Chương 90: Chăm bầu (1)
Đãi ngộ của bệnh viện cho Văn Toàn khi mang bầu quá ư là lớn. Cậu chỉ cần tham gia hội chẩn và các công việc online, còn lại khoa cấp cứu sẽ tự sắp xếp chia sẻ công việc với nhau
Thời gian nghỉ ngơi ở nhà của cậu tăng lên đáng kể
Ngọc Hải dù miệng thì ghét bỏ nhưng phu nhân anh khó chịu, anh vẫn chăm
"Toàn ăn thử canh nè"
Anh bưng một tô canh bí đỏ đậu phộng thơm ngon ra bàn
Bảo Văn Toàn là người có phúc chẳng ngoa, Ngọc Hải vì cậu từ một người gia vị nhà bếp phân biệt không được thành một người tỉ mỉ đứng bếp thực đơn mang thai của vợ
Đương nhiên, món nào lần đầu nấu cũng không ổn, người hưởng thì là người làm và trợ lý của anh rồi
Thành phẩm vừa miệng nhất được đưa lên cho phu nhân điện hạ nhà anh xơi
Văn Toàn tung tăng ngồi xuống bàn. Thấm thoát cũng được một tháng rưỡi mang thai rồi đó, cơ mà bụng vẫn nhỏ lắm, chưa nhìn ra được gì
Cậu húp thử một ngụm canh, tấm tắc gật đầu khen ngợi
"Ngon nè"
Ngọc Hải mỉm cười
"Tốt rồi. Sắp tới có muốn ăn chè không ? Anh học bố Nguyễn nấu em ăn"
Cậu dừng muỗng ngẩng đầu
"Được không đó? Anh phụ giúp thì được, vào học mà không phân biệt được đường phèn với muối hột bố gõ muôi vào đầu đó nha"
Ngọc Hải chẹp miệng, vỗ trán
"Cái lần đó là anh không biết đường phèn thiệt. Nghe bố tả anh thấy thì anh lấy thôi. Cũng đâu có biết đường phèn nó đóng cục to tổ chảng vậy"
Văn Toàn bật cười, cậu xắn một miếng bí đỏ, thêm một ít nước canh vào muỗng, đưa đến cho anh
"A nào ~"
"Aaaa"
Anh hùa theo mở miệng đón lấy thìa canh
Cậu nhướng mày, đôi mắt mở to chờ anh nói
Anh quả nhiên không phụ lòng chồng nhỏ mang thai thích nghe dỗ ngọt
"Ngọt nước, ngọt cả trong tim"
[…]
Văn Toàn mang thai không còn thấy sự bình thản, hiên ngang của trước đây nữa, mà là nũng nịu dính người vô cùng
Anh dù có chút không hài lòng vì sự xuất hiện của một đứa nhỏ nào đó trong bụng cậu nhưng về 'vấn đề phát sinh' này thì anh khá hài lòng
"Anhhhhhhh ơi "
Cậu không biết học đâu được cách gọi vừa hạ giọng vừa kéo dài nũng nịu khiến anh muốn hoà tan tại chỗ
"Ơi, anh đây"
"Ôm ôm em"
Cậu ngồi trên giường quấn chăn, thò mỗi hai tay đưa về phía anh
Quế Ngọc Hải lòng mềm tan, anh giang tay đón lấy người cậu, xốc một cái ôm cậu lên người mình. Cậu cũng phối hợp câu lấy cổ, hai chân quấn quanh thắt lưng chồng lớn, ôm lấy
Tư thế này khiến cậu lọt thỏm trong sự cao lớn của anh làm cậu rất có cảm giác được che chở
Anh quay người ngồi lên giường, để cậu ngồi lên người mình bằng tư thế đó. Anh xoa xoa lưng
Phu nhân nhà anh mè nheo như vậy, nhất định là đang có chuyện phật ý rồi
"Em xã sao vậy nè"
Cậu rời cằm khỏi vai anh, tay ôm cổ, ngồi thẳng lên mặt đối mặt với anh
"Anh Nam mở quán trà sữa mà không nói với emmm"
Gương mặt đầy hờn dỗi
"Umm, rồi anh Nam hư. Em xã không giận nữa nhé"
Với một người coi trọng thời gian như Quế Ngọc Hải, chuyện anh dành thời gian nói chuyện phiếm đã khó thấy rồi chứ nói gì đến kiên nhẫn ngồi dỗ dành người khác nguôi giận vì một chuyện cỏn con như này. Nhưng đây đâu phải người khác, đây là chồng nhỏ của anh ta. Các người muốn cũng không được đâuuuuu
Anh nhướng mày nâng cằm cậu lên
"Em muốn uống trà sữa đúng không?"
Cậu phồng má nhắc lại lời mình nói
"Em bảo là em giận! Ảnh mở quán trà sữa mà không cho em hay"
Đã nắm được trọng điểm!
"Okok, vậy ngày mai anh đưa em sang uống sập quán cho ảnh khỏi bán luôn"
[…]
Hôm sau, anh sắp xếp thời gian, lịch họp trong một buổi sáng để chiều về chở cậu đi uống dẹp tiệm trà sữa của Võ Nhật Nam
Từ khi được cải tạo ở bang Sharp, Nhật Nam đã nguôi ngoai hận thù, mà còn có chút hối hận. Hối hận vì chính mình không thể chôn vùi đố kị mà đánh mất bản thân. Rõ ràng bản thân sắp đạt đến vinh quang, lại vì lòng tự ái mà đánh mất tất cả. Chỉ có thể tự trách chính mình
Và sau khi tư tưởng đã được điều hướng, anh mượn vốn của mẹ Võ mở quán trà sữa, làm lại từ đầu
"Võ Nhật Nam! Mở quán sao không mời em?"
Cậu vừa tới đã 'làm loạn' với chủ quán
Nhật Nam nhìn thấy Văn Toàn chỉ cảm thấy hổ thẹn. Nhưng thấy cậu lại thân thiết với mình như chưa từng có việc gì, Nhật Nam cảm động chiều theo
"Anh xin lỗi... Chẳng phải em không thích uống trà sữa hay sao?"
Cậu nghe câu đó, đanh đá chống nạnh
"Có bầu tự nhiên thích uống được không?"
Nhật Nam cười bất lực, có một em trai như vậy nên cưng chiều hơn là hận
Quế Ngọc Hải vừa đi cất xe vào, vội đỡ cậu ngồi xuống bàn
"Nào, ngồi xuống nghỉ đi, đi xe mệt rồi"
"Mệt gì, đi có 10 phút"
Cậu ngơ ngác nhìn anh
"Bảo em mệt thì em mệt đi, ngồi nghỉ cho anh!"
Anh tặc lưỡi ghì cậu xuống ghế
Võ Nhật Nam đứng đơ người. Cái con người lạnh tanh, ra lệnh đánh người không chớp mắt lại có mặt này
Mà nghĩ lại cũng đúng, chính vì anh ta có mặt này mới có thể áp chế được Nguyễn Văn Toàn tảng băng ngàn năm của bệnh viện Angel chứ
"Hai người uống gì?"
"Dọn hết cái quán của anh ra đây, em uống hết"
Văn Toàn gõ lên bàn dõng dạc tuyên bố
Anh cười đầy sủng nịnh xoa đầu cậu
"Biết em uống giỏi ăn giỏi rồi, ngồi đây anh đi order cho"
Văn Toàn mím môi tủm tỉm nhịn cười vì trò cáu kỉnh của mình, phất phất tay bảo anh đi
Ra đến quầy, anh lịch sự gật đầu với Nhật Nam
"Thường ngày tôi dung túng nên em ấy vậy đấy, đừng để ý quá"
------------
chủ nhật bị cúp điện ngang giừ mới có 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top