Mồng tơi và cá |0421 ver|
A/N:
- Việt Nam thua Iraq phút cuối thì còn biết làm gì cho vui ngoài up những chiếc pink hường cu cheo lúc nửa đêm?
- Cảm hứng đầu tiên của mình để viết nên cái thứ cu cheo này là một bức ảnh edit của cp trong nhóm nhạc mình thích. Ver gốc không phải 0421, nhưng rồi nhận ra có nhiều điểm tương đồng ở tính cách nhân vật quá, nên làm một ver nữa ném sang đây :))) Cái gì gọi là thanh mai trúc mã, lừa đảo, là lừa đảo hết :))
------------------------
Năm đó, Bùi Tiến Dũng 7 tuổi, Trần Đình Trọng 5 tuổi. Nhà Bùi Tiến Dũng cách nhà Trần Đình Trọng một hàng rào. Cái hàng rào thấp tủn chỉ cao tới vai Tiến Dũng, dây mồng tơi leo đầy, là do mẹ Đình Trọng trồng, thỉnh thoảng bạn nhỏ Dũng hay lén ra đó hái trộm mồng tơi rồi về nũng mẹ nấu với nấm, ăn ngon hết sẩy. Ấy vậy mà chẳng may bị thằng nhóc nhà kế bên vô tình thấy được, nó lượm sỏi chơi thả gianh trong nhà ném sưng cái đầu nhỏ, mỗi lần như vậy, chẳng những không có mồng tơi ăn, Bùi Tiến Dũng còn phải ôm đầu vừa khóc vừa chạy đi mách mẹ. Mẹ không thương Dũng, mẹ toàn cười bảo "Em Trọng còn nhỏ, con phải thương em." Tiến Dũng sụt sịt dẩu mỏ nũng mẹ: "Nhưng hàng rào đó là của nhà mình"
"Con ăn hàng rào hay ăn rau nhà em Trọng?"
Bùi Tiến Dũng ngồi bệt xuống đất, khóc rống ăn vạ: "Con không biết, không biết đâu!!!"
Mẹ quay đít bỏ lên nhà xem ti vi: "Không biết thì mai rủ em đi chơi làm thân với em"
Bùi Tiến Dũng khóc la một hồi thấy không ai thèm quan tâm mình thì tự động nín, bắt đầu một bụng âm mưu chạy tót ra mái hiên nhà ngồi chồm hổm vừa nghịch kiến vừa bày mưu tính kế.
Trưa hôm sau trời nắng đổ lửa, Bùi Tiến Dũng đen nhẻm đứng chạng hai chân bên hàng rào, ngoắc ngón tay ngắn tủn ý gọi Đình Trọng sang. Trần Đình Trọng một cục ú nần nhỏ xíu chớp chớp mắt. Hôm nay anh hàng xóm không hái trộm mồng tơi nhà nó nữa. Nó nhìn láo liên, hàng rào cao tới đầu, lòi mỗi hai con mắt sáng ý hỏi Bùi Tiến Dũng "sang kiểu gì?". Bùi Tiến Dũng một ngón tay hừng hực khí thế chỉ xuống cái lỗ chó con ki ki nhà Đình Trọng hay chạy sang nhà mình ăn xương hằng ngày. Trần Đình Trọng ngáo ngơ chui sang, áo bị thép gai móc rách một mảng, vốn dĩ cả người trắng tròn như cục bột, thơm tho sạch sẽ vô cùng nhưng giờ chân tay lấm lem đất cát. Bùi Tiến Dũng sung sướng cười thầm trong bụng.
"Đi!"
Trần Đình Trọng vừa phủi tay chân vừa ngơ ngác hỏi lại: "Đi đâu?"
"Đi ra suối! Tao dẫn mày đi bắt cá! Chiều về cho tao hái rau ăn. Không được ném đá!"
Đình Trọng không kịp nói, chân không bị Bùi Tiến Dũng nắm tay nhỏ lôi ra bờ suối. Tới lúc về, Bùi Tiến Dũng cười híp mắt xách mớ cá trên vai nhìn Trần Đình Trọng xách ba con cá, mặt nghệch ra vẫn chưa hiểu chuyện.
Từ đó, Bùi Tiến Dũng hiên ngang đĩnh đạc bứt mồng tơi nhà Đình Trọng. Trần Đình Trọng vì trưa nắng bị bắt chui lỗ chó, cộng thêm bị ép lặn ngụp ở bờ suối cả buổi nên về bệnh nặng suốt một tuần. Hết bệnh, Đình Trọng bé tí đứng trong sân nhà, ló cái đầu nhỏ qua hàng rào nói với Bùi Tiến Dũng: "mồng tơi cho anh." Nó ám ảnh lỗ chó, bờ suối và cá, ám ảnh nhất là Bùi Tiến Dũng.
Bùi Tiến Dũng cười hề hề, tay hái mồng tơi lia lịa, vừa bỏ vào rổ nhựa, vừa nghĩ thầm: "Ối dào, mấy con cá đã thu phục được mày rồi"
Trần Đình Trọng rùng mình, hắt xì một cái, chân nhỏ tung dép chạy vào nhà, đóng cửa.
=)))))))
P/s: Ver đầu viết vào ngày 2.7.2018
Ver này chỉnh lại sau hơn nửa năm? Còn một phần khi hai đứa nhỏ lớn lên nữa, à không học dốt nữa đâu nhé :)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top