Phần 8
Sau khi đem ảnh chụp gửi cho lão cha, cuộc sống đột nhiên tiến vào nhập quỹ đạo, không có chuyện cổ quái kỳ lạ phát sinh gì nữa, tôi hoài nghi hết thảy những thứ mấy ngày nay phát sinh đều là đang nằm mơ.
Bất quá như vậy cũng không sai, không cần mỗi ngày trải qua sợ hãi, một thời gian trước Na Na cũng đã từ bệnh viện trở lại, mấy người chúng tôi mỗi ngày lên lớp, ngủ một chút, đánh đánh trò chơi, muốn nói có chỗ nào làm cho tôi hậm hực, đó là từ lúc ngày ấy sau khi cùng Đình Đình Tang cãi nhau, hai chúng tôi liền không gặp mặt nữa.
Nga đúng rồi, Đóa Tử tỷ nửa đường trở về quê một chuyến, theo như lời cậu ấy, là nhớ nhà , nên về xem.
Ngày qua ngày cứ như vậy bình thản trôi qua, cho đến sau kỳ thi họp ban hội, lão sư nói với chúng tôi, sắp có hai bạn học mới từ nước ngoài trở về chuyển vào lớp chúng tôi, muốn chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón hai người họ.
Tin tức này khiến trong ban như nổi lên ngàn tầng sóng. Các học sinh đều đối hai người này tiến hành suy đoán. Tuy nói trường đại học của chúng tôi chất lượng quản lí cũng không tệ lắm, nhưng nói thu hút học sinh trở về học, còn kém xa lắm.
"Sách, người này còn chưa tới, đều gây nên náo động lớn như vậy, này bổn tôn nếu xuất hiện, còn không bùng nổ sao ." Lục Đình vẻ mặt trào phúng nhìn về phía những nam sinh trong ban hưng phấn dị thường.
"A, nghe đồn đãi hai người này có liên hệ với ban giám đốc trường học, hơn nữa mỗi người đều là đại mỹ nữ, nếu tớ không có Gia Ái tớ cũng sẽ kích động a!" 17 hai mắt tỏa ánh sáng, "Nhất Dũng, hiện tại trong ký túc xá liền có cậu là một cẩu độc thân, lần này nhất định phải nắm bắt a!"
Tôi nở nụ cười vỗ cậu ấy một chút, không nói tiếp.
Thật sự nhìn thấy hai người họ là một tuần sau, nói như thế, từ lúc hai người này xuất hiện tại phòng học, cả ban chúng tôi đều xôn xao, dung mạo hai người quả thực như đồn đãi, thậm chí vượt qua cả đồn đãi.
Nữ sinh có vóc dáng cao kia thấy tình cảnh như vậy hơi hơi nhíu nhíu mày, đem cô gái nhỏ còn lại bảo hộ ở sau người, ra khỏi phòng học, đứng ở hành lang đợi lão sư đến. Một người mệt mỏi tựa vào lan can, cúi đầu nghịch di động, ngẫu nhiên ngẩng đầu, sủng nịch nhìn người bên cạnh kia bỉu môi, cô gái ghé vào lan can. Ánh mắt của cô ấy lớn mà hữu thần, mũi thẳng làm cho cô ấy thêm nữ tính và xinh đẹp, lại không thiếu vẻ nam tính kiên nghị, môi anh đào lược bạc mềm mại, bày ra một loại bảo thạch gần như trong suốt, làm cho người ta liếc mắt một cái, liền không thể rời tầm mắt đi. Một đầu tóc dài mềm mại ôn nhu, thả rơi xuống dưới, vừa tán loạn ở trước vai. . . . . .
Mà cô gái kia ngũ quan tinh xảo hơn, theo như tôi thấy, ví như bích hoạ trên trời cũng không quá, chỉ thấy hai mắt của cô ấy, trong veo trong suốt, sáng rực như sao, không biết cô ấy nghĩ cái gì, đối với nữ sinh bên cạnh hưng phấn cười, ánh mắt cong giống như trăng non, giống như linh vận kia cũng tràn ra. Một nụ cười trong lúc đó, thần sắc cao quý tự nhiên lộ ra, làm cho người ta không thể không ngạc nhiên với sự thanh nhã thanh tú chói lọi của cô ấy.
Tôi nhìn có chút thất thần.
"Hướng dẫn ban đến rồi!" Không biết là ai kêu một tiếng, các học sinh đều trở lại chỗ ngồi của mình xong, hai nữ sinh kia cũng đình chỉ đối thoại, nắm tay tiến vào lớp,
Lúc này, tôi chú ý tới Đình Đình Tang phía trước cả người trở nên nôn nóng bất an. Đang lúc tôi nghi hoặc, hai người này bắt đầu tự giới thiệu.
"Mọi người hảo, tớ là ban sinh mới tới Savoki" cô ấy dừng một chút, nhìn một vòng các bạn học, sau đó cô ấy đem cô gái vẫn tránh phía sau tới trước bục giảng "Vị này chính là Cúc Tịnh Y, các bạn có thể gọi cậu ấy là Tiểu Cúc. Hy vọng về sau có thể chiếu cố nhiều hơn."
Triệu Gia Mẫn? Cúc Tịnh Y? Sau khi nghe hai cái tên này cả người tôi sợ ngây người, không phải nói hai người một mất tích, một trở về núi rừng sao? Như thế nào bỏ chạy đến nước ngoài đi? !
Tôi theo bản năng nhìn về phía Đình Đình Tang, chỉ thấy vẻ mặt của cậu ấy so với tôi càng thêm khiếp sợ, bởi vì quá mức kích động, cả người cậu ấy đều đang run đẩu .
Trên bục giảng hai người cử chỉ thân mật, luôn luôn nhìn nhau, sau đó hiểu ý cười, giúp đối phương trả lời các vấn đề học sinh đưa ra. Có đôi khi nói đến cao hứng, nữ sinh gọi là Savoki kia còn trực tiếp để tay lên xoa đầu Cúc Tịnh Y.
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy những thứ này, đầu óc có chút chập chờn, xem ra, Tiểu Tứ so với nữ sinh tên kêu Triệu Gia Mẫn này thành thục chậm hơn nửa điểm a. . . Khi cậu ấy còn ở trong thông đạo ngầm toản động tìm người, người ta đã sớm mang theo Cúc Tịnh Y cùng nhau bay ra nước ngoài.
Khổ là Tiểu Tứ khổ. . .
Tôi yên lặng thở dài, do dự mà muốn hay không bao cho Tiểu Tứ tin này một tiếng. Nhưng cuối cùng, tôi nhìn Đình Đình Tang tay đang nắm chặt điện thoại. Còn không tới phiên tôi đến làm việc này.
Lễ nghênh đón kết thúc so với dự tính chậm hơn rất nhiều, tôi đeo cặp sách lên lưng, cùng Đóa Tử tỷ bọn họ ra khỏi cửa. Vừa giương mắt, nhìn thấy chỗ cầu thang có một thân ảnh quen thuộc đang đứng.
Tiểu Tứ quả nhiên đến đây.
Tôi thấy cậu ấy luôn nhìn đồng hồ, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, không khỏi thở dài một hơi. Đem 17, Gia Ái cùng Triệu Việt bên cạnh đi tới chỗ Tiểu Tứ -- vô luận như thế nào, sĩ khí vẫn là phải có.
Đình Đình Tang tới thoáng đã muộn chút, cậu ấy nhìn mắt Tiểu Tứ thật sâu, giống như xác nhận cái gì, sau khi có được câu trả lời khẳng định, cậu ấy liền từ trong túi lấy ra tờ giấy đưa cho Tiểu Tứ, lại không nói lời nào.
Hai người kia quả thực giống như là ở trong phòng học sắp xếp chuyện gia đình, chúng tôi đứng đợi ở cầu thang ước chừng như mười thập kỉ, vẫn như trước không thấy tung tích hai người họ.
Cho đến khi bạn học cả lầu đi về hết, hai người họ mơi khoan thai từ phòng học lộ diện, Savoki nắm tay Tiểu Cúc, chậm rãi bước đi thong thả tới chỗ cầu thang.
"Bạn học phiền nhường đường một chút, cản đường ." Cô ấy nhìn chúng tôi, khóe miệng lộ ra một tia châm biếm, chỉ cao khí ngang nói.
"Triệu Gia Mẫn, cậu vẫn là bộ dạng cũ. Một chút cũng không thay đổi." Tiểu Tứ nói xong, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cúc Tịnh Y.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt Tiểu Tứ quá mức nóng rực, Cúc Tịnh Y theo bản năng hướng phía sau Triệu Gia Mẫn rụt lui, Triệu Gia Mẫn thấy thế, trực tiếp đem Cúc Tịnh Y hộ ở sau người: "Cậu cũng không phải vẫn như vậy sao? Lâm Tư Ý, " Cô ấy dừng một chút, "Nhiều tuổi như vậy qua đi, vẫn là như trước tức phế."
Nghe cô ấy nói xong câu đó, tôi nháy mắt nắm chặt nắm tay, vừa định đi lên tìm cô ấy nói lý, lại bị Tiểu Tứ ngăn lại.
"Để tôi cùng Tiểu Cúc một mình nói chuyện một lát."
"Ha hả. . . . . . Dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng tôi là Tiểu Tứ ca ca của cậu ấy."
"Ha ha." Triệu Gia Mẫn cười lên tiếng, "Tên này tôi là lần đầu tiên nghe. Tiểu Cúc đến đây, cậu xem cậu nhận thức người này sao."
Cô gái tên là Cúc Tịnh Y kia sau khi nghe được, từ sau lưng Savoki ló ra, nghi hoặc nhìn Tiểu Tứ, sau đó lắc đầu. "Tôi chưa từng thấy qua cậu, cậu là ai? Ngốc oa chúng ta nhanh lên rời khỏi nơi này được không. . . . . . Bọn họ hảo dọa người. . . . . ."
Lời này vừa nói ra, Lâm Tư Ý sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, cả người hóa đá tại chỗ, giống như một pho tượng.
"Sách sách sách sách. . . . . ." Triệu Gia Mẫn tiếp tục không thuận theo kêu ngạo nói: "Nghe rõ chưa, cho nên có thể tránh ra không?"
"Triệu Gia Mẫn cậu đừng quá đáng!" Lâm Tư Ý lấy lại tinh thần, hung hăng hướng Triệu Gia Mẫn đánh một quyền, một quyền này rắn chắc đập tới mặt Triệu Gia Mẫn, trong nháy mắt, sưng lên một khối.
"Cậu muốn làm gì!" Cúc Tịnh Y hung hăng đem Tiểu Tứ đẩy ra, đau lòng xem xét mặt Triệu Gia Mẫn.
Có lẽ là bởi vì lực đạo quá lớn, Tiểu Tứ một cái lảo đảo té ngã trên đất. Cậu ấy mờ mịt nhìn hai người trước mặt, miệng nhếch lên, phun ra mấy âm tiết khàn khàn, liền tiếp lục không có thanh âm.
Sau khi xác định xong miệng vết thương Triệu Gia Mẫn không có lo ngại gì, Cúc Tịnh Y vừa quay đầu lại liền bị Tiểu Tứ ngồi dưới đất làm hoảng sợ, nhưng mà khi cô ấy vẻ mặt lo lắng muốn tiến lên nhìn xem Tiểu Tứ, lại bị Triệu Gia Mẫn cường ngạnh lôi đi. Đình Đình Tang yên lặng đi đến bên cạnh Tiểu Tứ, ý đồ muốn kéo cậu ấy, nhưng Tiểu Tứ liền giống như mất hồn, không hề phản ứng. Sau nhiều lần cố gắng không có kết quả, cậu ấy hướng về phía tôi: "Cậu, lại đây, giúp tớ đem cậu ấy cõng về quán nướng."
Tôi cõng Tiểu Tứ, đoàn người hướng quán nướng xuất phát, một đường không nói gì, bầu không khí áp lực muốn chết, liền ngay cả 17 bình thường nổi tiếng huyên náo cũng nhịn xuống không nói gì, bất quá cặp mắt to cửa cậu ấy phóng quang, không ngừng ở trên người Hoàng Đình Đình cùng Tiểu Tứ quét tới quét lui.
Đi tới La Trang, cô gái trên lưng đột nhiên giật giật, đang lúc tôi định để cậu ấy xuống để xem thế nào, cậu ấy linh hoạt thoát khỏi trói buộc, từ trên lưng tôi nhẹ nhàng nhảy xuống.
Mấy người chúng tôi nhìn cậu ấy, không dám nói, sợ không cẩn thận liền kích động đến cậu ấy.
"Các cậu không cần câu nệ như vậy, tớ đã không có việc gì ." Tiểu Tứ quay đầu lại, miễn cưỡng nở nụ cười, tiếp theo sải bước về phía trước đi đến, nhưng mà hướng cậu ấy đi tới cũng không phải chỗ quán nướng. Bên cạnh Đình Đình Tang nhíu nhíu mày, cũng theo qua, tôi thấy Tiểu Tứ không có ý định ngăn cản, liền cũng cùng 17 bọn họ đuổi theo.
. . .
Dọc theo đường đi nơi nơi đều là tường đổ vách xiêu, có vài sách tự thật to trên những phòng ốc, có lẽ là bởi vì khoảng thời gian lúc trước cho đến bây giờ quá dài, chúng nó phần lớn đã muốn mất đi màu sắc vốn có, ngược lại biến từ màu đỏ thành đỏ sậm.
Bốn phía tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có 6 người chúng tôi như quỷ mỵ đi giữa những phòng ốc rách nát.
Không lâu, một tòa được bảo tồn tương đối hoàn hảo kiểu dang giáo đường Tây Âu xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, Tiểu Tứ đi lên trước, thuần thục trèo tường mà vào, tôi cùng với Đình Đình Tang theo sát sau đó.
"Nhất Dũng mau tới giúp giúp tớ, 17 rất béo tớ chịu không nỗi!" Đang lúc tôi bay qua đầu tường chuẩn bị tiếp tục đi tới, Triệu Việt ở phía sau lại gọi tôi.
Tôi nhìn hai người phía trước càng ngày càng xa, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn là quay trở lại chỗ vách tường, cùng Triệu Việt cùng nhau dùng sức chín trâu hai hổ đem 17 cùng Gia Ái kéo vào. Nhưng mà khi tôi xoay người, thân ảnh Tiểu Tứ cùng Đình Đình Tang sớm biến mất trong tầm nhìn.
"Này tường thật là rất cao rất cao !" 17 lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, "Lần sau nói cái gì lão nương cũng không đến nữa . Uy, tớ nói Nhất Dũng, cậu như thế nào lại biểu tình như vậy? Hai người kia đâu?"
"Không biết!" Tôi vẻ mặt hắc tuyến nhìn thấy bốn phía, trong lòng tràn đầy lỗ hỗng. Được rồi, bị người nhà bỏ rơi.
"Tớ còn nghĩ cậu cùng hai người họ quan hệ rất thân thiết, hiện tại xem ra cũng bất quá như thế thôi."
17 bĩu môi, "Kia hiện tại làm thế nào đây?"
Làm thế nào? Còn có thể làm thế nào, tôi vô lực nhìn ba người trước mặt, một cái không có tâm trí nhìn điện thoại, một cái vẻ mặt mờ mịt nhìn thấy bốn phía, còn một cái trí chướng hướng tôi trừng mắt. . . . . . Đột nhiên vô cùng hoài niệm tới chỉ số thông minh 140 Đóa Tử tỷ, nhưng người này tan học liền cùng Lục Đình lao ra phòng học, khi phản ứng được, hai người sớm biến mất vô tung vô ảnh.
"Được rồi được rồi, dọn đường hồi phủ thôi." 17 thấy tôi không nói lời nào, liền bắt đầu ồn ào phải về ký túc xá. "Lại gây sức ép khiến tớ cả cơm chiều cũng chưa ăn." Nói xong, cậu ấy kéo Gia Ái, hướng ngoài sân đi đến, tôi vừa định tiến lên ngăn họ lại, lại bị Triệu Việt từ phía sau giữ lấy
"Tớ cảm thấy được vẫn là ở tại chỗ chờ sẽ tốt hơn." Tôi xoay người, phát hiện cậu ấy vẻ mặt kinh hoảng.
"Làm sao vậy?" Tôi cầm tay cậu ấy, ý đồ trấn an cảm xúc của cậu ấy. Tựa hồ chiêu này thực hiệu quả, cậu ấy dần bình tĩnh trở lại, "Tớ cũng không biết, vừa rồi đột nhiên một trận tim đập nhanh, trực giác nói cho tớ biết ở lại tại chỗ chờ, sao cũng không muốn đi."
Trực giác sao. . . . . . Nghe cậu ấy nói xong, một tia bất an trong lòng tràn ra, nơi này có vẻ không đơn giản như vậy.
Tôi cùng lúc lo lắng cho an toàn của 17 cùng Gia Ái, cùng lúc lại không dám để Triệu Việt một mình ở tại chỗ này, tuy rằng cậu ấy nói có thể tự bảo hộ bản thân, nhưng nhìn thấy cậu ấy tiểu thân thể gầy yếu, tôi đối với cái này tỏ vẻ hoài nghi thật sâu.
Ước chừng qua 10 phút, đang lúc tôi nôn nóng bất an, bên ngoài cửa một trận thanh âm rộn ràng sách sách truyền đến, có thể nào Tiểu Tứ cùng Đình Đình Tang đã trở lại? Tôi vui sướng nhìn qua, phát hiện người tới đúng là 17 cùng Gia Ái.
"Hai người các cậu? Cái tình huống gì? Như thế nào đã trở lại?" Tôi nghi hoặc nhìn họ.
17 ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Có thể chúng tớ vẫn là nên trèo tường đi ra ngoài. . . Giáo đường này giống như không có cửa."
Không có cửa sao? ! Tôi trừng lớn hai mắt, kia lúc trước mọi người ở nơi này là trèo tường vào cầu nguyện sao? !
"Cậu xác định?" Tôi nhìn mắt 17, hơi hoài nghi hỏi.
"Thật sự!" 17 như con gà con mỗ thóc, "Cậu từ cửa này đi ra ngoài, bên ngoài là một cái hoa viên thật lớn thật lớn, lại đi về phía trước chính là chủ thể giáo đường, căn bản không có tung tích của cửa. . ."
Cái này kì quái, tôi đứng dậy đi đến trước cửa, hướng ra phía ngoài nhìn lại, quả thực như 17 lời nói, bên ngoài là một mảnh đại hoa viên, bên trong đủ loại hoa hồng cà. Hiện tại chinh là mùa hoa nở, màu đỏ sậm lan tràn cả vườn, không biết vì sao, nhìn thấy cảnh tượng này, tôi nhớ tới đồ tiêu màu đỏ sậm trong thông đạo ngầm lúc trước.
"Đừng nhìn nữa, chuyện này tớ không cần phải lừa cậu." 17 nhìn thấy khuôn mặt tôi âm tình bất định, bóp bóp miệng.
"Ách, tớ không phải ý tứ kia." Xấu hổ gãi gãi đầu, tôi thu hồi suy nghĩ mơ hồ bên ngoài , "Vậy cậu còn muốn về trước không? Hay là cùng chúng tớ cùng nhau chờ Tiểu Tứ trở về?"
"Vẫn là đi về trước đi, Gia Ái nói cậu ấy thân thể không thoải mái." 17 đỏ mặt, "Bất quá vẫn là cần các cậu giúp một chút, đem chúng tớ đưa ra."
"Việc nhỏ." Tôi linh hoạt trở mình lên vách tường, cùng Triệu Việt lôi kéo, đem hai người họ đưa tới ngoài tường.
"Cậu như thế nào không ngăn cản một chút?"
Sau khi Gia Ái cùng 17 cất bước, Triệu Việt trở mình lên đầu tường, ngồi ở bên cạnh tôi, cùng tôi nhìn bóng dáng hai người họ dần đi xa.
"Cậu cũng không làm vậy?" Tôi xoay người, cùng cậu ấy nhìn nhau một cái, hiểu lòng cười cười.
Nhưng vào lúc này, một trận tiếng chuông dồn dập vang lên, làm cho tôi có điểm phiền toái. Giáo đường này hoang phế nhiều năm như vậy, chuông thế nhưng còn không có phá hư.
"Tiếng chuông này làm cho tớ một bộ phim kịnh dị Mĩ." Triệu Việt nhìn trời đầy nắng chiều nói: "Mỗi lần trước khi các diễn viên gặp chuyện không may, sẽ nghe một đoạn tiếng chuông như vậy."
Tôi không nói tiếp, cũng không biết như thế nào nói tiếp. Vừa mới ở trong hoa viên kia, phiêu tán không chỉ có mùi hương hoa hồng cà thơm ngát, cũng có một tia hỗn loạn mùi máu người hư thối xen lẫn trong đó.
"Kỳ thật cậu cũng có thể cùng họ cùng nhau rời đi." Trầm mặc thật lâu, tôi nghẹn ra một câu như vậy. "Việc này vốn là cùng cậu không quan hệ."
"Vậy cậu vì cái gì không đi?"
Vì cái gì không đi? Tôi cười khổ, "Không biết, đại khái là trực giác đi."
"Tớ đây cũng giống cậu, cũng là trực giác. Huống hồ, cậu như thế nào biết chuyện này cùng tớ không có quan hệ?" Triệu Việt tựa tiếu phi tiếu nói.
Tôi nhìn biểu tình của cậu ấy, đột nhiên cảm thấy được có điểm xa lạ. Nhưng mà loại cảm giác này chỉ tồn tại trong chốc lát, giây tiếp theo cậu ấy liền khôi phục lại bộ dáng không để tâm. Tôi lắc đầu, có lẽ chính là mình cảm giác sai rồi đi. . . . . .
. . . . .
Nếu quyết định lưu lại tìm hiểu đến cùng, vậy không thể tiếp tục trì hoãn thời gian . Tôi nhảy xuống tường, lập tức hướng hoa viên đi đến, Triệu Việt theo sát sau đó, nhìn thân thủ của cậu ấy, tựa hồ so với tôi thuở nhỏ tập võ còn muốn tốt hơn vài phần.
Đột nhiên đặt mình giữa phiến màu đỏ sậm này, một trận mê muội hướng tôi đánh úp lại, ổn định thân mình, tôi lại khai cước bộ, dọc theo đường đá cuội nhỏ, hướng chủ thể giáo đường xuất phát.
Cùng với chúng tôi không ngừng tiến vào, vị tanh hôi cũng càng ngày càng đậm, cho đến chúng tôi tiến lên tới trong tâm hoa viên, một tòa nhà gỗ nhỏ sừng sững ở đó. Mà kia cổ thối vị cũng đã đạt tới đỉnh núi.
"Tớ cảm thấy được tớ muốn hôn mê" , tôi chán ghét lấy tay ở trước mặt phẩy phẩy, "Này hương vị thật sự là rất kịch liệt !"
Mà tình hình Triệu Việt so với tôi tốt hơn rất nhiều, cậu ấy cơ trí xé một góc áo của mình, làm thành khẩu trang giản dị, tuy rằng nhìn qua có chút buồn cười, nhưng có vẻ là dùng được.
"Nhanh đến xem không?" Cậu ấy hướng tôi khoa tay múa chân.
"Đương nhiên!" Tôi chịu đựng ghê tởm trả lời một câu.
Nhà gỗ nhỏ cửa khép hờ, tôi nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở, cảnh tượng trong phòng nhìn một cái không sót gì -- mấy cái gái xếp đứng lặng ở trong phòng, trên mỗi gái xếp đều bày đầy đủ loại kiểu dáng của chai chai lọ lọ, bên trong còn có cái bàn học, phía dưới bàn học có một mảnh vải che, không biết để làm chi.
Tôi nhớ tới phòng nhỏ phía sau núi trường học, bố trí cùng với nơi này khá giống nhau.
"Chất lỏng này là để làm chi đây?" Triệu Việt đi đến một cái giá trước mặt, tùy ý cầm lấy cái ống nghiệm lắc lắc, "Có thể nổ mạnh hay không?"
Cậu ấy bộ dáng vẻ mặt hưng phấn làm tôi rùng mình một cái, thằng nhãi này quả thực không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường sao.
"Nổ, chúng ta là có thể cùng lên trời ." Tôi đi đến bên cạnh cậu ấy, đem ống nghiệm trong tay cậu ấy để lại chỗ cũ, "Đi theo tớ, nơi bàn học đó có kỳ lạ."
Càng là tới gần bàn học kia, vị tanh hôi lại càng nồng, đến cuối cùng khẩu trang đều ngăn không được cổ hơi thở 'ngạo nhân' này, tôi cố nén ghê tởm, ngồi xổm xuống xem xét nó.
Ân. . . . . . Hình như là cái cửa ngầm.
"Nhất Dũng cậu xem." Đang lúc tôi bắt tay vào nghiên cứu như thế nào mở ra cửa ngầm này, Triệu Việt không biết từ nơi nào lấy ra một cái rương, mở ra vừa thấy, bên trong tất cả đều là phong thư.
Tôi tùy ý cầm lấy một cái, phát hiện bên trên viết một hàng chữ: Gửi Tiểu Cúc. Tiểu Tứ ca ca cậu yêu nhất.
Tiểu Tứ viết thư cho Cúc Tịnh Y? Tôi lại lấy ra mấy phong thư, quả nhiên, đều là Tiểu Tứ viết cho Tiểu Cúc.
"Phát hiện cái gì không?"
"Ngô, để xem, tớ còn đang nhìn." Đem phong thư trong rương nhất nhất lấy ra, hé ra một cuộn giấy vo tròn ở đáy hòm, xem chừng giống như tờ giấy buổi chiều hôm nay Đình Đình Tang đưa cho Tiểu Tứ.
"Bọn họ hẳn là đã tới qua nơi này." Tôi quay đầu, đối với Triệu Việt nói.
Triệu Việt há miệng thở, vừa định nói chuyện, lại bị một trận đánh thanh đánh gảy.
Này thanh âm là từ hầm phía dưới phát ra.
Tôi cùng với Triệu Việt nhìn nhau, sau khi xác định chính mình không có nghe sai, cũng nhẹ nhàng gõ mấy cái đáp lại, quả nhiên, động tĩnh hầm kia lớn hơn nữa .
Có thể nào hai người họ bị khóa ở bên trong ?
"Tiểu Tứ? Đình Đình Tang? Là các cậu sao?" Tôi cách hầm gọi, nhưng mà đáp lại tôi chỉ có tiếng đánh càng ngày càng mãnh liệt.
"Có thể hay không là ở bên trong gặp nguy hiểm?" Triệu Việt có chút vội vàng hỏi.
"Không biết." Tôi lo lắng nhìn cái hầm này, phát hiện nghĩ muốn mở nó ra cũng không dễ dàng -- hầm này cái tổng cộng cấu thành từ 2 tầng, tầng trên có 6 cái vòng tròn nhỏ, tôi tùy ý xoay một cái trong số đó, một trận thanh âm bánh răng ma xát truyền đến, tầng dưới hợp với một đoạn dây xích sắt, nối trên mặt đất. Xem ra chúng tôi nếu muốn mở được cái hầm này, trước hết đem tất cả bánh răng ở tầng trên chuyển tới vị trí tương ứng, tiếp lại cởi bỏ dây xích ở tầng dưới, mới có đem nó mở ra. Chính là dây xích này thì được, nhưng vòng tròn ở tầng trên. . . . . .
"Cậu xem nơi này, " tôi tránh chỗ cho Triệu Việt: "Chúng ta căn bản không biết mật mã!"
Triệu Việt chau mày nhìn 6 cái vòng tròn nhỏ này, xem ra cậu ấy cũng không có biện pháp gì.
Tôi khoanh tay ngồi xuống bên cạnh, nghe tiếng đánh, động tĩnh hiện tại so với lúc trước đã nhỏ rất nhiều, chẳng lẽ họ đã chống đỡ không nổi sao?
Tôi không dám nghĩ nữa.
Triệu Việt đem rương lại đây, ý đồ từ trong đống thư này tìm được chút manh mối, nhưng mà không thu hoạch được gì.
Tôi từ trong đáy hòm lấy ra cuộn giấy bị vo lại, rối rắm trong chốc lát, cuối cùng mở ra, một loạt chữ bút máy cứng cáp đập vào mắt. Ân? Chữ này cùng trên phong thư không giống nhau? Tôi đại khái quét mắt qua nội dung, bên trong miêu tả hiểu rõ cuộc sống phun tào của một người.
Không có giá trị gì.
Tôi đem để ở một bên, đang định cùng Triệu Việt cùng nhau kiểm tra phong thư, trên tờ giấy kia lại khiến cho tôi chú ý -- Kinh Trập.
Trong đầu tôi thổi qua vô số loại khả năng, nhưng mà không có gì có thể giải thích hợp lý chữ trên phong thư vì cái gì là Kinh Trập.
Một lần nữa đem nó nhặt lên, tôi nghiêm túc nhìn qua nội dung, nhưng mà bỏ vài câu mở đầu, không đề cập tới nội dung chỉ là bất mãn trong sinh hoạt, thì chính là lỗi chính tả khiến tôi giống như người bệnh bị tra tấn muốn chết.
Kinh Trập. . . . . . Tôi tạm thời đem nội dung đặt ở một bên, nếu nói nơi này thật sự cùng hoạt động thăm dò năm đó có quan hệ, tôi đây chỉ biết con số duy nhất có quan hệ với hành động này, chính là ngày bọn họ hoạt động --197847.
"Nhất Dũng? Có phát hiện?" Triệu Việt sau khi chú ý tới tôi khác thường đã đến gần.
"Ân, nhưng mà tớ cũng không thể xác định, trước thử xem đi." Nói xong, tôi liền bắt đầu chuyển động mặt vòng tròn.
Theo tiếng bánh răng ma xát vang lên, lòng cũng đi theo nó mà nhảy dựng lên. Triệu Việt ở một bên khẩn trương nhìn chăm chú vào tôi, sợ vạn nhất tôi lầm, có cơ quan gì xuất hiện, cậu ấy tài năng trước tiên đem tôi kéo ra.
Khi tôi đem vòng tròn cuối cùng xoay tới vị trí số 7 tương ứng, một trận thanh âm cơ quan hoạt động vang lên. Ngay sau đó tầng trên tự động di chuyển sang bên phải. Lộ ra một tầng dưới màu đen
Thật đúng là bị tôi đoán trúng rồi.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top