74. Đồ đầu đất
Lần sau, Khắc Dương sẽ chuẩn bị hoành tráng hơn để tỏ tình với Văn Toàn, chứ không để sơ sài như hiện tại.
“Không có gì.
Tôi nói xong rồi, nên về trước đây.”
Trước khi đi, cậu lấy ra một chai nước ép cam đưa cho Văn Toàn.
Khắc Dương nhớ rõ cô nói mình bị dị ứng sữa, nên không bao giờ mua loại đồ uống đó nữa.
“Cảm ơn cậu, tớ tập xong sẽ uống.”
Khắc Dương đi rồi, Vương Phong mới từ trong phòng chứa dụng cụ đi ra.
Anh thảy trái bóng về phía Văn Toàn, cô nhanh nhẹn đã bắt được.
“Thằng nhóc vừa nãy với em có quan hệ gì thế?” Anh hỏi nửa thật nửa đùa.
“Chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ.”
“Là cái cậu dính tin đồn hẹn hò với em trên diễn đàn hả?”
Văn Toàn thoáng ngạc nhiên, anh cũng quan tâm đến bài viết đó sao?
Cô khẽ gật đầu.
“Là thật?” Anh rướn nhẹ chân mày.
“Tin đồn nhảm nhí thôi.
Chúng ta mau tập đi, đồ nhiều chuyện!” Văn Toàn phác bóng về phía anh.
Vương Phong đỡ lấy trái bóng, rồi đánh trả lại cho cô.
“Hừm, người ta gọi là quan tâm đó cô nương”
Văn Toàn chợt dừng lại, không đỡ bóng mà tránh sang một bên.
Cô hơi mất tập trung, suy nghĩ cứ lâng lâng trên chín tầng mây xanh.
Vì câu nói dở dang của Khắc Dương, Văn Toàn hoàn toàn có thể đoán ra
được.
Cậu thích cô!
Không biết thì thôi, biết rồi mới khó xử...!
“Này, em sao thế? Tập trung vào chứ?”
"Không, hôm nay em mệt. Hôm khác chúng ta tập nhé!” Cô đá nhẹ trái bóng về phía anh, rồi lửng thẳng đến gần trụ bóng rổ, ngồi xuống.
Vương Phong gãi đầu khó hiểu.
Không phải tâm trạng lúc nãy còn tốt lắm sao? Anh mặc kệ luôn trái bóng, tiến về phía Văn Toàn, ngồi đối diện cô.
“Làm sao thế? Có phải không khỏe ở đâu không? Anh xem nào."
Vương Phong lấy chiếc khăn lau sạch tay rồi mới sờ lên trán của Văn Toàn.Cô không có sốt, mà giống đang có tâm sự trong lòng hơn.
“Nào nào, sao lại không nói gì?” Anh bắt đầu sốt sắng lên.
Cô đang rối rắm cả người, chẳng muốn nói chuyện. Văn Toàn bứt rứt, tâm trạng không thể giải tỏa, bèn liên tục đấm vào vai Vương Phong.
“Anh phiền quá, phiền chết được.Em đang mệt, để em yên nào.”
Mấy đòn đấm của Văn Toàn không hề có lực, hoàn toàn là đùa giỡn.
Cô phụng phịu, muốn đứng dậy bỏ đi thì không biết vì nguyên do gì, chân cô lại đá vào thanh sắt dưới trụ bóng rổ, Văn Toàn ngã nhào về phía trước, đẩy luôn Vương Phong nằm sõng soài xuống nền xi măng.
Cô đè lên người anh, tư thế vô cùng ám muội.Chỉ một chút nữa thôi, môi Văn Toàn đã dính vào môi anh.
Vương Phong ngây người, giữ nguyên tử thể đó một lúc.
“Hai người đang làm gì thế?”
Giọng nói của ai đó vang lên từ phía cửa chính, nồng nặc mùi thuốc súng.
Văn Toàn bất giác đẩy Vương Phong ra, lồm cồm ngồi dậy.
Ai đó đang suy nghĩ kỳ này chắc mình tiêu đời rồi!
“Không có gì.Em ấy bất cẩn bị ngã, là tôi đỡ.” Vương Phong vực mình ngồi dậy, nhún vai một cách thản nhiên.
“Bất cẩn? Ngã cũng biết lựa chỗ thật"
Quế Ngọc Hải kéo Văn Toàn đi được một đoạn, cô vội gỡ tay hắn ra.
Trong trường giờ này vẫn còn sinh viên, cô không muốn chuốc thêm phiền
phức.
“Về nhà tôi, nhé?”
Cô gật đầu răm rắp nghe theo.
Quế Ngọc Hải biết cô đang lo sợ gì, hắn đi trước, cô chậm rãi đi lùi về phía sau.
Hai người chia hai ngã, cuối cùng gặp nhau ở bãi đỗ xe dành riêng cho giảng viên.
Không có ai, Văn Toàn cẩn thận nhìn quanh rồi mới vào trong xe.
Quế Ngọc Hải liếc mắt nhìn dáng vẻ thấp thỏm của cô gái kia, miệng buông một câu:
“Sợ bị người khác bắt gặp đến thế sao?”
“Ừm, sợ lắm.” Cô hơi rùng mình.
Quế Ngọc Hải không nói gì thêm, chân nhấn ga lái xe rời khỏi trường.
Hắn đưa cô đến siêu thị mua đồ ăn, Văn Toàn nhiệt tình gom hết thứ này đến thứ khác vào xe đẩy hàng.
“Kẹo, snacks, chocolate, còn có nước ngọt và bia nữa. Em định mở nguyên một cửa hàng tiện lợi, hửm?”
“Không có. Đống này chỉ đủ cho em ăn một tuần thôi.”
“Lấy một ít thôi, mấy thứ này đâu có tốt lành gì.”
Quế Ngọc Hải lấy bớt thức ăn vặt ra, còn bia thì cho thêm vài chai vào trong xe đẩy.
Văn Toàn nhìn theo từng động tác tay của hắn, lòng tiếc hùi hụi.
Nhưng bia cũng đâu tốt, sao hắn lại lấy thêm chứ? Văn Toàn cũng chưa từng thấy Quế Ngọc Hải chuộng uống bia.
“Ngọc Hải, sao anh lấy thêm nhiều bia vậy?”
“Cho em uống.”
Cô nhíu mày khó hiểu.
Không phải hắn vừa chê mấy thứ này không tốt sao? Quế Ngọc Hải cười ranh mãnh, tiếp tục nói:
“Tôi thấy bộ dạng say xỉn của em như biến thành người khác vậy, rất quyến rủ"
Văn Toàn đỏ bừng mặt.
Cô húng hắng ho vài tiếng, quay phắt đi chỗ khác:
“Đồ biến thái. Đầu óc anh nghĩ cái gì vậy hả?”
Quế Ngọc Hải ghé sát vào tai Văn Toàn, thong thả nói:
“Nhớ đến hôm qua, ai đó ngồi trên người tôi nhún nhảy cả một đêm dài.”
Khuôn mặt Văn Toàn từ đỏ bừng chuyển sang đen kịt.
Cô cắm đầu đi nhanh về phía trước, đến trước quầy tính tiền.
“Không mua gì nữa hả?” Hắn gọi lớn.
"Hừ hừ, mua cái con khỉ nhà anh.” Cô lẩm bà lẩm bẩm.
Quế Ngọc Hải đẩy xe hàng đến thanh toán, lúc đi còn suy nghĩ lại, lấy thêm vài thanh chocolate Văn Toàn.
Đem hết đống đồ về biệt thự, cô chất hết vào trong tủ lạnh.
“Mang về ký túc xá ăn đi. Tôi không bao giờ ăn mấy thứ này.”
“Hả? Không ăn thật sao? Ngon lắm đó.”
Văn Toàn bóc một thanh chocolate ra, một lần cắn đã hết hơn nửa.
Cô phồng má, đôi môi chúm chím thưởng thức mùi vị vừa đắng vừa ngọt tan chảy dần trong cuống họng.
“Ăn một miếng đi.Ngon lắm.”
Cô đưa đến trước mặt Quế Ngọc Hải, nài nỉ hẳn.
Vậy mà Quế Ngọc Hải chịu há miệng ra, cắn lấy một miếng chocolate từ tay cô.
Hắn chậm rãi chao đảo lưỡi, cảm nhận hương vị của thứ vừa được cho vào trong miệng.
Chẳng có gì đặc sắc!
“Có gì ngon hửm? Ngọt không ra ngọt, đắng không ra đắng.”
Văn Toàn cười trừ, đem miếng chocolate cuối cùng cho vào trong miệng.
Quế Ngọc Hải đúng là EQ bằng không mà! Hắn chắc cả đời cũng không hiểu ra được ý nghĩa đặc biệt của chocolate trong tình yêu.
Đồ đầu đất!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top