Phần 1


Mỗi trường học đều có một đoạn chuyện xưa không muốn mọi người biết, trường học hiện tại của tôi cũng chính là như vậy, nghe đồn nó lúc trước là một trong những nơi Nam Kinh đại đồ sát hàng vạn người chết. Vì để trấn áp những oán khí của linh hồn, nên đặc biệt xây dựng nơi đây thành trường học. Sau khi tôi vào học trường này, cũng nghe thấy ít nhiều lời đồn đãi, bất quá càng làm kiên định chủ nghĩa vô thần của con người tôi, tôi đối với nhũng chuyện đó luôn luôn cười nhạt. Mãi cho đến khi tôi chuyển vào tầng ký túc xá bị đồn đãi là có nhiều chuyện ma quái, khu 4.

Sau khi nhập học, tôi bị phân tới ở tại lầu 6 khu 4, một phòng bốn người, khi mới vừa vào ký túc xá, tất cả mọi người khi tiến vào đại học đều có loại tình cảm vui sướng trong đầu, tất cả đối với tương lai đều rất mong chờ và khát khao, không biết rằng, nguy hiểm đã lặng lẽ tiến đến.

Vào buổi tối, ký túc xá chúng tôi bốn người kích động ngủ không được, liền bắt đầu tán gẫu. Từ thi từ ca phú cho tới nhân sinh triết lý sau đó rốt cục không có đề tài, nhưng mà tâm tình vẫn như trước hưng phấn đến không thể ngủ được, lúc này, có người nói ra một câu, chúng ta kể chuyện ma đi.

Nói ra lời này chính là Cung Thi Kì, biệt danh 17. Là muội tử đến ký túc xá đầu tiên, lúc tôi kéo hành lý đi đến lầu 6 đứng ở trước cửa ký túc xá lo lắng nên sáo lộ bạn mới như thế nào, lại nghe thấy bên trong cánh cửa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, tôi thế nhưng lại lo lắng không thèm tìm chìa khóa một cước đã văng cửa, lại chỉ nhìn thấy một tiểu loli đeo tai nghe xem phim kinh dị, miệng hét không ngừng.

"Những chuyện ma đều bị nói đến quá đáng, không có ý nghĩa, tớ nói, không biết các cậu có nghe những lời đồn kỳ quái về ngôi trường này a?" Một cô gái khác tên Dịch Gia Ái cũng tham gia thảo luận.

"Nghe nói chúng ta hiện tại đang ở có rất nhiều người treo cổ a ~" dứt lời, cô cố ý dừng một chút, đôi mắt to chớp chớp vài cái, tiếp tục nói giọng xa xăm "Từ đó về sau, có người thường xuyên phơi quần áo ở hành lang, nhìn thấy một thân ảnh màu trắng, rất nhiều người nói đó chính là những vong linh năm đó, oán khí vẫn không tiêu tan, quanh quẩn ở khu 4, tìm kiếm kẻ chết thay. . . . . ."

"Y. . . Một đám các người thật là, hơn nửa đêm còn không muốn ngủ, " nghe Dịch Gia Ái tả xong, da đầu tôi một trận ác hàn.

"Hắc hắc, cậu sợ sao ?"

"Như thế nào có thể! Ca ca chính là người thừa hưởng chủ nghĩa cộng sản, chuyên đánh ngưu xà quỷ thần, cậu không nhìn thấy Phùng Tân Đóa đối diện với tớ, từ đầu tới cuối không nói một câu, đây mới đúng là bị dọa ngốc!" Tôi vội vàng giải thích.

"Tớ chỉ là có chút lạnh mà thôi. . . . . ." Phùng Tân Đóa cũng không chịu thua trả lại một câu, nhưng chúng tôi nhìn ra, cái này bất quá là cái cớ của cô gái nhỏ. Dù sao thời tiết đầu tháng 9, mặc dù là mở điều hòa, nói lạnh, thật sự là có chút khoa trương.

Đang lúc tôi định tiếp tục cười nhạo Phùng Tân Đóa, một tiếng di động vang lên cắt đứt trò đùa của chúng tôi, tôi cầm lấy di động, tin nhắn của giáo viên phụ đạo đập vào mắt.

Nga đúng rồi, quên nói, bởi vì lúc trước trong trường học biểu hiện khá tốt, tôi bị giáo viên phụ đạo nhìn trúng, được bổ làm người phụ trách tạm thời.

"Như thế nào rồi?" 17 hỏi

"Không gì, giáo viên phụ đạo bảo tớ thống kê thông tin các bạn nữ một chút, các cậu cứ tán gẫu, tớ đi ra ngoài một chút lập tức quay lại." Tôi rất nhanh đổi quần áo mặc ở trên người

"Đã hơn 9 giờ, sáng mai đi cũng không muộn nha."

"Không có việc gì, sớm làm xong sớm chấm dứt" , tôi vừa nói, một bên xoay người xuống giường, "Các cậu tiếp tục tán gẫu, tớ lập tức quay lại."

Dứt lời, tôi cầm lấy quyển ghi chép, mở cửa ký túc xá, đi ra ngoài.

Rời khỏi phòng máy lạnh, tôi nhanh chóng bị hơi nóng ở hành lang bao vây, trong không khí tràn ngập mùi bột giặt quần áo, cùng với một ít mùi hôi.

Ký túc xá gần WC quá chính là không tốt.

Tôi sờ sờ cái mũi, theo như trong di động giáo viên phụ đạo bảng phân chia ký túc xá nữ, xác định ban nữ sinh chúng ở từ 602 đến 606, từ 602 bắt đầu công tác thống kê.

Công tác thu thập rất thuận lợi so với tôi tưởng tượng, rất nhanh tôi liền hoàn thành công tác, trở lại ký túc xá.

"A, Nhất Dũng đã trở lại!" 17 vẻ mặt hưng phấn khi nhìn thấy tôi, "Có gặp việc gì lạ không?"

Tôi yên lặng ở trong lòng trở mình một cái xem thường, vừa định nói cho cậu ấy cái gì cũng không có, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của cậu ấy, tôi quyết định đùa giỡn cậu một chút.

"Ân. . . Hẳn là đại khái có lẽ là có đi. . . . . ."

"Tớ đi, này còn phân hẳn là đại khái? Rốt cuộc có hay không?"

". . . . . . Tớ ngửi thấy được mùi giống như thi thể bị thối rữa."

"Tớ đi! Quả nhiên! Tớ biết tầng ký túc xá này không hề đơn giản! A, nói cho các cậu nghe một chuyện, các cậu nghe xong không cần sợ hãi, lúc tớ nghỉ hè có đến trường này khảo sát một lần, lúc ấy ký túc xá này còn không có người ở, nhưng tất cả các cửa đều bị mở ra , sách sách sách. . . Cậu nói mấy người đó đem cửa ký túc xá mở ra để làm chi đây?"

"Thì sao? Trí thông minh bị cắt đứt à, cậu không biết phòng ốc trước khi vào ở phải mở cửa thông hơi thoáng khí sao?" Dịch Gia Ái trở mình cái xem thường

"Tớ đương nhiên biết! Mấu chốt là trên giường mỗi phòng đều để một nhánh liễu, tất cả đều như vậy a ! Nhánh liễu cậu có biết để làm gì không? Dùng để đuổi tà ma đó!"

17 càng nói càng kích động, cuối cùng trực tiếp đứng dậy ngồi ở trên giường, "Hơn nữa mở cửa phòng liền thật sự chính là thông hơi thoáng khí sao! Ở Tân Mã Thái Na Diện, có một số người ở đỗ trường thua sạch tiền, sau khi trở lại khách sạn liền trực tiếp nhảy lầu tự sát, mỗi khi gặp loại tình huống này, khách sạn sẽ sợ gặp chuyện không may cho những người ở sau, cũng mở cửa phòng một tháng tiến hành cái gọi là đổi khí. . . . . ."

"Vậy ý của cậu là, phòng chúng ta ở hiện tại, lúc trước có rất nhiều khuất mắc sao?"

"Bubu, dọa người, " Phùng Tân Đóa bịt kín hai tai, biểu đạt bản thân kháng nghị.

Nhưng mà 17 cũng không để ý dấu hiệu đó mà ngừng lại, như vậy để cậu ấy tùy ý nói tiếp, không biết khi nào thì mới có thể chấm dứt. Nhìn Phùng Tân Đóa đã muốn dùng chăn đem mình quấn thật chặt, tôi ngắt lời 17.

"Được rồi, đó là khách sạn, nơi này là ký túc xá, hai nơi khác nhau. Hơn nữa cho dù thật sự là như vậy, ban ngày không nói người, buổi tối không nói chuyện quỷ, người xưa đã nói như vậy các người đều đã quên sao? Cung Thi Kì, sắc quỷ nào thực sự coi trọng cậu, nửa đêm chạy đến trên giường của cậu cùng cậu nửa đêm nói chuyện tình yêu."

"Ách, Lý Nhất Dũng cậu muốn chết có phải không? !" Cùng với tiếng nói, một cái gối đầu đập vào ót của tôi.

"Anh anh anh, đau quá a, cậu không thể xuống tay nhẹ một chút sao!"

"Thiết, đừng làm bộ, một cái gối đầu có thể gây thương tích cho cậu sao !"

"Đó là bởi vì cậu không hiểu nỗi đau của tớ." Tôi ôm gối đầu của 17 ngồi ở trên giường. "Chính là 17, cậu có nghĩ tới hay không, cậu đem cái gối duy nhất của mình cho tớ, cậu buổi tối định ngủ như thế nào nha? Cho nên nói. . . Cậu với tớ ngủ cùng nhau?" Tôi vẻ mặt cười xấu xa nhìn hai má 17 đang càng lúc càng đỏ, đang định rèn sắt khi còn nóng đi đến giường của cậu ấy, thanh âm của a di quản túc ở ngoài cửa vang lên. "10 giờ rưỡi rồi, đừng làm ầm ĩ ! Đều nhanh ngủ đi!"

Được rồi, cơ hội đùa giỡn muội tử này .

Tôi yên lặng thở dài.

"Mau ngủ mau ngủ" , Phùng Tân Đóa giống như được giải thoát đầu lộ ra khỏi chăn. Tắt đi đèn huỳnh quang. "Các vị ngày mai gặp, trẫm phải đi ngủ !"

"Tốt, ngủ ngon."

"Ngủ ngon nha"

"Ngủ ngon."

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương đầu tiên, mọi người ủng hộ nào ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top