Chương 34: Nemo

"Nemo nghĩa là... Không bao giờ đánh mất"

"Nemo nghĩa là... Không bao giờ đánh mất"

"Nemo nghĩa là... Không bao giờ đánh mất"

Câu nói cùng giọng điệu vô cùng dịu dàng của Văn Toàn cứ mãi văng vẳng bên tai Quế Ngọc Hải

Tại sao Văn Toàn nhà anh lại nói với vợ người ta như thế? Tại sao giọng điệu lại dịu dàng, ấm áp như vậy?

Còn Nemo, Nemo cái gì chứ..

Cậu đã mấy lần ngẩng đầu liếc nhìn anh. Cậu đã để ý thấy gương mặt hằm hằm đầy hắc tuyến kia rồi. Rốt cục là bị làm sao?

Cậu nhìn đồng hồ, thoắt cái đã 5h chiều. Cậu mở miệng trước

"Hải đi tắm đi, lát em tắm."

Từ khi chung sống với nhau, giờ giấc sinh hoạt tùy ý của anh đã bị cậu chỉnh vào nề nếp. Ăn uống đúng giờ, ngủ đúng giấc, hạn chế tắm đêm, nếu không quá bận phải tắm trước khi mặt trời lặn.

"Em tắm đi"

Giọng rõ bực mình. Ồ, Quế tổng mà cũng có lúc bực mình liền vò giấy trút giận sao?

"Rốt cuộc là anh làm sao?"

"Anh chả sao"

Đấy rõ là dỗi hờn mà không chịu nói.  Dỗi thì dỗi thế, bây giờ mà hỏi anh ta dỗi cái gì, chắc cũng không biết dỗi cái gì mất. Có lẽ là thấy Văn Toàn lạnh lùng với người khác quen rồi, hôm nay cậu đột nhiên lại dịu dàng nói chuyện?

"Em tắm trước nhá?"

"Tắm đi"

Giọng điệu cứ thế mà cục súc với cậu lên

"Tối nay... Phòng kia để máy in chật cả rồi, giường em cũng đầy bụi..."

Cậu gãi đầu nhìn căn phòng nhỏ riêng tư của mình

"Ngủ cùng nhau đi, cũng không phải lần đầu"

Anh đắp chăn nằm xuống, còn trải luôn qua cả phía giường còn lại. Người còn lại chỉ việc chui vào nằm thôi Mọi chuyện cứ tiếp diễn y như vậy đến khi hai người cùng nằm xuống ngủ.

"Đừng nằm xa. Anh muốn ôm em"

Anh tuy vẫn như trước, muốn gì nói đó nhưng giọng nói không trầm ấm, vô tư như lúc trước.

Văn Toàn vốn đã quen việc nằm trong lòng Ngọc Hải rồi. Cậu vén chăn lên, chui vào trong, lăn một vòng. Theo thường lệ lưng liền chạm vào một bờ ngực vững chãi.

Cả ngày toàn là văn kiện khiến cậu hoa mắt chóng mặt rồi, bây giờ thèm nhất chính là ngủ.

22:00

22:30

23:00

"Toàn! Em còn thức không?"

Cằm anh tựa lên đầu cậu. Giọng nói trầm ấm cất lên.

Phải đợi một vài giây sau, cậu mới "ưm" một tiếng đáp lại. Xử lý quá nhiều văn kiện khiến đầu cậu hơi ong ong, tuy mắt nhắm nhưng ngủ không sâu

"Nemo là gì?"

Ngọc Hải dịu dàng hỏi

"Không bao giờ đánh mất. Lúc chiều em có nói mà"

Văn Toàn không để ý đến hình tượng ngáp một cái

"Ý anh là... Tại sao Trịnh Tuyết Mai lại hỏi em như vậy? Em trả lời vô cùng dịu dàng"

Cậu nghe được câu hỏi, miệng liền cười rộ lên

"Hoá ra anh mặt nặng mày nhẹ từ chiều đến giờ là vì cái này à?"

Anh đương nhiên sĩ diện, đánh chết cũng không nhận.

"Đâu có. Anh tò mò"

Cậu nhếch mép, lười biếng trêu chọc

"Câu trước là tò mò. Câu sau là ghen tuông."

Vì trong bóng tối nên Văn Toàn không thấy được bên tai của Ngọc Hải đang dần đỏ lên. Bị nói trúng tim đen rồi.

Cậu không thấy anh nói nữa liền vươn tay nắm lấy tay anh, càng ghẹo tới.

"Có phải không?"

Anh rút tay ra khỏi tay cậu, tựa hồ còn giận dỗi muốn đẩy cả người cậu ra. Nhưng cậu nào cho phép

"Nào"

Văn Toàn giả vờ gằn giọng một lần, anh không đẩy ra nữa.

Bước vào cuộc sống hôn nhân ấy thế mà bạo hơn Ngọc Hải nhiều. Tuy lần đầu phát hiện mình nằm cùng giường với anh cậu có hơi kích động mạnh, nhưng rất nhanh sau đó những chuyện trong phạm vi vợ chồng có thể làm, cậu chưa từng ngại ra mặt một lần nào. Mà việc cậu không ngại nhất chính là gằn giọng chỉnh cậu Quế đây. Riêng điểm này giống hệt mẹ Nguyễn

Cuối cùng anh vẫn chọt chọt má cậu

"Kể anh nghe đi"

Văn Toàn cố gắng nhấc người ngồi dậy, anh thấy thế giúp cậu ngồi lên, cũng dậy theo. Anh vươn tay mở điện. Văn Toàn lấy điện thoại của mình

"Anh lấy điện thoại của anh gọi cho em đi."

"Hả?"

"Nhanh điiii"

Cậu bĩu môi kéo dài âm cuối, nũng nịu như vậy anh chỉ đành nhanh chóng thuận theo... chứ chịu sao mà nổi.

Anh bấm vào số của "Hạt dẻ" vài giây sau màn hình điện thoại của cậu rung lên.

Là Nemo.

"Đây là... em đặt cho anh á?"

Văn Toàn làm nhưng lại ngại, giả vờ buồn ngủ nằm xuống trước.

Không bao giờ đánh mất.

Không bao giờ đánh mất.

Không bao giờ đánh mất.

Âm điệu du dương của câu nói này bỗng dễ nghe làm sao. Là của anh. Nemo là để gọi anh. Cậu đặt cho anh.

Tâm hồn anh đang lâng lâng như muốn bay lên trời vậy. Nhìn người bên cạnh muốn trốn vùi đầu vào gối ngủ.

"Toàn à~..."

Cậu giả vờ không nghe, lim dim ngủ

"Toàn à! Em nói như vậy là sẽ không bao giờ đánh mất anh hả?"

Vẫn không để ý đến anh

"Văn Toànnn a~~~"

"Aishhh, anh làm sao?"

Cậu có hơi cáu bật hẳn người dậy. Anh đơ người nhìn người trước mặt đang cáu bẳn với anh. Môi anh bĩu lại.

Cậu hé hé mắt. Cậu thở hắt ra.

Rồi... Lại dỗi rồi...

Văn Toàn có một tính xấu. Cậu ngủ rất dễ tỉnh. Nhưng tự tỉnh không cáu, bị người khác làm cho tỉnh giấc liền cáu. Lúc đó rất là xấu tính.

"Thôi em thương em thương... Không sao..."

Văn Toàn vươn tay tùy tiện xoa lưng anh.

Nhưng cậu nào có để ý. Cậu lăn qua lăn lại, ngồi lên nằm xuống nãy giờ đã làm bung vài chiếc cúc áo, lộ ra một khoảng ngực trắng nõn.

Anh đã từng thấy cậu ở trần. Rất ngon~

Lần này áo màu sậm kết hợp với ánh trăng chiếu qua ban công làm cho mỹ cảnh càng thêm trữ tình. Hai bên đầu ngực lúc ẩn lúc hiện kích thích thị giác.

Yết hầu anh khẽ động. Trắng nõn như vậy... Đúng là dụ người phạm tội mà

--------------
votee đii mọi người ưi 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top