Chap 16

“Dù sao nó cũng là đồ nhựa nên rất mau hư.”

“Nếu như không phải dịp quan trọng tôi cũng sẽ không đeo nó đâu.”

Cô nói nhiều như thế mà anh vẫn chưa đáp lại dù chỉ một chữ.

cô ngả lưng vào sofa, bên tai yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng máy tạo độ ẩm đang phun sương ở bên cạnh.

Kim giây của đồng hồ dịch chuyển ba lần, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Trần Thịnh.

“Cô Nguyễn à, khi nào cô cần?”

Văn Toàn,“Càng nhanh càng tốt.”

Trần Thịnh, “…”

Cô, “Không nhìn thấy nó thì tôi ngủ không ngon.”

Trần Thịnh, “Vậy thì tôi mang đến giúp cô nhé?”

Văn Toàn, “Không dám phiền anh, để tôi tự đến lấy vậy.”

Trần Thịnh, “… Vâng.”

Vài phút sau, cô nhận được một tin nhắn ngắn gọn với một hàng địa chỉ.

Cô nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn một buổi trời — Bác Cảng Vân Loan, đúng là Bác Cảng Vân Loan mà cô biết.

Cô rất rành về giá nhà ở đây, tuyệt đối không phải là nhà của trợ lý Trần Thịnh.

Nếu thế thì —

Văn Toàn xoay người vội vàng bật dậy, chạy vọt vào phòng ngủ.

Cô mở tủ quần áo ra, nhanh chóng thay bộ đồ mặc cả ngày hôm nay ra, sau đó đến trước bàn trang điểm, chọn lấy một màu son được nhiều người khen nhất trong một loạt son môi được đặt trên bàn.

Nhưng khi đưa son đến bên môi, cô nghĩ lại rồi đặt cây son xuống.

Cô không tô son nữa mà lại lau sạch lớp son ban đầu đi.

Đêm lạnh như nước, cô ngồi xe xuyên qua những dòng xe nối tiếp nhau dưới ánh đèn đường rực rỡ, nửa tiếng sau cô đã đến trước cổng Bác Cảng Vân Loan.

Hai bảo vệ gác cổng mặc đồng phục đứng trêи bục ở hai bên giống như hai gốc cây Bạch Dương, ngoại trừ đôi mắt ra thì mọi thứ đều bất động.

Cô đi đến cửa sổ phòng bảo vệ, anh bảo vệ trẻ tuổi nói với cô mấy câu, sau khi đăng ký thẻ căn cước liền cho cô vào.

Mười phút sau, Văn Toàn đứng trước cửa nhà của Ngọc Hải, trước khi đưa tay ấn chuông cửa, cô khẽ đặt tay lên ngực.

Từ khi ra khỏi nhà đến bây giờ, cả đường thuận lợi, ngay cả kẹt xe cũng không, thuận lợi quá lại khiến cô có cảm giác không mấy chân thật.

Căn cứ vào định luật Murphy, bình thường vào những lúc như thế này thì nhất định sẽ gặp khó khăn.

Nhưng đến thì cũng đã đến rồi, Văn Toàn vuốt lại tóc, ấn chuông cửa.

Trong chốc lát, cánh cửa từ từ được mở ra, cô cụp mắt, nở nụ cười rồi mới ngẩng đầu lên.

Nhưng phía sau cánh cửa lại không có ai cả.

Ồ, là cửa tự động.

Cô thu lại nụ cười rồi bước vào trong nhà.

Loading...

Vòng qua cánh cửa, cách một đoạn nữa mới đến phòng khách, ngược lại khá gần với ban công lộ thiên ở bên cạnh.

Ánh mắt cô từ đầu đã tập trung vào phòng khách để tìm người, nhưng sau khi đi vào được vài bước, cô đã bị thu hút bởi một sự hiện diện nào đó khó mà giải thích được, thế là cô dời ánh mắt nhìn sang phía bên trái.

Phòng khách không mở đèn, bầu trời đêm như mực như được chọn làm màn che, ánh sáng từ ngọn đèn đứng tỏa sáng một góc phòng, dịu dàng và tĩnh lặng.

Anh ngồi dưới đèn, dựa người vào ghế, hai chân duỗi thẳng ra một cách thoải mái, anh đang cúi đầu xem tạp chí.

Mắt kính của anh như được mạ thêm một lớp ánh sáng màu vàng, vắt ngang sống mũi, tương phản rõ rệt với màu da của anh.

Văn Toàn không dám lên tiếng vì sợ phá hỏng bức tranh sơn dầu này.

Mãi đến khi gió nổi lên, Ngọc Hải dời ánh mắt khỏi cuốn tạp chí, anh vừa ngước lên đã nhìn thấy mái tóc dài của cô bị gió thổi bay.

Ánh mắt hai người khe khẽ chạm vào nhau.

Lúc cô bước vào cửa, chóp mũi đã lạnh đến ửng đỏ vì gió đêm lạnh lẽo.

Hai người nhìn vào mắt nhau, Trịnh Thư Ý tiến lên một bước, vén tóc lên rồi lên tiếng chào, “Thời tổng, tôi đến đây để nhận lại đồ.”

Ngọc Hải hất cằm, ra hiệu cô đi qua bàn bên kia mà lấy.
Cô lập tức xoay người đi sang đấy.

Đôi mắt cô khẽ đảo một vòng, trong đầu lại cuồn cuộn suy nghĩ, ánh mắt anh lại hờ hững lướt qua bóng lưng của cô, cuối cùng anh khép cuốn tạp chí lại.

Chiếc bông tai ngọc trai bằng nhựa được đặt trên một khay đồ ở trên bàn, tỏa sáng lấp lánh dưới màn đêm.

Lúc Văn Toàn đưa tay định cầm bông tai lên, khóe mắt cô nhìn thấy có thứ trông rất quen mắt đặt ở trong hộc tủ phía sau bàn.

Cô nhìn kỹ một lát, dường như không dám tin.

Trong nhà Ngọc Hải lại có album nhạc của Tống Nhạc Lam ư?

Mặc dù Tống Nhạc Lam rất hot, là nữ ca sĩ nổi tiếng trong dòng nhạc Mandopop, nhưng năm nay bà ấy cũng đã bốn mươi rồi, trông không giống gu âm nhạc của anh mấy.

Cô không nhịn được mà quay đầu nhìn anh, lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt của anh.

“…”

Sau giây phút im lặng khó hiểu, Văn Toàn không né tránh ánh mắt của anh nữa, đồng thời cô bắt đầu bắt chuyện một cách tự nhiên, “Quế tổng, anh thích Tống Nhạc Lam hả?”

Mặc kệ vì sao gu của anh khác hẳn với khí chất bản thân, miễn là cô tìm được chủ đề để bắt chuyện với anh là được.

Ngọc Hải liếc qua ngăn tủ, vẫn chưa trả lời thì cô lại nói tiếp, “Trùng hợp ghê, tôi thích bà ấy lắm, mấy album anh giữ tôi đều có cả.”

Cô vừa nói vừa đi đến trước mặt anh, hai mắt cong lên thành vầng trăng khuyết, “Anh thích bài nào nhất?”

Ngay lúc cô chỉ cách anh một bước chân, bỗng nhiên cô nghe thấy có tiếng động vang lên từ một căn phòng nào đó ở trong nhà.

_______________________________________

Mọi người ngủ chưa?


Miss them

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top