Chap 95: Viên mãn [Hoàn]

Thành phố XYX 2 năm sau…

“ Anh trả lại cho em!”

Giọng nói có chút trêu ghẹo của chàng trai vang lên: “ có can đảm em tự sang đây mà lấy”

“ Hoàng Đông, em không nhịn anh nữa đâu”

Thấy hai đứa nó cứ chạy vòng vòng rượt đuổi nhau suốt ngày Ngọc Hải tức giận đập bàn quát.

Hải: Thôi đi cho anh xin, đang ở bệnh viện mà cũng ồn ào cho được.

Cậu ngồi trên ghế sofa đang chuyên tâm với cuốn sách thì ngẩng đầu lên tiếp chuyện.

Toàn: 2 đứa không sợ trễ giờ à?

Haizz chuyện là Lan Dân cùng với Hoàng Đông hôm nay phải thử đồ cưới nhưng cái tính tình Hoàng Đông thì lại thích trêu chọc, lẽo đẻo theo Lan Dân chọc cho giận lên rồi ra sức dỗ thiệt là hết nói nỗi… Còn nói về chuyện tình đầy hài hước này á? Có kể 6 ngày 6 đêm cũng chưa hết, còn nhớ trong khoảng htời gian 2 năm trước trong lúc Hoàng Đông ở bệnh viện được Lan Dân chăm sóc thì chẳng hiểu sao lại nảy sinh tình cảm, ngắn gọn vậy thôi. Nhưng nếu nó êm xuôi thì đâu còn gì để kể. Tất nhiên ba mẹ Lan Dân cấm đoán đủ điều nhưng sức mạnh tình yêu của tuổi trẻ mà, Lan Dân dành ra hơn 1 năm trời thuyết phục nói đủ điều cuối cùng vì thương con nên ba mẹ cũng chấp nhận.

Sau vụ án năm đó Hoàng Đông bị phạt tù trong thời gian 2 năm vì tội đồng phạm, đến khi được ra tù thì cũng là lúc Hoàng Đông phải tự hoàn thiện chính bản thân để xứng đáng với tình yêu của Lan Dân chứ, mà kể ra cũng hay, không biết bằng 1 cách thần kì nào đó trong vòng 2 tháng Hoàng Đông đã cho ba mẹ Lan Dân thấy mình thật sự là 1 người đủ tốt để che chở cho cô gái này.Ung Ngọc Khuê vì là chủ mưu nên bị phạt tù 5 năm. Anh và cậu tính đến nay cũng đã tái hôn được 2 năm rồi.

Lan Dân: Được rồi trả đây cho em, chúng ta đi

Hoàng Đông cũng gật đầy tạm biệt 2 người rồi nắm tay Lan Dân bước ra cửa.

Hải: Vợ à nếu em đói thì cứ đi ăn trước đi, anh làm xong số bệnh án này rồi sẽ ăn sau

Cậu gắp cuốn sách lại đặt lên bàn rồi bước lại chỗ anh

Toàn: Hay là em mua đồ ăn mang lên đây em với anh ăn cùng nhé?

Anh nhìn cậu mỉm cười gật đầu đồng ý. Cậu hôn các chóc vào má anh rồi mở cửa bước ra khỏi phòng làm việc của anh, xuống dưới mua 1 chút gì đó cho bữa trưa…

9:00 tại cục trinh sát

Hồng Phi dọn dẹp một số hồ sơ pháp y rồi đứng dậy định bước ra phía cửa

Trường: đến thăm Ngọc Khuê nữa à cục phó?

Hồng Phi không nói gì chỉ quay ra sau nháy mắt một cái rồi đi mất. Xuân Trường và mọi người cũng chỉ biết lắc đầu đúng là tình yêu!

Đến một phòng giam Hồng Phi bắt đầu nói điều gì đó với một đồng chí canh gác thành công được gặp Ngọc Khuê. Bên trong là một cô gái trong có vẻ gầy gò hơn hẳn so với lúc trước. Trong bộ đồ tù nhân nhưng vẫn không làm vẻ đẹp của cô giảm bớt cả hai trò chuyện một lúc lâu thì cũng đã hết thời gian quy định Hồng Phi vẫy tay chào tạm biệt rồi đi ra ngoài nhưng vừa bước được 2 - 3 bước thì một âm thanh truyền tới

Ngọc Khuê: Anh…sẽ chờ em chứ?

Hồng Phi cười khẳng định

Phi: chắc chắn!

Dù tình yêu này không quá nhiều người biết nhưng một phần nào đó cả hai cũng cảm thấy hạnh phúc. Ban đầu khi vào tù Ngọc Khuê nhận được sự quan tâm rất lớn từ Hồng Phi nhưng khi đó trong đầu cô ta cũng chỉ nuôi một suy nghĩ rằng đó chỉ là niềm thương hại. Hồng Phi cũng không biết chính bản thân mình đang muốn gì vì vậy cũng không hi vọng quá nhiều, bởi thất bại cũng quá nhiều lần trong tình yêu rồi  nhưng thời gian luôn cho chúng ta thấy sự lợi hại của nó và cũng chính nó đã làm thay đổi mọi thứ, mọi phương diện một cách ngoạn mục. 8 tháng sau đó cả hai cũng không còn quá dè chừng với nhau nữa trò chuyện nhiều hơn quan tâm hơn và muốn đối phương hiểu mình hơn. Rồi một ngày Hồng Phi nói sẽ chờ Ngọc Khuê ra tù lúc đó chẳng có một cảm xúc nào khác ngoài sự trân trọng của Ngọc Khuê dành cho Phi Phi Chuyện gì đến cũng sẽ đến rồi cả hai yêu nhau dù không phô trương nhưng như vậy cũng là quá đủ rồi!

5:30 pm

Trời gần sập tối cậu cùng anh trở về nhà, bật đèn lên cả hai bước vào trong anh chu đáo kéo cậu ngồi xuống ghế sofa rồi góp một ly nước cho cậu

Toàn: anh nghĩ xem tối nay chúng ta ăn gì?

“ Ăn nhau được không? ” Ý nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu liền bị anh dập tắt, Ngọc Hải đứng dậy bước vào bếp suy nghĩ một lúc rồi lấy một mảnh giấy ra ghi vài dòng chữ sau đó đưa cho cậu

Hải : em đi mua giúp anh một số nguyên liệu trong đây đi rồi sẽ biết

Cậu cũng có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu nghe theo sau khi cậu bước ra ngoài anh ở trong nhà dọn dẹp hết đồ linh tinh qua 1 bên rồi chạy lên trên phòng không rõ để làm gì.

Sau khi mua hết những thứ trong tờ giấy cậu vui vẻ trở về nhà, mở cánh cửa đó ra thì bên trong tối om, cậu thở dài thừa sức biết rằng anh nhất định đang bày trò. Văn Toàn đến chỗ công tắt bật đèn lên thì…

Mọi thứ vẫn khá bình thường khiến cậu khó hiểu. Đặt túi đồ lên bàn Văn Toàn đi vào bếp thì đèn điện 1 lần nữa bị tắc, tiếng cộc cộc vang lên khiến cậu bắt đầu có dự cảm không lành rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Từ đâu đó ánh sáng le lói của những ngọn nến được cậu nhìn thấy, 1 loạt âm thanh cũng vang lên đều đều

“ Happy Birthday to you ”

“ Happy Birthday to you ”

“ Happy Birthday, Happy Birthday”

“ Happy Birthday to you ”…

Sau đó là những tiếng vỗ tay vang lên, đèn được bật sáng, Ngọc Hải bước đến gõ nhẹ vào trán cậu

Hải: Vợ ngốc, có phải  bận đến nỗi quên luôn ngày sinh nhật của chính mình rồi không?

Toàn: Em…

Bỗng chốc cậu cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ biết đứng nhìn. Từng lời chúc được mọi người nói ra, cậu vui vẻ mà đón nhận rồi bỗng dưng Công Phượng và Minh Vương nháy mắt với mọi người điều gì đó, một lúc sau tất cả kéo nhau ra phía ngoài, Ngọc Hải cười hài lòng rồi quỳ 1 chân xuống.

Hải: Anh nghĩ chắc em cũng biết anh định làm gì mà đúng không?

Nhìn dáng vẻ của anh cậu không tài nào nhịn được cười

Toàn: Anh nói thử xem anh định làm gì.

Bỗng Ngọc Hải lấy ra 1 họp quà đưa lên cho cậu. Văn Toàn cũng mở ra xem thì bên trong lại có 1 họp khác nhỏ hơn lần này thì cậu biết chắc là họp nhẫn rồi

Toàn: Chúng ta kết hôn rồi mà? Anh tặng em nhẫn nữa là có ý nghĩa gì vậy?

Ngọc Hải lấy lại chiếc họp nhỏ từ tay cậu

Hải: Cũng không có ý nghĩa gì lắm, nhưng đó là tình cảm của anh.

Không nhanh không chậm anh từ từ lấy nhẫn ra rồi nói tiếp

Hải: Mỗi năm của hôn nhân đều rất đặc biệt. Mỗi linh hồn đều hát những bài ca của tình yêu. Anh ước được nghe bản tình ca này mãi mãi, Ngày này từng năm trôi qua cùng em đối với anh là một món quà đặt biệt. Cũng như bao gia đình bình thường khác, chúng ta cũng có những lúc vui vẻ, hạnh phúc, giận hờn hay cãi vã. Nhưng kết quả chúng ta vẫn bên nhau thế thôi. Cảm ơn em, cảm ơn thật nhiều vì đã luôn yêu thương, chia sẻ và chấp nhận mọi thứ thuộc về anh. Có lẽ anh chính là người hạnh phúc nhất khi có em bên cạnh. Yêu và thương em thật nhiều.

Nói rồi chiếc nhẫn đó vào tay cậu, hôn nhẹ lên nó cũng như đóng dấu ấn định cậu là của anh.

Văn Toàn kéo anh đứng dậy tặng anh 1 nụ hôn, đơn giản vậy thôi nhưng lại vô cùng hạnh phúc.

Có lẽ anh và em sẽ có 1 lúc hối hận về những việc làm trước đây, có 1 khoảng thời gian rời xa nhau. Nhưng cả 2 ta chưa bao giờ hối hận về một điều. Một điều mà cả những năm sau nữa, anh và em luôn muốn được làm lại, làm lại và làm lại. Đó là: ở bên nhau”

_[ Happy ending ]_

1 fic với tổng số 95 chương chính và 2 phiên ngoại đã kết thúc. Dự định là sẽ 100 chap đó nhưng sợ mọi người bị chán nên rút gọn lại chút. Cảm ơn thật nhiều đã đồng hành cùng tôi trong thời gian không ngắn vừa qua. Qua đây tôi cũng làm quen được với rất nhiều bạn reader vui tính, đáng yêu nữa. Nếu yêu thích và ủng hộ thì mọi người có thể vào trang của minz để đọc thêm nhiều bộ nữa nhé
Chân thành cảm ơn thật nhiều, bye 1 ngày tốt lành❤

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top