Dưới cơn mưa máu

Mùi tanh của máu hòa lẫn trong không khí, hòa quyện cùng tiếng mưa rơi nặng hạt. Tuấn gục ngã bên cạnh một bức tường ẩm ướt, hơi thở dồn dập, máu từ vết thương trên cánh tay nhỏ từng giọt xuống nền xi măng lạnh lẽo. Trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải trốn khỏi đây. Nhưng ngay sau đó, ý nghĩ ấy vụt tắt, thay vào đó là cảm giác bất lực tột cùng. Cậu biết rõ, dù có chạy cũng không thể thoát khỏi hắn.

Tiếng bước chân vang lên đều đặn trong màn mưa, như tiếng chuông báo tử. Minh, tên sát nhân máu lạnh, đã đến gần hơn. Trong màn đêm mờ mịt, ánh mắt của hắn sáng rực như dã thú đang săn con mồi. Hắn dừng lại trước mặt Tuấn, chiếc áo khoác đen dài đẫm nước, nhưng trên khuôn mặt không hề lộ chút mệt mỏi nào.

“Tôi đã nói rồi, cậu không thể thoát khỏi tôi,” Minh cất giọng, trầm thấp và lạnh lùng.

Tuấn cố gượng dậy, đôi tay run rẩy bám lấy bức tường, nhưng đôi chân cậu không còn sức. Minh khẽ cười, cúi người xuống, kéo cậu đứng lên như thể cậu chỉ là một con búp bê vô tri. Bàn tay hắn siết chặt lấy cằm Tuấn, buộc cậu phải ngẩng lên đối diện với ánh mắt đầy chiếm hữu của hắn.

“Anh… muốn gì ở tôi?” Tuấn hỏi, giọng cậu run rẩy nhưng vẫn cố giữ sự cứng cỏi trong ánh mắt.

Minh không trả lời ngay. Hắn chỉ đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt đẫm nước của Tuấn, cảm giác lạnh lẽo từ làn da của cậu khiến lòng hắn như có lửa đốt. “Cậu nghĩ rằng tôi chỉ muốn giết cậu sao?” Minh thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào tai Tuấn, khiến cậu rùng mình.

“Buông tôi ra!” Tuấn vùng vẫy, nhưng sức lực của cậu hoàn toàn vô dụng trước hắn. Minh kéo cậu lại gần, siết chặt trong vòng tay mạnh mẽ. Đôi môi hắn bất ngờ áp xuống môi Tuấn, một nụ hôn mạnh bạo và đầy chiếm hữu.

Tuấn cố quay đi, nhưng Minh không để cậu trốn thoát. Hắn giữ chặt cậu trong vòng tay, hôn sâu hơn, như thể muốn chiếm lấy tất cả. Dù sợ hãi, cơ thể Tuấn lại không thể phản kháng, sự nóng bỏng trong nụ hôn của Minh khiến cậu hoàn toàn bị chế ngự.
Khi Minh rời khỏi môi cậu, ánh mắt hắn lóe lên một tia thỏa mãn. Tuấn nhìn hắn, đôi mắt đầy sự pha trộn giữa tức giận và bất lực. “Anh là đồ quái vật,” cậu lẩm bẩm, giọng khàn đặc.

Minh cười nhạt, tay vẫn giữ chặt lấy cậu. “Có thể tôi là quái vật,” hắn đáp, “nhưng cậu đã khiến tôi không còn muốn giết nữa. Cậu thuộc về tôi, Tuấn, dù cậu có muốn hay không.”

Cơn mưa tiếp tục rơi, máu từ vết thương của Tuấn hòa vào dòng nước, chảy xuống nền đất. Tuấn biết mình không thể chống lại hắn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một cảm giác lạ lùng bắt đầu len lỏi, khiến cậu không thể phân biệt được đâu là sự căm ghét và đâu là… sự hấp dẫn khó lý giải.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bl#tho