Chương 4: Lau người cho bệnh nhân
Viên Vi bê một chậu nước ấm vào, định vươn tay lau người cho anh thì bị Hồ Nhất Thiên ngăn lại.
Quế Ngọc Hải anh từ trước đến nay chưa từng cho phép người phụ nữ khác tự ý đụng vào người mình. Chỉ trừ khi anh cần giải quyết nhu cầu sẽ đến quán bar của Lưu lão tam là Lưu Thành Nghị chọn một cô.
Ngọc Hải nhắm mắt nhưng anh chỉ là định thần, từ khi tỉnh lại đến giờ, anh chưa chìm vào giấc ngủ lần nào. Anh vẫn giữ nguyên tư thế nhàn nhã nằm trên giường, mắt nhắm hờ, giọng điệu bất cần ra lệnh:
"Bác sĩ làm đi."
Văn Toàn đang ghét cay ghét đắng thì bị bắt làm. Cậu đương nhiên không tình nguyện, vẻ mặt vẫn cứ lạnh băng. Ngọc Hải mở mắt nhìn, mơ hồ không đoán được suy nghĩ của cậu
Văn Toàn tiến lại cậu xắn tay áo blouse lên nhúng tay vào chậu nước kiểm tra độ ấm rồi cầm chiếc khăn nhúng vào, lau người cho anh Cảm giác ươn ướt ấm áp chạm lên người khiến cơ thể anh mềm ra.
Ngọc Hải có chút không muốn thừa nhận nhưng cảm giác này không tệ. Hồ Nhất Thiên thấy lông mày chủ nhân giãn ra, lòng anh thầm hỏi cậu chủ thích cảm giác được lau người vậy sao
Anh mở mắt trước mắt là một thiên sứ đang chú tâm lau người cho anh. Anh cất giọng đều đều
"Ra ngoài."
Văn Toàn không dừng lại. Hồ Nhất Thiên nghe vậy, thấy cậu không có ý định thuận theo cậu chủ. Mặc dù anh ta sợ cậu lắm nhưng đánh liều định nắm lấy cánh tay cậu kéo đi.
Nhưng cậu Quế lại trừng mắt với y
"Tôi bảo cậu."
Ngừng chút, nhìn sang người phụ nữ đang đứng cuối giường xem cấp trên của cô ấy lau người cho bệnh nhân
"Và cô ta".
Văn Toàn vẫn không quan tâm. Cậu nhúng khăn lần nữa, lau tay phải của anh. Cậu rất cẩn thận, không giọt nước nào bắn vào vết thương cả. Anh chỉ cảm thấy thoải mái thôi.
"Cậu tên gì?"
Cậu vừa làm việc vừa không tình nguyện trả lời
"Nguyễn Văn Toàn "
Anh đánh giá
"Lạnh lùng như vậy "
Văn Toàn buông cánh tay vừa lau xong ra, cái tay đó đã nâng cằm cậu, ép cậu đối mặt với anh. Ngọc Hải không nghĩ mình sẽ có hứng thú với nam nhân. Nhưng có hứng thú với người này thì phẩm vị của anh cũng không kém
Khuôn mặt rất hiền lành, trẻ trung. Cậu có cái má mềm, hơi phính. Môi nhỏ tinh tế. Tổng thể gương mặt là thanh tú, là thánh thiện. Ấy vậy mà có một đôi mắt biết khống chế người ta.
Văn Toàn lãnh đạm gạt tay Ngọc Hải ra. Đương nhiên là không để ý ánh mắt có chút mê muội của anh
Quế Ngọc Hải bị người ta trực tiếp gạt tay ra, gương mặt hơi cứng đơ lại. Người này tính cách cũng quật cường đấy.
"Tôi đói rồi bác sĩ "
Văn Toàn hiện tại đã lau người xong cho bệnh nhân. Cậu gật đầu
"Đợi thay băng xong đã rồi bệnh viện sẽ đưa đồ ăn sáng "
Cậu mở hộp y tế vừa nãy Viên Vi để lại, quay sang người đàn ông đang lười biếng nằm trên giường
"Ngồi dậy."
Anh cũng ngồi dậy.
Cậu băng bó cho anh xong thì quay người rời đi. Cậu muốn rời đi càng nhanh càng tốt. Biết sao không? Tại nhìn mặt thấy ghét.
Hồ Nhất Thiên hỏi
"Cậu Quế, có cần xử lý bác sĩ Nguyễn không?"
Anh nhăn mày lườm y
"Xử lý?"
Nhất Thiên vội giải thích
"Vừa nãy cậu Quế đã ra tay với cậu ấy, còn luôn làm khó dễ. Tôi nghĩ cậu không vừa mắt bác sĩ Nguyễn nên.."
Anh giương ánh mắt đầy băng tảng về phía thuộc hạ
"Từ khi nào mà tôi không vừa mắt cậu liền muốn khử người đó?"
'Lúc nào chả thế'
Nhất Thiên hai tay đan vào nhau, anh chỉ là nghĩ thế thôi. Câu đó là vô cùng chính xác nhưng anh ta không có gan nói. Đột nhiên anh lạnh lùng ít nói mọi ngày lại bồi thêm một câu.
"Lập uy thôi. Đây là bệnh viện, dặn anh em có chừng mực chút"
Y khó hiểu. Lập uy? Lão nhị của bọn họ từ khi nào phải tự lập uy? Đây là lời bào chữa cho hành động kia ư? Lão nhị của anh ta muốn bỏ qua cho bác sĩ Nguyễn?
Trong khi y vẫn còn ngơ ngác. Anh đã nhắm mắt, hình như anh đã thiếp đi...
Quế Ngọc Hải lạnh lùng, tàn nhẫn, ngang tàng, ngạo nghễ. Đó là phong thái của đấng "dưới 1 người trên vạn người". Anh định nói gì đó thì tiếng điện thoại của anh vang lên.
Mẹ gọi.
"Con nghe đây mẹ "
"Chiều nay anh đi gặp Nguyễn gia với bố mẹ nha "
"Không được mẹ, con bị tai nạn vừa mới tỉnh. Bác sĩ chưa cho xuất viện "
Mẹ của anh ngừng một chút. Lúc này Quế lão nhị thực sự đã tưởng rằng mình sẽ không cần đi gặp vị hôn thê kia nữa. Nhưng mẹ Quế nói một cậu triệt để ép anh phải đến.
"Lúc trước anh bị gãy ba cái xương sườn bác sĩ không cho còn trốn về được. Bây giờ sao lại không được?"
"Lúc đấy là trẻ con, bây giờ lớn rồi biết quý trọng sức khoẻ "
"Thôi anh đừng có xạo ke. Thế nhá, 5h chiều nay nhá. Ngồi xe lăn cũng phải đến "
Mẹ đã cúp máy.
Quế Ngọc Hải quăng điện thoại xuống giường, mệt mỏi nằm vật ra. Thật ra hôn ước kia không phải của anh. Hôn ước đó lẽ ra là của Quế Ngọc Anh, chị gái Ngọc Hải và con trai nhà họ Nguyễn
Đùng một cái Quế Ngọc Anh đi du học về mang theo một tấm chồng. Thế là Quế Ngọc Hải nằm không cũng bị kéo vào. Anh thậm chí còn không biết cậu trai họ Nguyễn kia là ai.
Đột nhiên phải lấy một nam nhân, người con trai nào chẳng theo tự nhiên mà chống cự.
Nhưng lão nhị nhà chúng ta ra đường là cá mập, về nhà vẫn là con của bố mẹ. Để không bị ăn chổi lông gà thì vẫn nên nghe lời mẹ...
"Hồ Nhất Thiên"
"Có tôi"
"Bảo viện trưởng cho tôi xuất viện"
Vẫn là con trai ngoan của mẹ
"Vâng, cậu Quế"
Anh chán nản nằm trên giường lướt tin tức. Một tin nhắn đến.
Là của lão tam Lưu Thành Nghị
"Gì đấy, Quế phu nhân vừa gọi đặt bàn. Rồi gì mà không khí thân mật, lần đầu chính thức làm quen?"
Anh phiền não tắt điện thoại. Ngọc Hải bao năm không có người yêu hay lẩn tránh chuyện cưới vợ là do không muốn có điểm yếu.
Cứ nhìn vào Lâm lão đại cưới đầu bếp Đỗ Hà Nam là thấy. Bị ám sát không biết bao lần, mà nguyên do là bọn chó chết kia lần được dấu của Hà Nam
Vì cái cảm giác an toàn và nguyện chung thủy cả đời vì nhau gì gì đó mà suýt đi gặp Diêm Vương có đáng không.
Với một người theo chủ nghĩa độc tôn bản thân và đầy lý trí như anh, tình dục thì cần còn tình yêu thì không.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top