Phần 4


Sự tình phát triển vượt qua những gì Đóa Tử tỷ đoán trước, ngày hôm sau Vạn Lệ Na liền sốt cao không lùi, chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện cạnh trường học để trị bệnh, nhưng mà cũng không có hiệu quả rõ.

Chúng tôi bởi vì chương trình học, kế hoạch đi đông khu thám hiểm cũng lần nữa bị gác lại, phía trường học đối với sự việc lần này phản ứng quả thực rất kỳ quái, không chỉ không cho phép chúng tôi lén đi thăm Vạn Lệ Na, giáo viên phụ đạo lại ra lệnh cấm, bất luận là người nào không được công khai thảo luận chuyện này.

Rốt cục cũng tới cuối tuần, chúng tôi mấy người không hẹn mà cùng dậy thật sớm, tập hợp ở ký túc xá Lục Đình.

"Ngày đó buổi tối tớ đặc biệt hướng Na Na xác nhận , cậu ấy quả thật là từ đông khu trở về" Lục Đình gõ gõ bàn "Nếu muốn từ đông khu quay về ký túc xá, như vậy nhất định cậu ấy phải đi qua đường thông đạo dưới đường."

"Chúng ta liền từ đường thông đạo dưới đường bắt đầu điều tra, xem xem rốt cuộc là cái gì đã đem Na Na dọa thành cái dạng này." Tôi nói nói. "Triệu Quảng Đông, cậu cảm thấy sao?"

". . . . . . Tớ vẫn là không muốn chúng ta đi đông khu gặp chuyện gì." Triệu Việt thần tình không tình nguyện: "Na Na đã thành bộ dáng kia, vạn nhất chúng ta ở bên trong đã xảy ra chuyện thì sao?"

"Khai thông tư tưởng, không có việc gì." Phùng Tân Đóa ngồi xếp bằng ở trên giường nói: "Lúc ấy Na Na là một người, mà chúng ta hiện tại là bốn người, lúc ấy là buổi tối, hiện tại là ban ngày, hơn nữa mấu chốt quan trọng, cậu vẫn cảm thấy được Na Na chỉ là đơn thuần cảm mạo phát sốt đơn giản như vậy sao? Phải biết rằng muốn gỡ chuông cần người buộc chuông, nếu muốn giúp Na Na, vẫn là phải theo ngọn nguồn mà bắt dầu."

Triệu Việt nghe xong không nói được một lời đứng ở trước bàn học, nghịch bàn phím trên bàn. Nhìn thấy cậu ấy biểu tình rối rắm, tôi biết cậu ấy nội tâm hiện tại chính là kịch liệt đấu tranh tư tưởng.

"Đương nhiên, nếu cậu thật sự không đi, chúng tớ cũng sẽ không trách cậu." Phùng Tân Đóa từ trên giường nhảy xuống dưới, điều chỉnh quần áo. "Sợ hãi, đối với con người là bình thường."

Nói xong, Phùng Tân Đóa liền dẫn đầu đi ra cửa ký túc xá, Lục Đình theo sát sau đó, tôi thấy bóng dáng hai người họ cất bước rời đi, cũng theo đi ra ngoài.

Đường thông đạo cách ký túc xá chúng tôi cũng không xa, rất nhanh, chúng tôi liền đi vào lối vào thông đạo, chỉ thấy trên cửa sắt lối vào dán hai đạo giấy niêm phong, nhìn có vẻ là bút tích của trường học.

Sáng sớm ánh sáng cũng không đủ để xua tan đi hơi mù trong thông đạo. Tôi đứng ở ngoài cửa nhìn xung quanh, muốn nhìn rõ tình hình trong thông đạo, nhưng mà sức nhìn có thể đạt được bất quá cách cửa 2, 3 thước, chỗ còn lại chỉ có một mảnh hắc ám. Thông đạo này liền giống như mở ra bồn máu miệng to, nuốt hết vật thể tiến vào nó, chính là ánh sáng.

"Đóa Tử tỷ, chúng ta thật sự không đợi Quảng Đông sao?" Tôi giữ chặt Lục Đình định tiến vào trong, cau mày hỏi.

Phùng Tân Đóa do dự, nhưng cuối cùng vẫn là lấy điện thoại ra nhìn nhìn thời gian, "10 phút. 10 phút sau nếu cậu ấy chưa tới, chúng ta sẽ đi."

Vừa dứt lời, chỗ rẽ liền xuất hiện một bóng người chạy vội đến, đúng là Triệu Việt.

Dĩ nhiên cậu ấy không đoán được chúng tôi sẽ ở nơi này chờ cậu ấy, nháy mắt, mặt của cậu ấy đỏ lên, hồng đến chúng tôi khoảng cách xa như vậy đều có thể thấy được.

Cậu ấy ra vẻ nhàn nhã thả chậm cước bộ, đi vào bên cạnh chúng tôi, mạnh mẽ che dấu việc chính mình xấu hổ sau đó mở miệng nói một câu "Các cậu như thế nào còn chưa đi vào, thật chậm a."

Nhìn thấy cậu ấy biểu hiện ra vẻ, ba bọn tôi đồng thời tặng cậu ấy một cái xem thường thật to.

Đứa nhỏ này thật đúng là ngạo kiều a.

"Được rồi đừng nhiều lời, vào đi thôi." Lục Đình một cước đá văng cửa sắt ở lối vào, tùy tiện tiêu sái đi vào. Phùng Tân Đóa thấy thế vội vàng đuổi theo, cũng ném cho tôi một cái túi "Đưa cho cậu đại lễ, vạn nhất cậu gặp chuyện gì, liền mở nó ra." Không đợi tôi phản ứng, cậu ấy cùng Lục Đình liền biến mất ở trong bóng đêm, chỉ để lại một chuỗi khoảng không đầy tiếng bước chân. Tôi cùng với Triệu Việt hướng tới phía trước chạy vài bước định đuổi theo hai người họ, nhưng mà hai người họ liền giống như hư không biến mất, không hề có tung tích.

Xung quanh yên tĩnh, bóng tối trong thông đạo chỉ có tiếng tôi cùng Triệu Việt hít thở.

"Làm thế nào đây?" Triệu Việt hỏi

Tôi mở di động ra tia sáng từ đèn chiếu bốn phía, phát hiện thông đạo này cũng không phải chỉ có một đường -- ở hai bên đường chính mở ra không ít lối rẽ.

"Xem ra nơi này lúc trước là hầm trú ẩn a" tôi đến gần một trong các đầu nhánh đường nhỏ, lấy đèn trong tay chiếu chiếu, trừ bỏ tối đen như mực, không có cái gì cả.

Không biết từ nơi nào thổi tới một trận gió lạnh, cùng với tiếng rít từ từ vươn đến gần, tôi cảm thấy được sau lưng có chút lạnh, liền nhanh chóng lui trở lại giữa đường chính.

"Nơi này nước có chút sâu, chúng ta trước tiên vẫn là xuyên qua đường hầm đi đông khu chờ Đóa Tử tỷ đi." Nhìn thấy ... miệng lối rẽ này, trong lòng có chút sợ hãi tôi theo bản năng muốn giữ chặt người bên cạnh là Triệu Việt, nhưng mà lại chạm vào khoảng không.

"Người đâu?" Tôi nhịn không được hô lớn, bởi vì quá độ kinh hãi, cuối cùng một chữ âm đọc biến thành tiếng thứ hai, lúc này nếu có người giúp tôi ghi lại những lời này, nhất định sẽ có rất nhiều người trở thành fan khẩu âm của tôi.

"Triệu Việt? !" Tôi đối với bốn phía không có một bóng người lớn tiếng la lên, nhưng mà trừ bỏ tiếng gió càng lúc càng lớn, không có gì đáp lại.

Trong đầu tôi rối loạn, không biết như thế nào cho phải, bản năng phản ứng nói cho tôi biết, phải nhanh một chút rời đi chỗ thị phi này, nghĩ như vậy , tôi liền nhanh chóng hướng đến lối vào chạy ra, nhưng mà chạy đại khái mấy trăm thước, vẫn không thấy cánh cửa sắt quen thuộc kia.

Tôi chưa từ bỏ ý định lại đi chạy một khoảng nữa, bốn phía như trước một mảnh hắc ám, chỉ có đèn của di động còn đang cho tôi ánh sáng lên đường đi dưới chân.

Tôi hít sâu mấy hơi, buộc chính mình tỉnh táo lại, bắt đầu phân tích lúc tôi đi xem xét miệng lối rẽ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Theo lý thuyết từ lỗi rẽ đi và trở lại đường chính thời gian tuyệt không quá 1 phút, trong 1 phút ở đây có người tập kích Triệu Việt? Không có khả năng. Trong đường hầm im lặng như vậy, âm thanh thật nhỏ cũng sẽ bị phóng đại vô hạn. Nếu có người tập kích Triệu Việt, tôi không thể không nghe được. Kia chẳng lẽ là Triệu Việt tự mình đi rồi? Tôi nhanh chóng phủ định phán đoán này, lá gan của của cậu ấy phải thật lớn như vậy, vừa rồi ở phòng ngủ sẽ không rối rắm muốn hay không đến đông khu, như vậy chỉ còn một loại khả năng cuối cùng. . . . . . Tôi lúc ấy quay về không phải là đường chính? !

Ý nghĩ này vừa nhảy ra, tôi nháy mắt ngừng chạy trốn.

Không biết khi nào bắt đầu, dưới chân đã biến thành một đường nhỏ đầy bùn. Đường chính rộng lớn coi như đường xi măng sớm chẳng biết đã đi đâu.

Tôi đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào cho phải, tiếp tục đi về phía trước không biết sẽ như thế nào, đường trở lại cũng không dễ đi. Đang lúc lúc này, tôi phát hiện trên mặt đất phía trước loáng thoáng có đồ phản quang, đến gần vừa thấy, nguyên lai là hộp trứng chim, mặt trên còn dán nhãn siêu thị.

Đây là nơi Na Na gặp chuyện không may.

Tôi run rẩy đem hộp trứng chim nhặt lên, một trận âm thanh chói tai của nhựa bị đè ép trong nháy mắt tràn ngập trong tai của tôi. Không biết khi nào bắt đầu, vừa vặn gió lạnh xoay quanh tôi cũng biến mất. Cả thông đạo yên tĩnh đáng sợ, tôi đứng tại chỗ, không dám có cử động gì, sợ không cẩn thận một chút, đem những thứ ngủ say trong bóng đêm bừng tỉnh.

Thời gian chia ra từng giây, bởi vì thời gian dài duy trì một động tác, chân nhỏ của tôi bắt đầu run lên. Dựa theo tốc độ phát triển này, tôi cảm thấy được cuối cùng tôi ngay cả khả năng đi đường cũng sẽ mất đi.

Không thể như vậy được nữa, tôi cắn chặt răng, giữ chặt trái tim, hướng phía bên phải thông đạo sờ soạng tới. Theo chuyển động của tôi, thanh âm nhựa bị đè ép lại vang lên, quỷ mị như thường, như bóng với hình.

Bất quá chỉ vài giây, lại giống như giống như mấy thế kỷ rất dài. Khi tôi rốt cục chạm đến vách tường kiên cố, cả người tôi lập tức thả xuống dưới, thần kinh buộc chặt cũng hơi dịu đi -- ít nhất còn có vách tường cùng tôi.

Cái này thật là lật thuyền . . . . . . Hiện tại duy nhất dựa vào chính là túi của Đóa Tử tỷ, hy vọng cậu ấy không bỏ tôi.

Nghĩ như vậy, tôi nhanh chóng đem túi Đóa Tử tỷ trước khi biến mất ném cho tôi mở ra, bên trong chỉ có một khối đá, cùng với một phong thơ. Nương ánh sáng di động, tôi nhìn tỉ mỉ tảng đá kia, trừ bỏ nhìn ra là khối đá vũ hoa ra, không có phát hiện gì. Chưa từ bỏ ý định tôi lại cầm lấy lá thư, hy vọng từ đó thu hoạch chút manh mối.

Nhưng mà sự thật so với tôi tưởng tượng tàn khốc nhiều, khi tôi nhìn thấy mấy chữ mở đầu thật to -- Thân ái Lục Thiết Trụ, kỳ vọng cuối cùng của tôi bị đánh tan. Không có gì bất ngờ xảy ra, đây là thư tình Đóa Tử tỷ viết cho Lục Đình. Trong lúc nhất thời, tuyệt vọng chiếm lấy cả đại não tôi, tôi thậm chí bắt đầu lo lắng muốn hay không trước tiên viết hảo di thư để lại cho người tới tìm tôi. Thật muốn gặp lại Đình Đình Tang một lần a. . . . . .

Con người là như thế này, càng bị buộc đến đường cùng càng có thể phát huy ra tiềm lực lớn nhất của bản thân.

Xác định không có đường lui, tôi ngược lại lại tỉnh táo.

Nếu nói là hầm trú ẩn, kia trên vách tường hẳn là có đánh dấu mới đúng, tôi chiếu chiếu vách tường, quả nhiên ở trên mặt phát hiện một mũi tên màu đỏ, cùng với một ít văn tự mơ hồ.

"Thông hành. . . . . . Đặc biệt cho phép. . . . . . Nói ra. . . . . ." Tôi miễn cưỡng nhận ra mấy chữ này. Như vậy xem ra đi theo mũi tên có thể đi ra ngoài? Cũng quá dễ dàng đi. Bất quá chiếu theo tình cảnh trước mắt, tôi cũng không có con đường thứ hai để lựa chọn, chỉ có thể dựa theo phương hướng mũi tên đánh dấu mà đi tới.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính ngươi Lý Nghệ Đồng, tôi cỗ vũ cho chính mình, nếu Na Na có thể chạy đi, mình cũng nhất định có thể!

Đi theo mũi tên chỉ thị, rẽ qua mấy vòng, đường dưới chân bắt đầu trở nên rộng lớn hơn, đang lúc thần kinh bị buộc chặt của tôi có chút dịu đi, ánh sáng đèn di động lại lướt qua mấy vật thể màu đen, tôi bị hoảng sợ, tập trung nhìn vào, nguyên lai là mấy thùng rác lớn.

Tôi kích động sắp khóc ra, có thùng rác liền chứng minh có người ở nơi này hoạt động a! Trời ạ ba ba! Rốt cục đã về đến nhân gian !

Đang lúc tôi hết sức mừng rỡ như điên, một tiếng bước chân theo sau lưng truyền đến.

Có người? Tôi nghi hoặc xoay người, cầm chắc đèn chiếu lên đường, thị lực có thể đạt được trong phạm vi cái gì cũng không có, nhưng mà tiếng bước chân lại càng phát ra gần. Trực giác nói cho tôi biết, lai giả bất thiện.

Tôi tắt đi đèn di động, trốn phía sau thùng rác, cái đầu hiện ra dò xét phương hướng thanh âm vọng tới.

Không bao lâu, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, khi tôi thấy rõ người tới lộ ra tư thế tiêu sái làm tôi sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng, chỉ thấy cô ta khom thắt lưng, kê mũi chân, từng bước một, thong thả hướng tới gần tôi, tóc thật dài che khuất cả khuôn mặt cô ta, chỗ tóc của cô ta cũng nương theo mà qua lại, luôn luôn bay lên, lộ ra cằm trắng bệch.

Tôi gắt gao che miệng lại để không cho chính mình kêu ra tiếng, cứ như vậy, tôi nhìn cô ta đi từng bước một đến gần thùng rác nơi tôi ẩn thân. Biến mất tại một góc.

Cho đến khi tiếng bước chân tan biến từ lâu, tôi như trước trốn ở sau thùng rác không dám nhúc nhích, sự thật chứng minh là tôi đúng, một lát sau, tiếng bước chân lại xuất hiện,

Tôi thoáng thò đầu ra bên ngoài dò xét, như trước là thân ảnh màu trắng kia, dùng phương thức đặc thù tiêu sái di chuyển về phía trước. Duy nhất không giống chính là, lần này, cô ta lập tức hướng chỗ thùng rác nơi tôi ẩn thân đi tới.

Tôi nhanh chóng đem chính mình giấu thật tốt, đem tất cả thần tiên có thể nghĩ đến toàn bộ bái qua vô số lần, chỉ mong cô ta nhanh chóng rời đi. Nhưng mà sự tình luôn không như mong muốn, tiếng bước chân dừng ở một bên thùng rác rồi im lặng.

Thời gian từng giây một trôi qua, trên trán của tôi không ngừng chảy mồ hôi, cũng không biết đến tột cùng giằng co bao lâu, tiếng bước chân lại vang lên, hướng xa xa thổi đi, đang lúc tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến cô ta rốt cục rời đi, một trận tiếng cười trầm truyền đến

"Hắc hắc hắc hắc hắc. . . . . ."

Trong nháy mắt, toàn thân tóc gáy đều muốn vỡ ra, cô ta nhất định phát hiện tôi !

Tôi nhanh chóng từ trên mặt đất nhảy lên, một cước đá văng ngăn thùng rác ở trước mình, hướng về phía ngược lại chạy đi!

Chạy chạy chạy! Lúc này cũng bất chấp phương hướng rồi, chỉ cần có đường liền hướng phía trước mà đi! Hồi lâu, tiếng cười phía sau rốt cục biến mất. Tôi dừng lại cước bộ, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Kia đó rốt cuộc là gì? Mới vừa bắt đầu nhớ lại tiếng cười âm trầm lúc nãy, phía sau lưng tôi một trận lạnh cả người. Di động đúng lúc vang lên, nhắc nhở tôi còn lại không đủ 20% pin. Thật sự là Nhà không nóc gặp liền mưa đêm. Tôi cười khổ, đơn giản đem đèn tắt đi, đặt mông ngồi ở ven đường.

Sống hay chết mặc cho số phận đi!

Rất lâu làn gió yêu ma lại kéo tới, trong lúc nhất thời, cả đường hầm bị các loại thanh âm gào khóc thảm thiết bao lấy. Tôi định tìm chút chuyện phân tán lực chú ý lục chú ý của mình, làm cho cảm xúc không bị thanh âm này quấy nhiễu. Nhưng mà khi tôi nhìn quanh bốn phía, tôi phát hiện chính mình giống như trở lại cái đường nhỏ lầy lội kia.

Đây là quỷ đả tường trong truyền thuyết sao? Thật đúng là vô cùng vô tận mà. . . . . .

Lẳng lặng ngồi ở trong bóng đêm ngẩn người. Tâm tình của tôi từng chút một hoàn toàn chìm vào đáy cốc.

Cũng không biết Triệu Quảng Đông cậu ấy thế nào, có hay không thuận lợi cùng Đóa Tử tỷ tụ lại. . . . . . Tôi bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng ngày đầu tiên đi vào trường học này khi cùng bọn họ nói chuyện trời đất, cũng không biết còn có thể lại cùng bọn họ khoác lác hay không. . . . . .

Chuyện cũ một màn ở trước mặt tôi quay về, cuối cùng dừng hình ảnh tại nơi một nữ sinh mặc áo sọc ca rô vàng trên người.

Còn có cơ hội gặp lại không?

Đang lúc tôi đắm chìm trong hồi ức, tiếng bước chân lại vang lên.

...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top