Chương 42: Dựa dẫm

Ngày hôm sau, cậu phá lệ ngủ đến tận chín giờ sáng. Nhưng không phải tự nhiên mà cậu tỉnh, là vì bị trêu ghẹo mà tỉnh giấc.

Vừa lờ mờ mở mắt đã thấy một cái đầu ở trước ngực mình.

Anh ra sức mút mát đầu ngực của cậu.

Hôm qua làm đến tận 3 giờ sáng, người không còn sức lực đành để anh bế vào phòng tắm tắm rửa sơ qua.

Làm mấy tiếng đồng hồ anh không xuống sức mà còn sung sức hơn, tắm cho cậu mà còn tranh thủ sờ mó. Lúc bế cậu ra giường cũng không mặc quần áo cho cậu, chỉ bôi thuốc tránh viêm cho cậu rồi cả hai khoả thân ôm nhau ngủ.

Thế còn chưa đủ, sáng ra còn ăn đậu hũ của cậu nữa.

Cậu gõ đầu anh mắng

"Anh làm gì vậy?"

Giọng nói không còn trong trẻo mà hơi khàn khàn, có lẽ tối qua rên rỉ nhiều nên mới vậy.

"Cái con người vô độ này, hôm qua làm còn chưa đủ sao?"

Anh hề hề đáng thương ngẩng đầu lên, còn giở chăn lên chỉ vào phân thân đang đứng dậy.

"Em thông cảm, trên bảo dưới không nghe"

Cậu trầm mặc nhìn, rồi bất ngờ di chuyển chân lên, may mà anh đỡ kịp.

"Oi oi, cái này không làm bậy được đâu. Hỏng rồi em lấy gì mà xài"

Cậu nghiến răng đẩy anh ra

"Anh cũng biết hỏng à? Hôm qua làm nhiều như vậy, không sợ tôi rách mất sao?"

"Làm sao mà rách được. Anh xem rồi, chỉ hơi đỏ một chút thôi."

Anh như rất tự hào khoe thành tích. Cậu đập một cái vào ngực anh, lúc này anh mới suýt xoa ôm ngực. Đúng là phu nhân nhà mình đánh mấy cú này không bao giờ nhẹ.

"Vậy mà anh cũng nói được"

Thấy cậu nước mắt chực trào, anh liền khẩn trương dỗ dành.

"Không... Đừng khóc. Được rồi, không làm, anh xin lỗi mà."

Anh ngồi dậy kéo Văn Toàn ngồi lọt thỏm vào lòng mình mà dỗ dành. Bé nhỏ này, em đúng là biết cách nắm giữ điểm yếu của tôi.

Thật ra cậu không phải dễ khóc như vậy. Nhưng từ khi ở với anh, cậu được nhường nhịn quen rồi, cho nên hễ bị uất ức là nước mắt cứ trào ra.

Dỗ dành một hồi, để cậu nằm ngủ thêm một lát, còn anh đành nhờ đến tắm nước lạnh để nhịn xuống.

Bước ra khỏi phòng tắm, Ngọc Hải lập tức tiến đến giường, vỗ mông con thỏ nhỏ gọi cậu dậy. Ăn cũng ăn rồi, hông cần phải kiêng dè gì nữa.

"Nào, dậy mặc quần áo, anh ăn em nữa bây giờ"

Cậu ưm một tiếng rồi vặn mình dậy. Nhìn chồng nhỏ còn đang uốn éo không muốn dậy, anh vỗ vỗ vai cậu. Văn Toàn hiểu ý lăn vào vòng tay anh. Anh thuận thế bế được cậu dậy.

Vào đến nhà tắm, Ngọc Hải tạm thời khoác một cái khăn choàng lên người cậu để che bớt thân thể mê người kia. Nâng người cậu đặt lên bồn rửa mặt.

Đang mắt nhắm mắt mở, chủ yếu là vì cậu không còn sức để làm gì nữa, cả người đều ê ẩm. Đành dựa dẫm để chồng giúp đỡ.

Anh nhúng một cái khăn rồi lau mặt mũi cho cậu. Nước mát chạm vào da thịt khiến cậu dần thanh tỉnh.

"Mở miệng."

Ngọc Hải đưa bàn chải đánh răng đến trước miệng, Văn Toàn ngoan ngoãn mở miệng ra.

Anh chải răng cho cậu được một lúc, Cậu lại đưa tay cầm lấy bàn chải, ý nói em tự làm được. Ngọc Hải thấy vậy liền buông tay đi lấy quần áo cho cậu.

Cả ngày hôm đó Văn Toàn được cung phụng như một ông hoàng.

Di chuyển có chồng bồng bế, ăn uống có chồng bê lên, cần lấy thứ gì chồng liền làm chân sai vặt cho cậu.

Mặc dù người có hơi ê ẩm một chút, nhưng mà được nuông chiều như vậy cũng xứng đáng mà.

Hôm nay Văn Toàn xong việc sớm, cậu liền nằm trên giường đọc sách. Cậu rất yên bình tiếp thu tri thức, bỗng nhiên có một người đang làm việc đến bế xốc cậu lên.

"A... Anh làm gì?"

Văn Toàn bất ngờ la lên

"Còn chưa đóng cửa phòng kìa, anh làm gì vậy?"

Anh đặt hai tay cậu lên cổ anh, tay xốc mông cậu vòng qua thắt lưng mình, rồi ôm cậu đi đến bàn làm việc ngồi xuống, thản nhiên như không có việc gì.

Văn Toàn bị ôm như em bé, ngồi lọt thỏm trong lòng anh. Cậu không dựa cằm lên vai anh nữa, mặt đối mặt.

"Anh làm sao?"

Anh vẫn nhìn chăm chú vào máy tính, tay thao tác trơn tru trên máy tính.

"Em không phải làm xong việc rồi sao? Cho anh mượn người một chút."

Cậu chẹp miệng, cậu đẩy vai anh định thoát ra liền nhận một phát vào mông. Ngọc Hải còn hung hăng bóp mạnh một bên nơi tròn trịa kia chấn chỉnh

"Không được lộn xộn. Anh còn đang làm việc."

Cậu bĩu môi nhưng vẫn trở về tư thế lúc nãy Ngọc Hải ôm cậu.

Không khí lại trở về yên lặng, bỗng nhiên Văn Toàn nhớ ra gì đó, liền hỏi

"Hảiii ~"

"Hửm?"

Giọng nói mềm mại của Văn Toàn nỉ non bên tai khiến anh không nhịn được mà mân mê, xoa nắn bờ mông căng tròn.

Đối với những hành động 'dê' mình của chồng, cậu cũng không ý kiến. Trước nay cậu và anh luôn phải tìm cách nói chuyện với nhau, sau đó không có chủ đề chung thì lại im lặng. Không có cách nào để biểu lộ cảm xúc của nhau cho đối phương hiểu được. Sau một đêm kích tình, anh luôn tìm cơ hội để sờ mó, vuốt ve cậu. Đây có thể coi là một cách thể hiện tình cảm 'mới' của anh. Có thể là hơi ... một chút nhưng cũng là một dấu hiệu của việc mặn nồng trong hôn nhân.

"Hôm qua... Máy bay giấy... Còn nói chuyện ngon ngọt dỗ dành... Ai chỉ anh vậy?"

Anh nghe câu hỏi liền bật cười. Lâm Nhất nói đúng! Văn Toàn rất hiểu anh. Hôm qua rất hưởng thụ, không hề vạch trần anh. Nào ngờ trong lòng thỏ con này đã sáng tỏ như gương.

"Em hi vọng là ai chỉ?"

Cậu mím môi suy nghĩ, cuối cùng vẫn không đưa ra đáp án. "Lâm Nhất, Mỹ Kỳ, A Đạt, Hồ Nhất Thiên? Không đoán ra, bạn của anh em chỉ biết có bấy nhiêu thôi"

Taehyung mỉm cười xoa đầu cậu: "Em biết 4 người đó là đủ rồi. Còn lại đều là quan hệ xã giao... Ừmm... Còn một người quan trọng nữa, ngày mai đưa em đi gặp."

"Vâng."

"Ỏ... Vậy ai là người chỉ cho anh?"

Cậu gật đầu rồi mới nhớ lại câu hỏi của mình, cậu nghiêng đầu chờ cậu trả lời.

"Anh gọi cho chị Ngọc Anh. Máy bay giấy là chồng chị ấy bày, còn mấy việc như ép tường, dỗ dành em là chị ấy chỉ cho."

"Ồ!!! Vậy thì chị ấy cũng lãng mạn ghê."

"Phải! Hồi đó chị ấy làm MC cho chương trình hẹn hò, còn từng là trưởng FC của couple nào đó. Nghe nói là couple đó cũng lên xe hoa rồi."

"Ai vậy anh?"

"Anh không rành. Anh không quan tâm đến showbiz lắm... Nhưng mà em thì anh quan tâm"

------------
nhấn sao cmttt nhiệt tình đi mọi người 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top