Chương 94: Chăm bầu (4)

Sau chuỗi ngày oanh tạc, rong chơi ở Puerto Rico, ngày tổ chức hôn lễ của Lưu Khải và Mỹ Kỳ cũng đã đến. Ba mẹ Nguyễn cũng tranh thủ bay sang tham dự

Hôn lễ được tổ chức tại bãi biển, khách mời không hẹn mà cùng mặc chung một màu trắng. Nhưng vì vẻ đẹp trời ban, đôi chú rể không hề bị chặt chém mà còn chặt đẹp lại người ta

Thân là em họ, Văn Toàn ôm bụng bầu đi xét nét từng chi tiết bữa tiệc. Cậu đi trước, Quế Ngọc Hải theo sau, đi đến khi mệt mới ra bàn ngồi

"Em xem cả buổi có thấy gì sai sót không?"

Anh mở cái balo đeo trước ngực lấy một bình nước cam trong năm loại nước uống khác nhau đưa cho cậu

"Thấy đẹp"

Cậu nhấp môi một ngụm nước rồi đưa lại cho anh

"À, anh ơi, người ta cầu hôn trên đồi hoa tulip đó"

Anh thở dài

Lưu lão đại và cô cận vệ yêu nhau rồi mới cưới. Lão đại lại tổ chức một đám cưới chu đáo, nguy nga, tráng lệ, thành ra Quế Ngọc Hải phải chống đỡ từng đợt bắt bẻ của vợ

Văn Toàn là đang nhắc đến vụ tỏ tình ở nghĩa trang đây mà

Anh nghĩ nghĩ rồi nói một tràng:

"Bây giờ nhá, Mỹ Kỳ là một kiểu người khác, em là một kiểu người khác. Anh tỏ tình em trên đồi hoa, em thấy vui nhưng em không thích anh, em sẽ không chấp nhận anh. Bởi vậy, quan trọng là cảm tình"

Cậu gật gù. Hình như là thế thật. Cậu bị lý lẽ của anh thuyết phục. Hay do cậu bị thao túng tâm lí :)))

"Cũng đúng"

Cậu lại quay sang nói chuyện với bố mẹ

Anh bên đây thở phào nhẹ nhõm, tay vuốt vuốt ngực. Thoát nạn là tốt. Trả lời không khéo lên bảng điểm số chứ đùa

Hồ Nhất Thiên đứng nghiêm trang phía sau hàng ghế, mắt cứ mãi nhìn về người mà anh không thể chạm tới

Không khí hân hoan của lễ cưới càng náo nhiệt, Nhất Thiên càng nặng lòng

Gia Nghi phía trên kia chỉ là phù dâu, rõ ràng không phải nhân vật chính. Nhưng cô không hề nhìn về phía anh, cảm giác vĩnh viễn không thể chạm tới

Cuối cùng cũng chỉ có thể thì thầm

"Mong em xinh đẹp, dũng cảm, cả đời bình an"

[...]

Dự xong đám cưới, sáng hôm sau cậu và anh bay về thành phố A để khám thai định kỳ

Cậu nằm trên bàn siêu âm, anh đứng phía sau bác sĩ, nhìn trên màn hình từng chuyển động của con

"Đây đây, tay của con này. Đây là chân của con "

Ngọc Hải chăm chú nhìn cục trắng trắng trên màn hình đen theo chỉ dẫn của bác sĩ. Tiếp sau đó còn có tiếng thình thịch rất đều đặn vang lên

"Ủa ? Bốn tay bốn chân hả bác sĩ?"

Anh nhíu mày nhìn tay nhỏ, cẩn thận đếm lại

Bác sĩ cười khổ

"Trời ơi cái gì mà bốn tay bốn chân. Đây là sinh đôi!"

Đến cậu đang nằm trên bàn siêu âm cũng bật cười

Trong lòng anh dâng trào hương vị của hạnh phúc. Cái bụng nhỏ ngày ngày anh yêu thích sờ mó có hai cục nợ nhỏ nhỏ xấu xí, nhưng mà anh không có ghét bỏ, chỉ thấy vui mừng

Văn Toàn nghiêng đầu nhìn bé yêu trên màn hình

"Em bé có dị tật gì không bác sĩ ? Song sinh cùng trứng hay khác trứng. Có bị dính nhau không?"

Bác sĩ siêu âm sửng sốt nhìn cậu. Hỏi câu này nếu không phải là người có kiến thức vô cùng uyên thâm thì cũng là người trong ngành

"Không biết anh làm nghề gì ạ?"

"Bác sĩ"

"À, người trong ngành"

Bác sĩ siêu âm là thực tập sinh của khoa sản bệnh viện Angel, chắc chưa có cơ hội làm việc với khoa cấp cứu nên không biết đến cậu

"Là song sinh cùng trứng, hai bé khoẻ mạnh ạ, không chung nhau bộ phận nào, không phát hiện dị tật bẩm sinh gì nha"

"Vậy tốt rồi"

Văn Toàn bình tĩnh gật đầu

Siêu âm xong, anh tay xách nách mang đồ đạc đỡ cậu ra ghế ngồi, đưa cho cậu một chai nước lê ướp lạnh

"Em xem, nhỏ xíu à"

Anh thích thú cầm tấm hình siêu âm thai

Cậu mỉm cười hạnh phúc

"Không phải bảo trai hay gái anh đều ghét sao?"

Anh đang vui vẻ, nghe cậu nhắc lại chuyện cũ liền tặc lưỡi

"Ghét thì ghét nhưng mà dễ thương thì phải khen thôi. Cái nào ra cái nấy"

Nói rồi vẫn cầm hoài tấm ảnh siêu âm tấm tắc khen

Cậu uống nước rồi nghiêng đầu lại gần vai anh, hỏi nhỏ

"Anh có muốn bỏ khung lồng kiếng không?"

"Em muốn à?"

Anh dời mắt khỏi tấm hình

"Em muốn làm riêng một cái album ảnh cho hai bé con luôn"

Văn Toàn dịu dàng nhìn tấm hình của đứa bé còn chưa ra hình ra dạng

Anh nhu thuận xoa xoa mu bàn tay cậu

"Được. Em thích là được"

[...]

Thời gian yên bình trôi, dù cậu có được chăm kĩ đến mấy cũng không tránh khỏi đau ốm

Văn Toàn mệt nhọc nằm trên giường. Anh vừa dùng khăn ấm chấm nhẹ trên trán vừa dùng điện thoại của cậu gọi cho đồng nghiệp ở bệnh viện

Thật ra anh đã gọi cho bác sĩ riêng của Quế gia rồi, nhưng vẫn không an tâm. Vì vậy anh lấy điện thoại cậu gọi thêm bác sĩ. Thà dư còn hơn thiếu mà

Trời còn đang mưa tầm tã, nếu không anh đã đưa vợ tức tốc đến bệnh viện rồi, việc gì phải huy động lực lượng như thế

"Alo, IPhone 14 Pro Max nghe"

Giọng nói tí tởn khoe khoang của Phạm Khang vang lên

Quế Ngọc Hải liền gấp gáp miêu tả

"Tôi là chồng của Văn Toàn chồng nhỏ của tôi mệt mỏi nằm cả buổi chiều rồi không ăn cơm. Trời bên ngoài còn đang đổ mưa nữa. Tôi phải làm gì bây giờ?"

Phạm Khang mất vài giây tải hết thông tin lên não rồi la thất thanh trong phòng tập thể của khoa cấp cứu

"Văn Toànnnn bệnh rồi!!!!!!!! Mau, đi lấy dụng cụ khám. Còn em lấy thuốc an toàn cho người mang thai, nhanh nhanh nhanh! Nhớ lấy siro nhaaaa!"

Y chỉ đạo nhanh chóng rồi vừa vội vã ra xe vừa hướng dẫn cho anh

"Bây giờ chuẩn bị khăn ấm, nước ấm. Điều hoà để bình thường thôi, đừng để cậu ấy bị lạnh. Chuẩn bị sẵn cháo, xay ra cho dễ ăn. Đợi một chút khoa cấp cứu tới ngay đây!"

Anh nghe xong liền phân phó người đi nấu cháo. Nhưng việc còn lại anh đã làm tất tần tật từ trước rồi

Mặt cậu đỏ gay, mắt lờ đờ muốn ngủ nhưng không ngủ được. Cả người khó chịu vô cùng. Nhưng nghe được sự lo lắng qua lời nói của chồng, cậu mở mắt, lần lần nắm tay anh

Thấy cậu cử động yếu ớt, anh vội nắm tay chồng nhỏ, an ủi

"Em chịu khó chút nhé, bác sĩ sẽ đến ngay thôi"

Cậu cong vút khoé môi

"Ừm"

"Có nóng ở đâu không anh lau cho?"

Anh một tay vẫn nắm chặt tay cậu một tay nhúng khăn vào thau nước ấm

"Ở cổ"

Cậu ưỡn người, kéo chăn xuống chừa cổ ra

Anh sờ thử vào cổ cậu

"Nóng dữ vậy nè"

"Nhưng mà dưới chân em lạnh"

Văn Toàn vừa thốt ra lời nói làm anh đơ người

Về vấn đề này anh đâu có kinh nghiệm đâu. IQ của tổng tài bộc phát, anh đi lấy cái vớ, mang vào chỗ cậu

"Nè, em tự lau cổ được không?"

Anh đưa cậu cái khăn. Cậu gật nhẹ đầu, cầm lấy

Thấy cậu yếu ớt chấm chấm khăn vào cổ, cơ mặt cũng dãn ra, anh mới lần xuống chân cậu

Vớ chỉ che được tới mắt cá, còn phần bắp cẳng, chân quả thật là lạnh

Anh chà mạnh hai bàn tay vào nhau, lấy hơi ấm đó bóp bóp xoa xoa dưới chân cậu

"Dễ chịu hơn không?"

Cậu dịu dàng mỉm cười. Anh như nhận được khích lệ, tiếp tục chà tay rồi truyền hơi ấm, xoa bóp chân cho cậu

"Aiyo, bé bầu nhà anh bẫy anh để mang bầu, bây giờ xem. Bao nhiêu khổ cực đều chịu hết"

Anh bâng quơ nói vu vơ

Cậu chột dạ bật cười, cậu nương theo trò đùa

"Em mà không ốm thì em đang cầm chổi lông gà rồi"

Anh cũng không vừa, hất mặt lên trời tự hào

"Bé bầu không nỡ đánh anh đâu, anh biết mà"

Văn Toàn bĩu môi

"Tự tin quá ha"

Quế Ngọc Hải anh nhướng mày bày ra bộ mặt đắc ý. Anh thốt ra một câu chân thành

"Thật ra thì, nếu đánh anh mà em thấy dễ chịu hơn một chút thì em cứ đánh đi. Như vậy anh sẽ phần nào san sẻ được khó nhọc với em"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top