Chương 32: Trong nháy mắt.

Nguyên Nguyên ở những ngày thi được nhận những đãi ngộ tốt nhất chưa từng có. Đúng vậy, bạn không có nhìn lầm, duy nhất chỉ có Nguyên Nguyên.

Thức ăn là do mẹ tôi tỉ mỉ chuẩn bị, còn ba thì mỗi ngày lái xe đón đưa nó ngay cả tâm ý của lão Vương cũng theo nó.

Mà kì thi cuối cùng cũng kết thúc, tôi đứng ở ngoài cổng trường nhìn xung quanh cố tìm hình ảnh của con gấu nhỏ nhà mình. Lão Vương ở một địa điểm thi khác nói rằng sau khi thi xong sẽ đón xe về nhà chờ chúng tôi.

Tôi cúi đầu trả lời tin nhắn, thì đứa nhỏ ngay ở sau vỗ lưng tôi một cái.

"Hù! Chị! Chị đến đón em sao!" Nó không thèm để ý đến vẻ mặt tối tăm của tôi mà cực kì hưng phấn. "Chị em thi xong rồi ha ha ha!"

Tôi thẳng tay mà hung hăng xoa đầu nó: "Nhóc con chết tiệt! Muốn hù chết chị hả!" Dù sao nó cũng đã thi xong rồi, hơn nữa lão Vương cũng không có ở đây nhân cơ hội này tôi liền khi dễ nó một chút.

Vừa thi xong Vương Nguyên tỏ vẻ đã hơn ba tiếng không nhìn thấy Vương Tuấn Khải rồi, nó muốn chạy thật nhanh về nhà cùng Vương Tuấn Khải gặp mặt. Đúng là con gấu nhỏ vô dụng.

Khi trở về nhà, quả nhiên lão Vương đã về nhà trước, hắn đang ngồi ở trên sô pha lộ ra vài phần mệt mỏi, không chừng ngay cả thở hoặc nói chuyện thôi cũng không muốn, Vương Nguyên vô cùng tri kỉ mà đi đến gần ngồi xuống bên cạnh lão Vương.

"Trên đường về em có đòi chị mua vài hộp kem bát hỉ, loại mà anh thích nè lão Vương, mau ăn thôi!"

.

.

.

Buổi chiều cả hai ở trên giường cùng nhau ngủ, mấy ngày trước đều không có giấc ngủ ngon hiện tại có thể nói là hoàn toàn thả lỏng bản thân.

Vừa tỉnh dậy, lão Vương liền lôi kéo Nguyên Nguyên đi thay quần áo, cả hai mặc áo sơ mi tay ngắn đứa màu trắng đứa thì màu đen nhìn trông như đồ tình nhân, nhìn rất hòa hợp.

Lão Vương cùng Nguyên Nguyên không ăn cơm chiều ở nhà, bởi vì cả hai đã có hẹn với lớp học tối nay sẽ cùng ăn bữa cơm tạm biệt. Cũng chính là liên hoan lớp lần cuối cùng.

Mẹ của lão Vương lái xe đưa cả hai đi, ở trên thành phố có một khách sạn rất có tiếng, thời điểm cả hai đến thì cũng vừa đúng lúc bạn bè đã tụ tập gần đủ, bữa tiệc cũng vừa mới bắt đầu.

Cả hai đứa vui chơi như thế nào thì tôi không biết, nhưng sáu giờ thì hai con gấu nhỏ đã bắt đầu đi hiện tại đã gần mười giờ tối rồi vẫn chưa thấy trở về. Tôi vừa đắp xong mặt nạ liền gửi một tin nhắn đến lão Vương hỏi cả hai đang ở đâu, tuổi còn nhỏ không được đi đêm, cũng không được ngủ ở bên ngoài.

Lão Vương rất nhanh liền trả lời tôi.

"Nguyên Nguyên có uống một ít rượu, tụi em đang ở trong quán cà phê bên cạnh khách sạn."

Quả nhiên, tốt nghiệp liền chơi đùa bất chấp. Tôi thở dài, gửi lại một tin: "Gửi địa chỉ cụ thể, chị đến đón."

Sau khi xác định là ba mẹ đã ngủ say, tôi vội vàng thay quần áo đi ra ngoài, lái xe đến địa chỉ mà vừa nhận được.

.

.

Nguyên Nguyên quả thật là đã uống say, nghiêng ngả mà nằm sấp trên bàn chắc là đã ngủ.

"Chị lại đây đi." Mặt Vương Tuấn Khải cũng có chút ửng hồng, mắt híp lại nhìn tôi, có lẽ cũng uống không ít.

"Liên hoan tốt nghiệp, Nguyên Nguyên không uống được nhiều, em thay em ấy cản rượu một chút, vẫn là uống nhiều hơn...."

"Không cần giải thích này nọ, lão Vương ngươi còn phải nói những điều cần thiết này với chị sao." Tôi cười cười, chắc phải gọi một ly nước giải rượu quá.

"Chúng ta cũng nên trở về đi." Lão Vương xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ giọng nói vì sợ sẽ đánh thức Vương Nguyên.

"Trước ngồi một lát đã, chị muốn cùng cậu nói chuyện." Tôi thanh thanh cổ họng mà tuyên bố, cuộc nói chuyện lần này sẽ rất nghiêm túc.

Chúng tôi đều hiểu được cuộc nói chuyện lần này mang ý nghĩa gì, cũng đã gần tốt nghiệp trung học, sau Trung học sẽ còn Đại học, rồi đi làm. Cả hai đã có những dự định như thế nào để có thể bên nhau.

Nếu từ trước đến nay thật sự muốn ở bên nhau, tôi thân là chị tất nhiên là phải dặn dò Vương Tuấn Khải một chút.

"Vương tỉ, em nghĩ..."

"Đợi một chút, cậu trước hết nghe chị nói." Tôi đẩy ly nước nhanh đến bên miệng cậu ta, nhanh chóng ngắt lời.

"Chị tên là Vương Viện, em ấy tên là Vương Nguyên."

"Từ nhỏ người lớn theo thói quen mà gọi chị là tiểu Viện, gọi em ấy là Nguyên Nguyên hoặc là Đại Nguyên. Đặt biệt danh như vậy để phân biệt tên của cả hai vì âm phát ra của tên cả hai khá giống nhau."

"Lúc em ấy ra đời, khi ấy chị mới có mười hai tuổi, Vương Nguyên còn nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, khá khó coi."

"Chị lúc ấy quả thật rất khó có thể tiếp nhận việc bất ngờ có thêm một thành viên gia nhập, cho nên phản ứng đầu tiên của chị là kháng cự. Chị thường xuyên lén lút véo mặt em ấy, còn luôn bắt nạt khiến em ấy khóc."

"Nhưng sau này, khi em ấy học được cách nói chuyện, gọi chị một tiếng chị. Thanh âm dễ thương, phát âm cũng không đúng nhưng lại có thể gọi 'chị của em'."

"Tuy rằng đối với Vương Nguyên, chị là chị của nó nhưng chị lại có cảm giác giống mẹ của nó hơn. Nhìn nó lớn lên, dẫn nó đi chơi những nơi nó thích, mua tất cả đồ ăn ngon cho nó, nếu có ai dám khi dễ nó chị liền giúp nó trút giận." Tôi hít một hơi thật sâu. "Chị chính là nghĩ, muốn đem tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này đem đến cho nó."

"Chị tuy rằng biết hai đứa tự nhiên mà nảy sinh, cũng biết chừng mực. Nhưng nếu cả hai đứa muốn bên nhau, chị nghĩ chuyện này rất khó mà...đối mặt."

"Nguyên Nguyên là đứa con trai duy nhất trong nhà chị, mà nhà của cậu cũng chỉ có mình cậu là con. Sau này, nếu biết rõ mọi chuyện chắc chắn mọi người sẽ suy sụp không ít."

"Vương Tuấn Khải, chị hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu đã hiểu rõ những thứ phải đối diện rồi phải không?"

Người con trai ngồi đối diện với tôi rơi vào im lặng, tôi phát hiện Vương Nguyên run lên một chút, nhưng Vương Tuấn Khải không nhìn thấy."

"Em nghĩ em muốn cùng em ấy bên nhau, cho đến khi nào em ấy không muốn ở bên em nữa mới thôi."

"Khó khăn chị đã từng nghĩ qua, việc cản trở chị cũng đã đoán trước rồi, nếu cả hai vẫn kiên quyết bên nhau thì chị tin họ cũng sẽ không có làm gì quá đáng."

"Em thích Vương Nguyên."

Sau chúng tôi lại cùng nhau nói chuyện một chút, rất ăn ý mà không hề nhắc đến chuyện tương lai nữa.

Dù sao, đối với tương lai trắc trở như vậy, chính bọn nó cũng đã chuẩn bị tốt rồi, vậy thì tôi còn hao tốn tâm tư làm chi nữa.

Bất quá hiện tại chẳng phải mọi thứ vẫn rất tốt đẹp sao.

Thời điểm, Vương Tuấn Khải cõng Vương Nguyên cùng tôi ra khỏi quán cà phê, tôi cuối cùng lại có một cảm giác mình sắp gả em trai đi vậy.

"Lần sau không được cho nó uống rượu nữa, tửu lượng của nó cực kì kém." Tôi dặn dò một câu sau đó vỗ vỗ đầu Vương Nguyên,.

"Vâng, em đã biết."

Cứ như vậy cũng rất tốt, thiếu niên dắt tay thiếu niên, bước qua tất cả chông chênh gập ghềnh, sau đó cùng nhau đến khắp nơi ngắm tất cả phong cảnh, trong chớp mắt đã dắt nhau đi đến mấy vạn năm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top