Phần 3


Trước khi vào chap này mình muốn nói một chút, không biết là tác giả có phải muốn tả thực Lỗ Lực hay không mà từ ngữ nói chuyện trong chap này vô cùng khó hiểu, vì nguồn tiếng Trung hạn hẹp nên mình dịch cũng khó hiểu nốt, nếu bạn nào có đọc qua bản raw mà có thể hiểu được thì có thể nói mình sửa lại, tạm thời thì mọi người hãy mở lòng mà cho qua mấy câu đó, cám ơn (ಥ_ಥ)

##########################################

Đình Đình Tang dẫn đường, chúng tôi ra cửa sau của trường học, quẹo bảy tám lần đi xuyên qua mấy cái ngõ nhỏ, cuối cùng đi tới trước cửa một quán nướng.

"A Hoàng lại đến sao? Yêu, lần này còn dẫn theo hai bạn học mới đến, vào trong ngồi, vào trong ngồi." Lão bản quen thuộc với Đình Đình Tang tiếp đón: "Vẫn là lão bộ dáng sao?"

"Ân, phiền lão bản rồi."

"Khách khí, phía sau có nước ô mai, tự nhà làm, tôi mới điều chỉnh mùi vị, các người nếm thử chút xem. Cần gì thì nói tôi." Nói xong, lão bản liền trở lại tiếp tục công việc.

Tôi tò mò nhìn hoàn cảnh xung quanh, phát hiện xung quanh trừ bỏ quán nướng này, những nhà khác giống như là không có ai ở, bốn phía tràn ngập một cỗ hơi thở yên tĩnh. Mặt trời đã hoàn toàn lạc tới đường chân trời, khắp bầu trời đều bị ánh sáng cuối cùng của nó nhuộm thành màu đỏ. Tôi trong đầu nhảy ra bốn chữ: Tà dương như máu.

"Quán này ở chỗ như vậy, Đình Đình Tang như thế nào phát hiện ra nó nha? Hơn nữa cảm giác lão bản cùng cậu rất thân thiết."

"Hoàn hảo thôi, bằng hữu đưa tớ tới vài lần, sau đó đã bị hắn nhớ kỹ." Đình Đình Tang ngại ngùng cười cười.

Đáng giận! Này người này cười như thế nào nhìn tốt như vậy! Nội tâm tôi lại nổi lên cơn sóng cuồn cuộn.

"Nhất định là bởi vì cậu lớn lên rất đẹp . Lão bản mới có thể gặp qua là không quên được" tôi si ngốc nhìn cậu ấy, hiện tại hận không thể thay thế Tằng Diễm Phân, ngồi vào bên cạnh cậu ấy.

' Leng keng ' một tiếng gõ chén vang lên, Tằng Diễm Phân tay cầm một chiếc đũa không khách khí nhìn về phía tôi: "Mạng nhỏ cũng không bảo toàn, còn muốn Đình Đình Tang?"

Biễu diễn gì? Khó giữ được cái mạng nhỏ này? Tôi có chút bị chọc cười, tôi một không thiếu tiền người khác, hai không nợ bị tình ai, ai cần gì phải đuổi giết tôi.

"Tằng Diễm Phân, cậu nói lời này là có ý gì? Còn có người muốn mạng con cẩu học đại học bình thường này?"

"Chết a, chẳng qua, muốn mạng cậu không phải người." Cậu ấy dừng một chút, dùng miệng hình khoa tay múa chân hai chữ -- là quỷ.

Đại mùa hè, tôi thật sự là bị lời nói Tằng Diễm Phân một thân toát ra mồ hôi lạnh, nếu như bình thường, một người nói với tôi những lời này, tôi nhất định sẽ tặng họ ba chữ: Bệnh thần kinh. Nhưng mà vừa mới đã trải qua chuyện ngày hôm qua, và liên quan lời Gia Ái nói hai người có hành động kỳ quái, tôi không hiểu tại sao lại có chút tin tưởng lời cậu ấy nói.

"Này, cậu si không si bị dọa choáng váng." Thấy tôi không phản ứng, Tằng Diễm Phân cầm lấy chiếc đũa trong tay ở trước mặt tôi quơ quơ: "Tớ suo với cậu, trong lòng của cậu thừa sou năng lực còn cần tăng mạnh a."

"A Phân được rồi, đừng dọa hù cậu ấy ." Đình Đình Tang đúng lúc giúp tôi giải vây, cô ấy vừa nói xong, vừa cầm nước ô mai trong tay đưa cho tôi.

"Chuyện đại khái là như vậy, đêm qua tớ ngủ tương đối trễ, đại khái đến hai giờ sáng mới buồn ngủ, lúc này tớ định đi nhà vệ sinh sẽ trở lại nghỉ ngơi, nhưng mà ngay lúc tớ mở cửa ký túc xá, đã xảy ra một chuyện kỳ lạ. . . . . ."

"Đợi chút, cậu ngày hôm qua không phải hơn 9 giờ liền ngủ sao?"

"Tớ ở trên giường cũng không có nghĩa là tớ đang ngủ a."

"Khi tớ thống kê thông tin sao cậu không lên tiếng?"

"Nga, cái kia a, đơn thuần cảm thấy được không có ý nghĩa, hơn nữa lúc ấy cậu rất ồn ào, không muốn để ý cậu, huống chi còn có A Phân, thông tin của tớ cậu ấy biết."

"Cậu. . . . . ."

"Đừng ngắt lời, hãy nghe tớ nói xong." Đình Đình Tang khoát tay, ngăn tôi tiếp tục đặt câu hỏi: "Tớ mở cửa ký túc xá thì cùng lúc đó, cửa ký túc xá đối diện, cũng chính là cửa phòng 603 đồng thời mở ra . Lúc ấy tớ nghĩ ký túc xá đối diện cũng có người đi ra, nhưng mà cửa kia chỉ mở ra một khe nhỏ, liền không có động tĩnh. Lúc này tớ liền cảm thấy có chút kỳ quái, có thể nào có người nhàn rỗi nhàm chán đứng ở phía sau cửa nhìn tớ? Đang lúc tớ định cẩn thận quan sát, cánh cửa kia lại đột nhiên bắt đầu chuyển động , hơn nữa càng mở càng lớn, bên trong một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy. . . . . ."

"Xuất phát từ ý thức tự bảo vệ, không đợi cửa kia hoàn toàn mở ra, tớ liền không chút do dự lui về ký túc xá, cũng đánh thức A Phân. Mới đầu tớ là cho rằng là tớ hoa mắt, nhìn lầm rồi, muốn A Phân đi giúp tớ nhìn lại thử xem, nhưng mà sau khi tớ đem chuyện trải qua nói cho A Phân nghe, lại bị cậu ấy kiên quyết phản đối. Tớ lúc ấy hỏi cậu ấy nguyên nhân cụ thể cậu ấy cũng không nói. Chính là kiên trì không cho tớ lại đi ra, cũng nói cho tớ biết mọi chuyện chờ trời đã sáng mới định đoạt."

Nói đến đây, tôi nhìn thấy Đình Đình Tang gắt gao nắm cái chén trong tay, bởi vì dùng sức quá mức, tay cậu ấy đã bắt đầu trở nên trắng. Xương ngón tay hiện lên rõ ràng, tôi vừa định cầm tay cậu ấy, lại bị người khác chiếm tiên cơ.

"Kế tiếp si cảm khiến cho tớ suo đến đi (?)." Tằng Diễm Phân cầm tay Đình Đình Tang, Đình Đình Tang cảm kích cười cười, nhưng vẫn là đưa tay từ trong ma trảo Tằng Diễm Phân rút ra, cũng ý bảo cậu ấy nói tiếp.

Trong nháy mắt, tôi nhìn thấy một đoạn mất mác xẹt qua trên mặt Tằng Diễm Phân. Nhưng mà 1 giây sau, cậu ấy liền đem loại cảm xúc này hoàn toàn biến mất rồi đứng lên, bắt đầu nói cho tôi biết chuyện tiếp theo

"Tớ sở dĩ kiên trì ngăn cản A Hoàng ra ngoài, là bởi vì tớ cũng đã gặp một giấc mộng, cảnh trong mơ cùng với miêu tả của A Hoàng giống nhau như đúc, chẳng qua cảnh trong mơ diễn viên là tớ, cho nên lúc cấu ấy muốn cùng tớ đi ra ngoài nhìn thử, tớ sẽ kiên quyết phản đối, dù sao chuyện này quá mức kỳ quái, nhưng cuối cùng tớ vẫn là không giữ được cậu ấy, cùng cậu ấy đi đẩy tất cả cửa ở tầng 6 3 lần, nhưng mà không có cửa nào mở ra."

"Đợi chút, tớ có câu hỏi, lúc các cậu đẩy cửa có lo lắng hay không, phía sau vạn nhất có người khác đi ra từ WC, thấy hai cô gái tóc dài mặc áo trắng ở trên hành lang cảm thụ đẩy cửa." Tôi vẻ mặt hắc tuyến. Trong đầu đã muốn hiện ra cảnh Gia Ái từ WC đi ra lại gặp được cảnh tượng hai người họ ra sức đẩy cửa, đừng nói cậu ấy, hiện tại ngẫm lại, bức họa này nhìn lại có chút hỉ cảm.

"Cái kia như thế nào suy nghĩ nhiều như vậy." Tằng Diễm Phân vẻ mặt trí chướng biểu tình nhìn tôi, "Hơn nữa tớ cố ý kiểm tra cửa sổ hành lang cuối và cầu thang, đều đã đóng lại, cơ bản đã loại trừ khả năng gió thổi rồi. Quan trọng nhất là, mặc dù đang ở trong hiện thực, A Hoàng không có đợi cho đến khi cửa kia hoàn toàn mở ra, nhưng ở trong mơ, tớ chờ được rồi." Nói tới đây, Tằng Diễm Phân ngừng lại, cũng gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của tôi: "Đoán xem tớ nhìn thấy cái gì?"

Nhìn thấy biểu tình của cậu ấy, tôi có chút kinh sợ, "Tớ làm thế nào biết."

"Cậu thật sự một chút cũng không nhớ buổi tối hôm đó cậu đi thống kê thông tin phòng 603 nhìn thấy cảnh tượng gì sao?" Tằng Diễm Phân chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần.

"Không nhớ rõ ." Tôi xoa xoa đầu mình, ngăn chặn đáy lòng hiện ra cổ xao động. : "Cậu nói mau cậu rốt cuộc thấy gì?"

"4 cái giường, trên mỗi giường đều nằm một người" cậu ấy dừng một chút, "Trong đó một người là cậu."

Thấy lạnh cả người từ xương sống lan ra, đến toàn bộ lưng của tôi, rùng mình nổi da gà, giống như trong nháy mắt tôi thậm chí cảm thấy được cả người lạnh lẻo bởi vì có vật thể tựa vào phía sau tôi.

Bỗng nhiên rùng mình một cái: "Cậu như thế nào biết đó là tớ?" Tôi chưa từ bỏ ý định hỏi

"Kẹp tóc màu trắng trên đầu cậu."

". . . . . ." Nghe Tằng Diễm Phân nói xong, đại não tôi trống rỗng hai ba giây, tất cả những thứ này chỉ muốn hát ra. . . . . .

Cầm trong tay nước ô mai uống một hơi cạn sạch, tôi dựa vào về phía sau một cái, cả người tê liệt ngã xuống trên lưng ghế dựa.

"Đợi lâu rồi" đang lúc ba người chúng tôi trầm mặc là lúc, lão bản quán nướng đúng lúc xuất hiện, "Các người gọi đồ ăn, đều ở trong này."

"Phiền lão bản ." Đình Đình Tang tiếp nhận khay cơm: "Như thế nào hôm nay ngài tự mình đưa lên đến a? Tiểu Tứ đâu?"

"Nga, cô ấy hôm nay có chút việc đi ra ngoài, tối nay mới có thể trở về." Lão bản cười nói: "Các người ăn trước, có chuyện gì thì gọi một tiếng là được." Dứt lời, lão bản liền rời khỏi bàn ăn.

Không thể không nói, mùi hương hương thực vật làm cho tôi tạm thời quên mất hai ngày này phát sinh một loạt việc lạ. Mặc kệ như thế nào, trước tiên lắp đầy bụng rồi nói sau.

Chúng tôi rời khỏi quán nướng đã 9 giờ, trên đường trở về không có đèn đường, chỉ có ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng phương hướng cho chúng tôi trở lại. Tôi nhìn những tòa nhà đỗ nát xung quanh, không khỏi đặt câu hỏi.

"Đình Đình Tang, nơi này là phải phá bỏ và di dời đi nơi khác sao? Cảm giác cũng chưa có bao nhiêu người ở a"

"Ân, quanh đây chỉ còn người địa phương, hẳn là chỉ có nhà quán nướng kia là thân cận đi."

"Nơi đó không cần phá bỏ và dời đi nơi khác sao?"

"Không ai phá hủy nơi đó." Hoàng Đình Đình đi ở phía trước đột nhiên dừng cước bộ, xoay người nghiêm túc nhìn tôi: "Chính xác mà nói, là không ai dám phá hủy nơi đó."

Tôi bị vẻ mặt của cậu ấy làm hoảng sợ, chân tay luống cuống đứng tại chỗ nhìn cậu ấy, không dám tiếp tục đặt câu hỏi. Vừa mới trải qua buổi đối thoại khi ăn cơm, hiện tại tôi đã là chim sợ cành cong, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể làm cho thần kinh của tôi bị buộc chặt hoảng loạn.

"Xin lỗi." Có lẽ là phản ứng của tôi vượt qua tưởng tượng của Hoàng Đình Đình, cô ấy đi đến bên cạnh tôi sờ sờ đầu tôi: "Đừng sợ, bất kể phát sinh cái gì, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu."

"Đình Đình Tang. . . . . ."...

Khi tôi trở lại ký túc xá, đã gần 10 giờ, khi mở cửa tôi nhịn không được nhìn vài lần ký túc xá bên cạnh, ở trên ba con số 603 đỏ tươi giống như dùng máu quét lên, trong không khí vẫn là luồng tanh hôi quen thuộc. Tôi nhớ tới đêm qua đùa giỡn tiểu 17 nói "Tớ nghửi thấy mùi thi thể a ~" hiện tại xem ra, thật là có chút ý tứ như vậy. Tôi lắc đầu, nỗ lực đem ý tưởng đó ném ra sau đầu.

Có thể qua một ngày là một ngày đi! Tôi hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Trong ký túc xá, 17 cùng Gia Ái kịch liệt thảo luận cái gì đó, nhưng mà trên giường Phùng Tân Đóa không có người.

"Đóa Tử tỷ đâu? Còn chưa có trở về?" Tôi nghi hoặc hỏi.

"Về từ sớm rồi, đã đi phòng 602 chơi rồi." 17 bĩu môi.

Này Phùng Tân Đóa, thật là ví dụ cho kẻ gặp sắc quên bạn a. Tôi yên lặng suy nghĩ. Nhưng mà giấy tiếp theo đã bị Gia Ái đánh vào mặt.

"Người ta rõ ràng phải đi làm chính sự, như thế nào đến miệng cậu liền biến thành đi chơi."

"Cái kia chưa tính là chính sự sao, không phải một người bị đẩy ngã sao, đến mức hưng sư động chúng đem mọi người gọi đến sao?"

Có người đẩy bị ngã? Tôi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng hỏi: "Ai a ai a? Ngã có nặng hay không?"

"Vạn Lệ Na phòng 602, cậu không thấy sao, cậu ấy lúc trở về sắc mặt giống như sắp chết, toàn thân đều là bùn, lại còn khập khiễng. Theo như Phùng Tân Đóa nói, cậu ấy vào cửa ký túc xá ngay cả quần áo cũng chưa thay ra, trực tiếp ngã xuống trên giường, hơn nữa dùng chăn đem chính mình trùm kín thật chặt, mặc cho ai kêu cũng không để ý. Sách sách. Cũng không biết cậu ấy đã gặp chuyện gì, làm thành cái dạng này." Gia Ái lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận nói.

Nghe xong Gia Ái miêu tả, tôi thở dài -- thật sự là Nhất ba vị bình, nhất ba lại khởi [Chuyện này chưa yên, chuyện khác lại tới] , mặc kệ như thế nào, thân là người phụ trách tạm thời, tôi nói như thế nào vẫn là nên đi giải quyết chuyện này, nghĩ như vậy. Tôi liền chào 17 và Gia Ái, đi tới phòng 602.

Mở cửa cho tôi chính là Phùng Tân Đóa. Cậu ấy thấy tôi đến đây, ra dấu bảo tôi yên lặng, tôi gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, cậu ấy liền nghiêng bên mình để tôi đi vào.

Đập vào mắt chính là một đoàn chăn, miễn cưỡng đó có thể thấy được bên trong có một người cuộn mình, cả người run rẩy, cùng với giọng nức nở.

"Đã xảy ra cái gì?" Tôi làm khẩu hình miệng hỏi Lục Đình. Cô ấy nhún vai, tỏ vẻ không biết chuyện.

"Kia cậu ấy trở về khi nào?"

"20 phút trước."

Nhìn thấy cô gái trên giường, trong lòng tôi nghĩ chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp, liền thử mở miệng kêu vài câu: ". . . . . . Na Na? Vạn Lệ Na?"

Cô gái trên giường giống như nghe thấy được tiếng gọi của tôi, thanh âm nức nở càng lớn hơn. Đang lúc ba chúng tôi nghĩ đến rốt cục có thể cùng cậu ấy nói chuyện bình thường thì, một tiếng mang theo nức nở cùng rống giận từ trên giường truyền đến.

"Ta không muốn đi theo ngươi! ! Ta muốn tìm mụ mụ! ! ! !"

Cùng với thanh âm rống giận này, cô gái trên giường run run càng ngày càng kịch liệt, giống như đang cố gắng chống cự cái gì đó. Đầu tiên phản ứng được là Lục Đình, chỉ thấy cô ấy cất bước về phía trước, một phen kéo chăn đang quấn trên người Vạn Lệ Na. Đập vào mắt chính là một đôi mắt hoảng sợ, cùng với nước mắt và bùn đất che kín khuôn mặt búp bê.

Rời khỏi lớp chăn bảo vệ, Vạn Lệ Na nhanh chóng đi tới chân giường, hai tay ôm đầu gối, cả thân thể gắt gao dán vào vách tường phía sau, một bên nhẹ giọng nức nở một bên đề phòng nhìn chăm chú vào bốn phía.

"Na Na?" Lục Đình đau lòng nhìn người trên giường, đi phía trước dò xét cơ thể, ý muốn giúp cô ấy lau đi bùn đất trên mặt, Vạn Lệ Na theo bản năng né một chút, nhưng sau khi nhìn rõ, cô ấy oa một tiếng khóc, cũng gắt gao ôm lấy Lục Đình không chịu buông tay.

"Ô ô ô. . . . . . Đại Ca. . . Tớ thiếu chút nữa không thể trở về rồi. . ." Tựa hồ là sau khi xác định chung quanh an toàn, cả người Vạn Lệ Na đều tê liệt ngã xuống trên người Đại Ca khóc rống lên.

"Không có việc gì , không có việc gì . . . . . ." Lục Đình nhẹ vỗ về sau lưng cô ấy, cũng ý bảo Phùng Tân Đóa lấy khăn mặt đến giúp cô ấy rửa sạch nước mắt trên mặt Vạn Lệ Na.

Nhìn thấy 3 người bọn họ, tôi đột nhiên cảm thấy được chính mình có chút dư thừa. . . . . .

Đang lúc tôi xấu hổ hết sức, một trận đập cửa mãnh liệt vang lên, "Nhanh mở cửa! Na Na xảy ra chuyện gì? !"

"Đừng gõ đừng gõ, gõ nữa cửa sẽ bị phá hư đó!" Tôi một bên đáp lời, một bên nhanh chóng mở cửa, người đến là Triệu Việt.

"Triệu Quảng Đông? Sao cậu đến đây?" Tôi kinh ngạc hỏi.

"Na Na xảy ra chuyện tớ có thể không tới sao? Cậu ấy đâu?"

"Trên giường." Tôi nghiêng thân mình, Triệu Việt lập tức lưu loát đi xuyên qua tôi.

Sau khi được Lục Đình và Phùng Tân Đóa trấn an, tâm tình Vạn Lệ Na đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng trạng thái tinh thàn vẫn như trước rất kém. Triệu Việt rõ ràng không có chuẩn bị tâm lý tốt, nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Vạn Lệ Na, cậu ấy đứng ở trước giường, nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.

"Đi ra ngoài nói." Phùng Tân Đóa kéo kéo góc áo tôi cùng Triệu Việt, Lục Đình thì tiếp tục ở lại trấn an Vạn Lệ Na.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đi vào phía sau cầu thang, Phùng Tân Đóa dựa vào lan can hỏi.

"Hôm nay buổi chiều sau khi họp ban hội, tớ cùng Na Na đi siêu thị, trên đường trở về nhìn thấy quán Internet, đi vào bên trong lên mạng một lát."

"Sau đó?"

"Haizz, lúc ấy tình hình chiến đấu có chút kịch liệt, tớ liền chơi hơn một chút, nhưng là Na Na nói cậu ấy còn có việc phải đi về trước. . . . . ."

"Sau đó cậu liền thật sự để cậu ấy một mình về đây?"

"Quán Internet kia ngay tại cửa đông khu trường học, chỉ cách tây khu của chúng ta không quá 5 phút đi bộ, tớ cũng không nghĩ nhiều. . . . . ." Triệu Việt xoay người ..., không dám nhìn thẳng ánh mắt Phùng Tân Đóa.

"Cậu cũng thật sự là tâm đại." Nghe xong Triệu Việt kể lại, tôi không hiểu cảm thấy một trận mệt mỏi, "Đóa Tử tỷ, làm thế nào?"

Phùng Tân Đóa không ngừng nghịch xâu chuỗi trên cổ tay cậu ấy, chọn kéo, kéo chọn, nghe được câu hỏi của tôi, cậu ấy giống như quyết định quyết tâm hơn bình thường ba một tiếng đưa tay mang xâu chuỗi về trên tay: "Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Xem ra chúng ta cần đi đông khu một chuyến " Cậu ấy híp mắt: "Bất quá trước đó, chúng ta cần phải biết Na Na đến tột cùng đã gặp cái gì."



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top