84. VỢ ANH THẬT GIỎI
Tối muộn Ngọc Hải trở về nhà, vừa đến cửa đã thấy Văn Toàn đứng trước cửa chờ anh rồi. Vừa gặp anh bước vào cậu như chú mèo nhỏ sà vào lòng anh.
*Anh có mệt không?*
Đưa áo khoác cho Xuân Trường cầm, dang tay ôm lấy Văn Toàn.
*Gặp em là hết mệt*
Văn Toàn khẽ cười, bàn tay nhéo nhéo bụng anh, chỉ tiếc là cơ bụng săn chắc chỉ thêm đau tay cậu.
*Miệng lưỡi trơn tru*
Ngọc Hải nghiêng người hôn lên môi cậu, Văn Toàn kéo tay anh vào nhà.
*Theo em, em có cái này khoe anh*
Chuyện gì mà khiến cậu con trai nhỏ của anh vui vẻ thế này. Hai người ngồi xuống sofa, Văn Toàn cầm lấy một phong thư mở ra đưa trước mặt anh.
*Ngọc Hải anh nhìn xem, đây là thư mời của cuộc triển lãm của họa sĩ nổi tiếng thế giới Kallos. Bức tranh em vẽ lúc ở Thái Lan đã đạt giải nhất, đây là một trong phần thưởng lần này*
Thì ra là như thế, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu gần trong gang tấc, rạng rỡ đến chói mắt. Anh không tiếc lời khen.
*Vợ của anh thật giỏi?*
Hai mắt Văn Toàn sáng lên có chút ngại ngùng lấp bấp.
*Ai...ai là vợ của anh chứ?*
*Chẳng phải là em à? Khi nào em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn*nhéo nhéo má cậu ngọt ngào nói.
Cưới nhau sau, có khác gì cuộc sống bây giờ đâu chỉ có thêm một tờ giấy chứng nhận và một hôn lễ. Cậu biết Ngọc Hải sợ cậu ủy khuất muốn cho cậu một danh phận rõ ràng. Trong lòng Văn Toàn ngọt ngào như vừa được nếm phải mật ong. Thật ra với Văn Toàn được ở bên cạnh Ngọc Hải ngày nào là cậu đã hạnh phúc không cần đòi hỏi gì hơn.
*Được*Cậu mỉm cười.
Nụ cười của Văn Toàn rất đẹp, Ngọc Hải ôm cậu nâng niu trong lòng.
*Vậy em muốn anh thưởng gì cho em*
Văn Toàn lắc đầu, bàn tay nhỏ nắm tay anh.
*Phần thưởng thì không cần nhưng mà sang tháng sau anh cùng em sang Ý dự triển lãm của Kallos được không?*
*Được*Không cần nghĩ ngợi quá nhiều, Ngọc Hải gật đầu ngay lập tức.
Thấy anh bận bịu công việc quá nhiều, nói ra yêu cầu mà cậu còn dè dặt không ít. Ai ngờ anh đồng ý ngay khiến Văn Toàn vui vẻ như nhặt được vàng.
*Yêu anh nhất*Cậu ôm cổ anh hôn chụt lên môi anh.
Trái tim Ngọc Hải mềm nhũn, anh đứng dậy bế cậu lên lầu.
*Yêu anh thì tắm cho anh đi*
*Thả em xuống em tắm rồi mà*
Văn Toàn như tự lấy đá đập chân mình, nũng nịu kéo áo anh. Ngọc Hải nào quan tâm, anh trưng ra bộ mặt vô tội vạ.
*Hôm nay anh mệt lắm sẽ không chạm đến em, nhưng em phải mát xa cho anh, được không nào?*
Nửa tin nửa ngờ, Văn Toàn chu môi.
*Anh nói thật chứ?*
*Hơn cả thật*Ánh mắt ai đó lóe lên tia giảo hoạt.
__________________
*A....Ngọc Hải...ưm...*
Văn Toàn lúc này đáng thương bị áp ở trên tường lạnh lẽo, Ngọc Hải lại vô cùng cường thế trấn áp hết mọi vùng vẫy của cậu, thân thể người con trai tuyết trắng ở trong phòng tắm tràn ngập hơi nước trông có vẻ càng thêm mê người hơn. Những lời Ngọc Hải nói trước đó như gió thoảng mây bay, vừa vào phòng tắm anh đã như dã thú chỉ hận không nhanh nuốt Văn Toàn vào miệng.
*Ngọc Hải anh hứa mà không làm*
Vùi đầu vào cổ cậu hôn cho thỏa thích, lời nói ra còn không rõ.
*Em cũng hứa sẽ mát xa cho anh*
Rồi kéo tay cậu xuống nơi căng cứng, chờ đợi để vùng vẫy ra ngoài.
*Nơi này của anh cần mát xa*
*................*
Văn Toàn mếu máo khóc không thành tiếng. Đôi tay của anh bắt đầu đốt lửa trên người cậu. Bàn tay anh đi đến đâu khiến chỗ đó của cậu như có những ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt. Một bàn tay anh bắt đầu không an phận len lõi vào khu rừng bí hiểm của cậu. Ngón tay anh bắt đầu đâm vào.
*A...Ngọc Hải nhẹ...nhẹ...thôi anh*
*Nói anh nghe có thích không?*
Anh di chuyển môi cắn cắn vành tai mẫn cảm của cậu. Phía dưới di chuyển ra vào ngày càng mãnh liệt, thân thể noãn nà của Văn Toàn run rẩy dữ dội. Hai cánh tay tuyết trắng vòng qua cổ anh để cho mình không thể ngã xuống.
*Đừng mà, dừng dừng lại đi...ư*Cậu nức nở.
Đứng dưới vòi sen hai thân thể nam quấn lấy nhau không một khe hở, mỗi một ma sát đều đổi lại tiếng nức nở của Văn Toàn. Ngọc Hải rút ngón tay ra, đưa bàn tay lên xoa bóp ngực cậu. Ngửa đầu ra phía sau, mái tóc ướt đẫm, hai mắt nhắm hờ, cái miệng nhỏ nũng nịu đến đáng thương.
*Hức....a*
*Văn Toàn nói anh nghe, em muốn anh đi vào không?*
Trong mấy chuyện ân ái, Văn Toàn ngoài cái đêm bị cho uống thuốc còn lại cậu rất ngại ngùng khi hai người hòa hợp. Chỉ là Ngọc Hải dạy dỗ, rồi hầu hạ khiến cậu vui thích rồi trầm luân cùng anh. Thường ngày anh chiều hư cậu thế nào cũng không sao, nhưng riêng chuyện ân ái, Ngọc Hải luôn có biện pháp dạy dỗ cậu đến nơi đến chốn.
*Thế nào, không muốn sao?*
*..............*
Văn Toàn cả người ửng hồng, quyết không cầu xin anh. Ngọc Hải cắn bờ vai mượt mà của cậu.
*Được rồi, này là anh tự nguyện đi vào, bây giờ không nói, một chút không được xin anh dừng lại đấy*
Cậu không nói gì chỉ quay đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh. Ánh mắt ủy khuất uất ức không nói nên lời. Nhìn cậu như vậy, anh thật sự chỉ muốn mạnh bạo chà đạp mà thôi. Ánh mắt đó gợi lên dục vọng to lớn của người khác. Anh nâng mông cậu lên, chống đỡ nơi đã bành trướng thật to trước nơi ướt át của cậu, một phát mạnh mẽ vào bên trong cậu.
*A*
Cả hai người đồng thời phát ra tiếng rên nhỏ. Cậu cong người ra đằng sau hai tay ôm lấy cổ anh. Anh ra ra vào vào tạo ra những âm thanh ngại ngùng. Cả người cậu đong đưa theo từng nhịp điệu lên xuống của anh.
*Hic...ưm...ư...Ngọc Hải...em...em chịu không nổi*
*Ôm anh nào*
Anh cúi xuống hôn lên trán cậu, mặt mũi từng nơi anh không nỡ bỏ xót, môi lưỡi quấn quýt không rời. Từng đợt, từng đợt khoái cảm qua đi rồi lại tiếp tục, cả người Văn Toàn bị anh nhào nặn, hét ầm đến khan tiếng. Mà Ngọc Hải dường như chưa hề có dấu hiệu suy giảm tinh lực. Tiếng nức nở nỉ non, tiếng róc rách nước va với nền nhà tạo thành những giai điệu hoan ái. Cả ngôi biệt thự đã chìm trong bóng tối, chỉ còn sót lại nơi phòng tắm sáng đèn. Một màn kích tình đến sau này nhắc lại Văn Toàn còn phải đỏ mặt ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top