Phần 14
Cứ như vậy, thời gian rất nhanh lại cuối tuần, vài ngày tôi không ngủ ngon, vốn định ôm chặt cái giường, thả lỏng một chút, không nghĩ tới lại bị một trận tiếng đập cửa giật mình. Đóa Tử Tỷ cùng 17 trực tiếp dùng chăn phủ kín đầu, một bộ dáng đánh chết không rời khỏi giường, bất đắc dĩ, tôi từ trên giưởng trở mình xuống, vẻ mặt không tình nguyện ra mở môn, phát hiện Đình Đình Tang vẻ mặt lo lắng xuất hiện ở cửa.
"Sao cậu lại tới đây?" Tôi vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
"Lỗ Lực không thấy ."
"Có chuyện gì? Vào rồi nói." Nghe tin tức này, tâm tình của tôi nháy mắt thanh tỉnh một nửa.
Đình Đình Tang lắc lắc đầu, trong mắt toát ra một loại tâm tư tôi chưa bao giờ gặp qua: "Đêm qua còn tại, sáng nay đã không thấy tăm hơi. Di động cũng gọi cũng không được. Làm sao bây giờ. . . . . ."
"Cậu đừng vội, chúng ta hiện tại sẽ đi tìm, nếu không được thì gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn." Tôi nhanh chóng chạy về trong phòng, một phen xốc lên chăn Đóa Tử Tỷ trên giường, "Rời giường ! Lại có người mất tích !"
Mười lăm phút sau, đoàn người chúng tôi tập trung ở cửa ký túc xá, bởi vì trong lầu này chỉ có mấy người chúng tôi ở, trường học ngay cả túc quản a di đều lười điểm danh chúng tôi, bất quá như vậy cũng tốt, bớt cho chúng tôi rất nhiều chuyện.
"Tớ cùng Đại Ca đi thông đạo ngầm, A Hoàng cùng 17 tìm Đông khu, Kẹp Tóc cậu tìm Tây khu, không thành vấn đề chứ?" Đóa Tử Tỷ nói.
"Không thành vấn đề." Tôi vỗ ngực cam đoan .
"Hảo, vậy xuất phát đi."
Tuy nói từ vị trí, Tây khu diện tích nhỏ hơn Đông khu, thế nhưng lại khó khăn cho việc tìm kiếm ở chỗ, cũng ở không xa Đông khu —— có hai ngọn núi, một ngọn ở phía sau khu thực nghiệm, vừa tắt phía sau núi, mà ký túc xá trước của chúng tôi chính là đối diện đó. Tôi ở xung quanh mấy thân cây tìm kiếm một vòng không phát hiện bóng dáng Lỗ Lực, ngược lại đem mục tiêu đặt trên hai ngọn núi, trên nguyên tắc trước khó khăn, tôi trở lại tòa núi nhỏ ở khu ký túc xa xuất phát. Đi qua dưới lầu khu bốn, tôi ngẩng đầu, nhìn về phía mấy gian ký túc xá lầu sáu, lại chỉ nhìn thấy một bức màn màu lam. Cũng đúng, dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định sẽ đem bức màn kéo đến. Đang lúc tôi định dời đi tầm mắt thì, đột nhiên cảm thấy được ánh mắt giống như bị một đạo bạch quang thoáng qua một chút.
Cái tình huống gì? Tôi dụi dụi mắt, một lần nữa nhìn về phía mấy cái cửa sổ kia, chưa từng nghĩ vừa lúc nhìn thấy bức màn ở 607 chậm rãi dịch chuyển, cuối cùng ngừng ở giữa hai cánh cửa sổ. Tôi bị bức màn quỷ dị làm cả kinh một thân mồ hôi lạnh, định chạy, lại cảm thấy mình đánh mất đã đánh mất năng lực cơ thể trong tay.
Trong 607 này có thể còn có người không?
Đang nghĩ như vậy, một bóng người mơ hồ xuất hiện ở bên cửa sổ, tuy nói thấy không rõ khuôn mặt nó, nhưng tôi có thể cảm giác, nó đang nhìn tôi. Cứ như vậy giằng co vài giây, nó thình lình nâng tay lên, chỉ chỉ ngọn núi nhỏ đối diện, tôi theo hướng nó chỉ nhìn lại, đó là một lùm cây rậm rạp. Lúc quay đầu lại thì, nó đã biến mất không thấy.
Ban ngày mà lại kỳ lạ a! Trái tim ở trong lồng ngực đập mãnh liệt, giống như giây tiếp theo có thể từ trong miệng nhảy ra. Vô cùng hoảng sợ, tôi theo bản năng gọi điện thoại Đóa Tử Tỷ, nhưng mà giọng nữ đầu dây bên kia lại nói cho tôi biết, người này không ở khu nhận được, tôi lại tiếp tục gọi cho A Hoàng cùng 17, phát hiện đều là như thế.
Cái tình huống gì? ! Thời khắc mấu chốt đánh mất dây xích! Tôi nhìn vào điện thoại ở trong tay, khóc không ra nước mắt. Không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào phán đoán, tôi lại nhìn về phía lùm cây kia, chỗ này giống như không có gì đặc biệt, chỉ có hướng này, là muốn tôi làm gì đây. . . . . .
Tôi nhìn ánh nắng trên trời, cân nhắc lợi và hại một phen, cuối cùng vẫn là quyết định đi vào trong đó nhìn một cái, hoàn hảo sáng nay khi ra ngoài đem theo chùy thủ lão ba tặng cho tôi. Cái này vừa lúc có thể dùng để phòng thân.
Việc này không nên chậm trễ, tôi lập tức hướng lùm cây kia xuất phát, ngọn núi nhỏ này xem ra là nơi tình nhân thường xuyên tới đây hẹn hò, chân núi đã bị rác thải đầy đường nhỏ, tôi dọc theo đường nhỏ này hướng trên núi đi tới, cuối đường rất nhanh xuất hiện, nhưng mà cách lùm cây vẫn còn một khoảng, đắc, kế tiếp vẫn là dựa vào bản thân.
Tôi đem chủy thủ rút ra, giẫm lên bùn đất tiếp tục hướng lùm cây đi đến, cũng không biết là cái tình huống gì, trên những cành cây ven đường thế nhưng có rất nhiều dấu vết màu đen. Nói là mực nước lại không giống, hơn nữa nhìn thấy mức độ rậm rạp của những cành cây này, cũng không giống như là có người ở đây làm gì. Nghĩ như vậy , rất nhanh, tôi liền đi tới chỗ lùm cây, cách đó không xa có một cái di động lóe sáng, ân, đúng là Lỗ Lực.
Chẳng lẽ Lỗ Lực đã tới nơi này? Không đúng, không nói tới cậu ấy đến nơi này để làm chi, một mình đi đường này, trừ bỏ tôi mới vừa xuất hiện, căn bản không có ai khác a.
Không thích hợp, rất không thích hợp. Trong lòng tôi nổi lên một tia lạnh, tổng cảm thấy được có đôi mắt đang trốn ở chỗ tối canh chừng nhất cử nhất động của tôi.
Mạnh mẽ áp chế loại cảm giác bất an này, tôi bước nhanh tiến lên nhặt di động —— di động này mặt trái không biết dính cái gì, lại có một tầng vật thể dính đặc trong suốt, tôi không hề phòng bị sờ một cái.
"Chó chết . . . . . ." Âm thầm mắng một tiếng, tôi cau mày nhìn vật thể không rõ dính đầy tay, đây là cái gì? Còn dính dính?
Tôi cố nén ghê tởm từ trong túi lấy ra một tấm miếng khăn giấy, cau mày đưa tay lau sạch sẽ, đang định lau luôn phần mu bàn tay bị dính vật thể lau sạch thì, trong lùm cây phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm bò sát sột soạt. Tôi theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn thấy một con rắn nhỏ màu xanh đen ở trước mặt phóng đến! Tôi nguy hiểm tránh một kích (Tấn công) này, cũng nhanh chóng đem chủy thủ nắm ngược trong tay, chuẩn bị nghênh đón đợt tiến công tiếp theo của nó, nhưng mà không nghĩ tới chính là, con rắn này thông minh hơn tôi nghĩ nhiều, một kích không thành công liền nhanh chóng ẩn nấp đi, chỉ để lại một dấu vết bò sát màu đen, nguyên lai dọc theo đường đi giống như dấumực nước kia chính là nó lưu lại? ! Tôi đứng ở tại chỗ không dám nhúc nhích, sợ lộ ra sơ hở gì sẽ cho con rắn này có cơ hội. Không may, tiếng chuông máy móc trong tay tôi không đúng thời điểm lại vang lên, phỏng đoán tám chín mười phần là Đóa Tử Tỷ bọn họ gọi điện lại, đang rối rắm có nên hay không đem chuông tắt đi, trong lùm cây đối diện lại vang lên âm thanh sột soạt, tôi nháy mắt đình chỉ động tác trên tay, nhưng mà tiếng chuông đã muốn nhiễu loạn thính giác của tôi, trong lúc nhất thời, tôi không thể phán đoán hướng của âm thanh.
Thật sự là tình huống chồng chất, tôi không khỏi hoảng loạng, nhưng vào lúc này, một tiếng tê từ bên tay phải ruyền đến, không đợi tôi phản ứng, một cái thân ảnh màu đen mạnh mẽ từ trong lùm cây thoát ra, tôi tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể cầm chủy thủ ngăn cản ở phía trước.
---------/---------/---------
Thỉnh cmt + vote ヽ(´▽`)/
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top