Chương 57: Nhớ em

Sau khi xem xong lô vũ khí mới, lão phật gia mời Ngọc Hải đi ăn tối. Bữa tối này thoải mái hơn bữa có Lý Phụng Linh nhiều

Nhất là khi đã tìm được điểm chung nói chuyện, bữa ăn diễn ra suôn sẻ hơn nhiều

"Mặc dù bây giờ người ta cũng cởi mở hơn rồi. Nhưng mà thực nhìn không ra cậu thích con trai đấy"

"Cháu thích con gái. Nhưng cậu ấy là ngoại lệ"

"Cái này mà cũng thay đổi được sao?"

Lý Thịnh có chút ngạc nhiên

Anh mím môi tìm một cách giải thích hợp lý cho cảm xúc của mình.

"Giống như... chỉ cần là cậu ấy, mọi tiêu chuẩn đều không quan trọng nữa"

"À"

Lý Thịnh nhấp môi ly rượu nhớ lại mình ngày xưa

"Phải. Gặp đúng người, tiêu chuẩn tự động không còn ý nghĩa gì nữa"

[...]

Ngọc Hải trở về khách sạn. Chút rượu trắng làm phật gia say được chứ không nhằm nhò gì với anh

Quẹt thẻ phòng, cửa phòng tự động bật ra, bước vào trong...

Anh thả mình xuống chiếc giường lớn, tiếp rượu không thành vấn đề, nhưng ngồi một lúc lâu khiến anh có chút ù lì

Thỏ nhỏ vẫn đang giận dỗi anh. Không biết chuyến bay có được bình an vô sự không nữa?

Quế Ngọc Hải vươn tay mở màn hình điện thoại. Thấy người con trai yên bình ngủ ngoan trên chăn bông ấm êm, bao muội phiền không cánh mà bay mất

"Haizz, mình nghiện bé xã quá rồi. Mới xa nhau hai, ba ngày đã thành ra thế này rồi"

Anh vỗ trán tự khiển trách mình

Từ khi nào Quế lão nhị trong thời gian đi công tác lại chừa hẳn một vài phút ra để nằm trên giường phiền muộn như một tên thất tình thế này

Cứ vẩn vơ trong suy nghĩ về em không thoát ra được. Anh gác tay lên trán

Thì ra tương tư là thế này. Nhìn đâu cũng thấy hình bóng của em

Cốc cốc cốc

Một âm thanh từ tốn cắt ngang mơ mộng, suy tư của anh. Anh tặc lưỡi, thở dài, khó khăn lắm mới lê tấm thân đang ôm nỗi niềm thương nhớ ra mở cửa

Mở cửa

"Surprise!!!"

Giọng nói hớn hở đầy quen thuộc

Phải! Là mái tóc đó, là bờ môi đó, là gò má phúng phính dụ người đó. Đúng! Là người anh nhớ mong từng giây từng phút qua

Thân thể anh tê cứng như tượng. Anh cứ đứng đơ không nói nên lời. Cậu sửa soạn đồ đạc trước mặt anh, lịch trình cũng nói trước mặt anh, ra sân bay cũng là anh em chí cốt do anh sắp xếp đưa đi. Điều anh không ngờ nhất đó là điểm đến là nơi có anh.

"Phu nhân?"

Anh vẫn chưa thể tin vào mắt mình

"Là em"

Cậu mỉm cười đáp lại anh

"Văn Toàn?"

Vẫn mịt mờ nghệch mặt ra

"Em đây"

Cậu vẫn rất kiên nhẫn

"Thật sự là em sao?"

Đến câu này không kiên nhẫn nữa nha. Kiên nhẫn nữa là một ngàn câu hỏi tới nửa đêm mới được vào phòng

Cậu đưa tay đến eo anh, mạnh dạn ngắt liền một cái

"Á á á, đau... Đau anh bé"

"Đau thì tốt. Anh còn cảm thấy mình đang mơ nữa không?"

Anh bây giờ mới hết đơ ra. Anh vui mừng ôm eo cậu lên xoay một vòng trước cửa phòng

"Á"

Chân bất ngờ không có điểm chạm, Văn Toàn phản xạ la lên, sau đó cũng hoà vào tiếng cười giòn tan với anh

Vài người phục vụ đi ngang cũng tủm tỉm cười nhưng họ tuyệt nhiên rất chuyên nghiệp, không hề tụm lại nhiều chuyện mà khiến khách hàng cảm thấy mất riêng tư. Họ chỉ lặng lẽ tự vui sướng với nỗi niềm của dân FA rồi lướt đi

Anh ôm cậu không thả xuống, không quan tâm còn có Hồ Nhất Thiên đứng phía sau mà biểu đạt tâm tình bứt rứt đến ấm ức mấy hôm nay

"Cuối cùng em cũng đến rồi, anh nhớ em"

Văn Toàn giả vờ mở to mắt bất ngờ

"Thật sao? Em tưởng anh ở đây rất vui vẻ với Lý Phụng Linh chứ"

Ngọc Hải cười khổ, tay siết lấy eo chồng nhỏ

"Chúng ta đang vui vẻ, nhắc người khác làm gì chứ"

Nói rồi anh cúi người ôm cậu kiểu bế công chúa vào phòng

Nhất Thiên tự biết điều tự lui đi. Ở đây không cần anh ta. Có cần thì cần người ăn cẩu lương thôi

Căn phòng tràn ngập suy tư và chán nản vừa nãy dường như đã biến mất. Đổi lại căn phòng tràn đầy tình yêu nồng nhiệt

Anh thả cậu xuống giường, giam cậu dưới thân. Không nhịn được nữa cúi đầu hít hà mùi hương anh nhung nhớ nơi hõm cổ đầy gợi cảm kia

"Em bảo đi Ba Lan dự hội thảo mà. Sao lại tới đây?"

Văn Toàn câu lấy cổ anh, long lanh mắt tuyệt trần đáp lại

"Ba Lan có thơ có mộng nhưng không có anh"

Không có anh thì không thích

Anh nhếch mép, hài lòng hạ xuống môi cậu một nụ hôn thật kêu

"Thật ngoan ~ "

Vừa nói anh vừa sủng nịnh vuốt ve mái tóc mềm mượt

Vừa dứt môi khỏi nụ hôn, Văn Toàn lại bất ngờ kéo đầu anh xuống, mặt đối mặt so đo với anh

"Em bỏ cả một hội thảo quốc tế đến đây với anh. Anh lại chỉ khen có hai chữ. Quế tổng à, anh phải học hỏi đàng hoàng đi"

Nghe thấy lời chê bai không điểm công kích, Ngọc Hải không nhịn được sủng nịnh gõ nhẹ trán cậu

"Thỏ con đanh đá này"

Cậu tủm tỉm rụt đầu lại, miệng vẫn tiếp tục buông lời khó tính

"Học cái tốt không học lại đi học cái xấu thế này. Đã không giỏi dỗ dành mà còn học thói đánh em sao ?"

Anh hạ giọng, thủ thỉ trầm ấm mang theo vài tia xấu xa

"Anh không giỏi nói miệng, chỉ giỏi hành động thôi"

Đi đôi với lời nói, bàn tay bất chính mò vào trong áo sơ mi của cậu. Giọng nói trầm khàn nhuốm màu dục vọng thì thầm với, đôi mắt anh xoáy sâu vào khuôn mặt thiên sứ của chồng nhỏ. Thanh âm trầm thấp dụ hoặc người ta

"Toàn... Được không?"

Cậu thở mạnh, ánh mắt biến hoá tinh vi, từ cái long lanh rung động lòng người biến thành tiểu hồ ly tinh xảo dẫn dụ người khác tới gần. Nhưng miệng vẫn đẩy xa người ta ra

"Em vừa bay một chuyến hơn 5 tiếng đồng hồ rồi đi xe 20 phút tới đây. Anh không thấy bẩn à?"

Anh mím môi suy tư. Vài giây sau, anh xốc người cậu lên

"Phu nhân ~ chúng ta vừa tắm vừa hành sự, thế là vẹn cả đôi đường rồi"

-----------
sắp roiiii

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top