và trái tim cậu vẫn tiếp tục trống rỗng hơn, và hơn nữa...

5.
"Anh đến đây làm gì?" - Trần Đình Trọng nhìn mưa rơi ngoài xa, giọng nói ráo hoảnh. Mấy ngày cậu trở về, chưa ngày nào trời Hà Nội ngừng mưa.

Bùi Tiến Dũng đứng phía sau, ngập ngừng: "Hôm trước em nhắn tin sau đó tắt máy, rồi lại nghỉ phép ở câu lạc bộ. Anh vào thành phố tìm mới biết em về nhà."

Trần Đình Trọng khẽ siết tay mình trên lan can, gai hoa giấy đâm vào, đau nhức từ đầu ngón tay truyền đến tận trái tim. Cậu đáp lại:

"Ừ." - không đầu không đuôi.

"Em bị đau dạ dày là vì món Thái hôm đó phải không? Anh xin lỗi. Anh..."

"Anh đã từng tuyệt vọng chưa?" - Đình Trọng quay lại, mặt đối mặt với người kia. Sau lưng cậu, bầu trời vẫn đang khóc.

"..."

"Tận cùng của tuyệt vọng, anh có biết là gì không?"

"..."

"Không phải là cùng nhau ăn hơn trăm bữa cơm anh lại chưa từng để ý việc em không thể ăn cay.

Không phải là lúc cơ thể em đau đớn nhất, anh quay lưng bỏ đi."

Trần Đình Trọng nhìn bóng mình phản chiếu trong mắt người kia. Là do anh ta đau đớn hay chính cậu đang đau, mà bóng dáng ấy lại như sắp vỡ vụn ra?

Cậu cười. Trong mắt anh ta, hình bóng kia lại đang ướt sũng.

"Là một ngày anh vượt bốn mươi cây số, tìm em, ân cần quan tâm em, cười với em, nói với em, chăm sóc em, lại vì che mắt thế gian để đến bên người con gái khác.

Em thường tự hỏi, thế nào là bị lãng quên trong trái tim của một người. Hoá ra mỗi giờ mỗi khắc yêu anh, chính là câu trả lời."

Bùi Tiến Dũng nhìn Trần Đình Trọng, hai chân không tài nào nhúc nhích. Anh không rõ hơi nước dâng lên trong mắt cậu là mưa, hay nước trong mắt của chính mình mới là mưa.

"Nếu trước đây em có thể bất chấp tất cả, chạy về phía anh bao nhiêu bước chân thì từ bây giờ, em không thể tiếp tục bước cùng anh thêm một bước nào nữa."

Bùi Tiến Dũng bất giác lắc đầu.

"Đừng..."

"Anh về đi. Chúng ta đừng gặp lại."

6. Ngày hôm đó, Bùi Tiến Dũng không nói thêm lời nào, lướt qua Trần Đình Trọng, trở về Hoà Lạc.

Ngày Viettel thua Đắc Lắc, Bùi Tiến Dũng vượt hơn 40 cây số, dầm mưa đứng hết một buổi chiều ở Đa Tốn, nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng kín im lìm sau giàn hoa giấy. Anh nhớ người bên trong cánh cửa kia, cũng vào ngày anh thất bại thế này, đã từng vì anh, đội mưa bấy nhiêu cây số đến Hoà Lạc xa xôi.

Ngày Viettel thua Tây Ninh, Bùi Tiến Dũng đứng ngoài cổng kí túc xá Hà Nội FC. Anh không biết tại sao, cũng không hiểu vì sao, anh chỉ nhớ cậu ta. Anh dựa lưng vào tường, dưới ánh đèn đường ngả ố, lẳng lặng đếm sao trời hết một đêm.

7. Duy Mạnh nói: "Mày có chuyện gì mà không giảng hoà được với anh Dũng? Nhất quyết phải thế à?"

Trần Đình Trọng im lặng.

"Xem ra Viettel còn tiếp tục thua dài dài." - Duy Mạnh bỏ đi.

Đức Huy nói: "Mày làm gì tao không biết. Chỉ biết nó đứng như thằng khùng ngoài cổng kí túc từ lúc tao chưa ngủ đến lúc tao dậy sớm đi chạy bộ."

Tối hôm đó, Trần Đình Trọng dùng số điện thoại mới gọi cho Bùi Tiến Dũng. Số điện thoại của anh ta, cậu vẫn không thể quên dù chỉ một con số, như cái cách cậu không thể quên dù chỉ là chút kí ức nhỏ về anh ta.

Đầu bên kia rất nhanh bắt máy, tiếng "Alo" vội vã, lại bị trộn giữa rất nhiều những âm thanh vụn vặt khác, trong đó có cả giọng nói quen thuộc của cô gái đó.

Trần Đình Trọng nín thở. Không phải vì không dám thở, mà chỉ vì nếu thở thôi lồng ngực hay cổ họng cũng đều đau.

Người bên kia có vẻ luống cuống: "Hôm nay là sinh nhật mẹ nuôi. Anh chỉ về ăn bữa cơm. Đợi anh một chút. Đừng cúp máy."

"..."

"Xin em đấy."

8. "Anh đến kí túc xá làm gì?" - Trần Đình Trọng hỏi.

"Em biết?"

Cậu thật sự không hiểu một người chưa từng yêu mình vì sao lại cố chấp như vậy.

"Dù vì cái gì thì cũng đừng làm thế nữa. Tôi không thể tiếp tục giúp anh diễn kịch."

Vì từng chút chân thành của tôi đều bị anh giẫm dưới chân, nát đến không còn một mảnh.

Cậu tắt máy.

Nửa đêm, có một tin nhắn đến.

Em từng nói em không thể bước thêm một bước nào nữa về phía anh. Nên anh chỉ còn cách tìm em.

Trần Đình Trọng biết tình yêu có hạn sử dụng. Trước sau rồi sẽ đến ngày hết hạn. Cố chấp tiếp tục có lẽ cũng giống như việc chúng ta cố ăn đồ hộp đã hư vậy. Để bớt đói, sau đó từ cơ thể đến nội tạng đều đau đớn.

Tình yêu của Bùi Tiến Dũng đối với cậu mà nói, là một loại tình yêu như vậy. Không thể tái hạn hoặc gia hạn.

Thế nên tin nhắn của anh khiến Trần Đình Trọng cảm thấy nực cười. Một đêm đó, cậu cười đến nước mắt ướt gối.

9. Từ sau hôm ấy, Viettel không để thua trận nào nữa. Bùi Tiến Dũng ghi bàn lập công, như thể những thất bại trước đó chỉ là hư ảo. Không lâu sau khi Hà Nội FC đăng quang ngôi vô địch giải quốc gia, Viettel cũng cầm trong tay chiếc vé thăng hạng. Trung vệ đội trưởng Bùi Tiến Dũng cầm chiếc cúp vô địch giải hạng nhất trả lời phỏng vấn.

Phóng viên hỏi: lí do nào để Viettel giành được thành công hôm nay?

Bùi Tiến Dũng đáp: vì toàn đội đồng lòng.

Phóng viên hỏi: cá nhân cậu thì sao?

Bùi Tiến Dũng nhìn thẳng vào camera, đáp: là vì muốn đuổi theo một người.

Trần Đình Trọng, em không muốn gặp lại. Anh cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính gặp lại em.

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top