7.CÁI ÔM ĐẦU TIÊN
Đối với một người không thể nói chuyện như cậu, cuốn sổ nhỏ này vô cùng quan trọng. Văn Toàn nhíu mày, giơ tay ra hiệu.
( Trả sổ lại cho tôi)
Ngọc Hải không quan tâm anh bước đến gần cậu, lần này rất gần. Bàn tay tùy ý giơ ra vén những sợi tóc bị gió thổi hơi rối trước khuôn mặt xinh đẹp của cậu.
Ngón tay còn không cẩn thận chạm vào vành tai của Văn Toàn. Như có một luồn điện xẹt qua, Văn Toàn sợ hãi nhìn anh, thân người muốn né tránh chỉ là phía sau đã là vực sâu.
*Tôi biết em có thể nói được, không cần ra hiệu và ghi chép gì. Em nói tôi nghe xem Văn Toàn*
Văn Toàn nhìn anh như người ngoài hành tinh. Qua một lúc Văn Toàn sợ hãi lắc đầu, đôi mắt to tròn cũng rưng rưng nước mắt. Bàn tay nhỏ giơ lên ra hiệu.
(Xin chú, tôi thật không nói chuyện được, xin chú trả cuốn sổ lại cho tôi có được không?)
Chẳng rõ vì sợ hãi hay điều gì bước chân cậu ngày càng thụt lùi. Ngọc Hải nheo mắt nhìn dáng vẻ đáng thương của Văn Toàn có chút không nỡ. Chẳng lẽ anh quá đa nghi? Mắt thấy phía sau nguy hiểm, Ngọc Hải giơ tay kéo tay cậu.
Vì lực kéo hơi mạnh, nên cả cơ thể của Văn Toàn nhào vào lòng ngực của Ngọc Hải. Hơi thở hòa quyện vào nhau, cảm xúc kì quái này khiến hai người mất mấy giây không tỉnh táo. Ngọc Hải là người từng trãi, anh lại được nước lấn tới, cánh tay còn quá đáng ôm chặt Văn Toàn hơn nữa. Thân thể không xương mềm mại đến đáng yêu nằm gọn trong lòng mình, khiến tâm tư Ngọc Hải ngứa ngáy.
*Đồ ngốc này, có biết vực núi rất nguy hiểm không? Em mà có chuyện gì, ba nuôi của em sẽ bắn vỡ đầu tôi đấy*Tuy nói thế nhưng trong mắt Ngọc Hải toàn ý cười và thích thú.
Văn Toàn bị ôm mà toàn thân ngây dại, cậu hít thở sâu, liền vùng vẫy muốn thoát khỏi. Sắc mặt cũng trở nên quẳng bách. Ngọc Hải vô lại không thả tay, còn cẩn thận lùi mấy bước chân, rồi không cam lòng mới chịu buông tay.
*Được rồi, tôi thả em ra là được, sợ gì chứ*
Được thả tự do, Văn Toàn vội lùi bước chân, giữ khoảng cách với người đàn ông nguy hiểm này. Ánh mắt Văn Toàn ngại ngùng kéo lại khăn choàng cổ, khuôn mặt đỏ ửng tuy thế vẫn giữ nguyên trạng một sắc mặt lạnh nhạt kìm nén không nổi giận, còn tỏa ra sợ hãi tuy thế Ngọc Hải vẫn cảm thấy thật ra cậu con trai này đang tức giận chỉ là che giấu quá giỏi, hay là vỏ bọc ngây thơ mong manh bên ngoài đánh lừa thị giác người khác, Ngọc Hải nhìn cậu dò xét môi mỏng nhếch nhẹ.
*Tôi đưa em về*
(Tôi chưa vẽ xong)Văn Toàn lắc đầu, ra hiệu bằng tay.
*Vậy em vẽ đi, tôi đứng đây chờ em*
Nói rồi anh bước ra sau năm bước chân, thân người dựa vào thân cây lớn. Bộ dạng mười phần lười nhát nhưng lại rất đẹp mắt. Văn Toàn cũng không ý kiến, cậu quay mặt đi là một ánh mắt khác lạ. Dưới ánh mặt trời càng thêm sáng quắc khó nói nên lời.
Ngọc Hải chăm chú nhìn dáng vẻ của Văn Toàn, cảnh tượng này quả là đẹp thật. Anh cầm điện thoại rất tự nhiên tách tách vài tiếng. Văn Toàn quay đầu nhìn anh, vô tình khuôn mặt đẹp như thiên sứ liền lọt vào ống kính. Thấy cậu nhìn, anh nhún vai cười cười rồi thì thào.
*Thật đẹp*
Văn Toàn hơi ngại ngùng, ánh mắt có chút tức giận lại che giấu rất nhanh, xem như không có gì tiếp tục quay đầu nhìn vào bức tranh. Xem ra tính tình cậu con trai này khá tốt, sự nhẫn nại, bình tĩnh này phải rèn luyện trong một thời gian dài thế nào.
Ngọc Hải nheo mắt cứ nhìn chằm chằm thân ảnh mĩ miều trước mặt. Anh thuận tay rút một điếu thuốc, tìm lấy bật lửa trong túi. Nhưng không có, suy nghĩ một chút rồi lại cất thuốc vào. Khoanh tay thong dong chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top