c48
Mùng tám, Thập Nhất cùng Vệ Kiều đi làm kiểm tra, các nàng mặc trang phục tình nhân. Tô Tử Ngạn đứng ở cửa bệnh viện nhìn vài lần mới dám xác định: "Thập Nhất?"
Thập Nhất ngẩng đầu tươi cười, nắm tay Vệ Kiều: "Bác sĩ Tô."
Tô Tử Ngạn chuyển ánh mắt từ gương mặt Thập Nhất sang gương mặt Vệ Kiều, thần sắc thanh lãnh, nhạt nhẽo, đuôi lông mày hờ hững, vẫn như trước, nhưng vì mặc trang phục tình nhân, nhìn thế nào cũng cảm thấy không tự nhiên, không ổn, quá không ổn a, đây là Vệ Kiều sao?
Bùi Thiên đứng ở phía sau hai người nhìn bộ dạng không thể tin được của Tô Tử Ngạn trong lòng liền đồng cảm, hai ngày qua, hắn cũng luôn mang vẻ mặt như vậy.
Cuối cùng cũng tìm được người đồng cảm rồi!
Thật không nghĩ tới Tam tiểu thư nói chuyện yêu đương, cùng người bình thường cũng không có khác biệt. Bùi Thiên nghĩ vậy liền cau mày, Tam tiểu thư không phải là người bình thường sao?
Hắn lắc đầu nói: "Tam tiểu thư, tôi đi ra ngoài trước, cô có việc thì cứ gọi tôi."
Vệ Kiều gật đầu, cùng Thập Nhất đi theo Tô Tử Ngạn tiến vào phòng kiểm tra.
Năm trước, hai chân nàng thường xuyên vô lực, gần đây lại không xuất hiện loại bệnh trạng này. Thập Nhất chăm sóc chu đáo, năm nay ngay cả cảm mạo cũng không có, đừng nói là phát sốt. Tô Tử Ngạn làm xong kiểm tra cho nàng, trong lòng thả lỏng một chút: "May là không chuyển biến xấu, nhưng vẫn không thể xem thường. Những thứ cần chú ý tôi đã dặn dò Thập Nhất rồi, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được."
Phía bên kia, Thập Nhất nhìn Vệ Kiều, mỉm cười gật đầu. Vệ Kiều không có cách nào: "Đã biết."
"Lạn Vỹ lâu bên kia ít bận tâm một chút, phương án đều đã được định rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chăm sóc sức khỏe của mình mới là quan trọng nhất, những hạng mục khác cũng vậy, có thể để người khác chia sẻ thì cứ giao cho bọn họ, cuộc đời chỉ có một cái." Tô Tử Ngạn dài dòng lặp lại. Vệ Kiều có chút đau đầu: "Tôi biết."
"Ngươi biết là tốt nhất."
Vệ Kiều bây giờ ở nhà nghe Thập Nhất nói không ngừng, đi ra ngoài lại nghe Tô Tử Ngạn dài dòng, trước kia nàng ghét nhất là người khác lãi nhãi, cảm thấy thật ồn ào, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất ấm áp. Nàng từ trên giường bệnh đứng lên nói: "Tôi đi vào phòng vệ sinh."
Thập Nhất đỡ nàng: "Tôi đi cùng chị."
Vệ Kiều cười: "Tôi cũng không phải là hài tử ba tuổi."
Tô Tử Ngạn gật đầu: "Đúng a, chị đối với bệnh viện này, so với chúng tôi còn biết rõ hơn."
Vệ Kiều tức giận trừng mắt nhìn hắn, na hồ bất khai đề na hồ, biết rõ Thập Nhất lo lắng về sức khỏe nàng, còn cố ý nói những lời như vậy, thật sự là thấy gần đây nàng không nổi giận, nói chuyện liền không kiêng nể gì cả.
Tô Tử Ngạn nhận ra ánh mắt nàng, không giận tự uy, hắn đứng thẳng người: "Được rồi, tôi nói sai rồi, mau đi đi."
Thập Nhất nhìn thân ảnh Vệ Kiều biến mất ở góc hành lang, nàng cúi đầu xuống, cắn môi nói: "Bác sĩ Tô."
"Tôi biết ngươi muốn hỏi chuyện gì." Tô Tử Ngạn sắp xếp xong bệnh án, đóng nắp bút lại: "Chuyện của nàng tôi không tiện nói với ngươi quá nhiều, nếu muốn hỏi chuyện gì, tốt nhất là đến hỏi nàng."
Tô Tử Ngạn không phải không muốn nói cho Thập Nhất chuyện phẫu thuật, chỉ là có một số việc không nên do hắn nói. Tính khí của Vệ Kiều hắn hiểu rõ hơn ai hết; nếu như nàng muốn nói, nhất định sẽ nói với Thập Nhất. Hiện tại nàng không nói, bản thân cũng không có quyền nói thay nàng.
Thập Nhất mím môi, cúi đầu chờ Vệ Kiều đi ra. Có Tô Tử Ngạn căn dặn, Thập Nhất quản Vệ Kiều lại càng nghiêm khắc, đúng giờ lên giường nghỉ ngơi, làm vận động trong khoảng thời gian cố định, thời gian nào cần bổ sung dinh dưỡng liền bổ sung dinh dưỡng. Ngay cả nước trong ly của nàng, luôn luôn là nước ấm, không quản việc lớn việc nhỏ, chỉ cần có liên quan tới nàng, Thập Nhất đều tự thân động chân động tay. Nếu như không phải vì việc học tập của nàng cũng rất khẩn trương, e rằng nàng đã đi theo Vệ Kiều đến công ty.
Vệ Kiều cũng không ngại đưa Thập Nhất đi cùng, chỉ là thời cơ còn chưa tới, hiện tại đưa nàng đến công ty, có chút sớm.
Cuối tháng hai, Weiss bên kia có tin tức gởi đến, nguyện ý tiếp nhận Thập Nhất và Đỗ Nguyệt Minh. Nghe nói Đỗ Nguyệt Minh ở nhà đại náo một lần, kiên quyết không chịu xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, còn ồn ào bỏ nhà ra đi, bị Đỗ lão gia tử đích thân xách về nhà, đóng cửa quản giáo thật lâu.
Thập Nhất nhưng không có gì khác thường. Sau khi nàng nghe Vệ Kiều nói chỉ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Không có hỏi lúc nào đi, không có hỏi đi bao lâu. Hai người cùng một chỗ, thời gian dường như là chủ đề cấm kỵ, không thể dễ dàng đề cập đến. Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Vệ Kiều ôm lấy Thập Nhất nói: "Không muốn biết lúc nào rời đi sao?"
"Trong tháng bảy." Thập Nhất ngẩng đầu lên trong lòng nàng, ánh mắt rất bình tĩnh. Vệ Kiều kinh ngạc: "Làm sao em biết?"
Chương trình học Nguyên Thụ sắp xếp đến đầu tháng bảy liền kết thúc, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể đoán ra. Vệ Kiều nhìn đôi mắt trong trẻo của Thập Nhất, hơi mím môi. Khi vừa đưa về, mình nhìn một lần là có thể nhìn thấu Thập Nhất, từ từ đã có chuyển biến, nàng bây giờ, đã có chút làm cho mình nhìn không thấu.
Thập Nhất ôm lấy eo nàng, áp vào trong ngực nàng lắng nghe tim đập, nhỏ giọng nói: "Có thể chậm lại không?"
Vệ Kiều vuốt vuốt tóc nàng, mái tóc mềm mại dán ở cằm, mềm mại, nhồn nhột, nàng hỏi: "Chậm tới khi nào?"
Thập Nhất ôm sát lấy eo nàng, thanh âm rầu rĩ: "Em muốn cùng chị đón sinh nhật một lần."
Sinh nhật của nàng? Vậy liền đến cuối năm rồi. Vệ Kiều không lên tiếng, ánh mắt Thập Nhất vốn còn có hai phần hy vọng liền trở nên ảm đạm, nhỏ tiếng nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đi."
Vệ Kiều đặt cằm trên đỉnh đầu của nàng, nói khẽ: "Không sao, sinh nhật em vẫn có thể trở về."
Thập Nhất trầm thấp ân một tiếng, có chút nghẹn ngào.
Sinh nhật nàng liền có thể trở về, vạn nhất không nhìn thấy Vệ Kiều, làm sao bây giờ?
Hai tháng qua mỗi lần Vệ Kiều đến chỗ Tô Tử Ngạn làm kiểm tra, nàng đều đi theo. Nàng biết rõ Vệ Kiều kỳ thật cũng không muốn mình đi, nhưng mà nàng nhịn không được, nàng chính là muốn biết hết thảy mọi chuyện, tốt, không tốt, may mà trong khoảng thời gian này cũng không có bất kỳ điều gì dị thường, ngay cả Tô Tử Ngạn cũng đều cảm thán, con người một khi đã có điểm yếu, liền sẽ trở nên kiên cường. Kết quả kiểm tra của Vệ Kiều rõ ràng là tốt hơn trước, mỗi lần hắn đều trêu chọc, nhất định là do Thập Nhất chăm sóc chu đáo.
Nếu như nàng đi rồi, ai sẽ chăm sóc Vệ Kiều?
Trong lòng Thập Nhất khó chịu nhưng thật sự cũng không còn cách nào khác, nửa đêm nhiều lần thức giấc, đến sau liền dứt khoát không ngủ chỉ ôm lấy Vệ Kiều lắng nghe nhịp tim của nàng, lỗ tai dán ở trên ngực nàng, nghe nhịp tim thình thịch thình thịch, tâm tình nôn nóng bất an của Thập Nhất mới giảm bớt đi, cả người bình tĩnh trở lại.
Vài tháng tiếp theo là thời gian Thập Nhất cảm thấy bận rộn nhất, tuy rằng lần này là cùng Đỗ Nguyệt Minh xuất ngoại, nhưng mà với tính cách không đáng tin cậy kia của Đỗ Nguyệt Minh, đừng nói là giúp nàng, không phải mỗi ngày lôi kéo nàng vui chơi không để cho nàng học tập cũng đã là thắp nhang thơm mà cảm tạ a, Thập Nhất tận khả năng học tốt toàn bộ giáo trình của Nguyên Thụ, nhưng rốt cuộc nàng cũng không phải là thiên tài, càng về sau càng sâu càng khó hiểu, Vệ Kiều lo lắng nàng xuất ngoại cái gì cũng không biết, liền tìm cho nàng một lão sư ngoại ngữ, tính cách Thập Nhất lại là cắn răng chống đỡ, cứ như vậy, nàng chống đỡ đến mức bị bệnh, mùa hạ lại phát sốt đến bốn mươi độ, Tô Tử Ngạn mặc áo sơmi vội vàng chạy đến, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
"Xảy ra chuyện gì?" Tô Tử Ngạn đo nhiệt độ cơ thể của Thập Nhất xong liền hỏi: "Em sao lại phát sốt?"
Gương mặt Thập Nhất bởi vì phát sốt mà hồng nhuận phơn phớt, trước mắt choáng choáng váng váng. Vệ Kiều phải tham gia hội nghị ở thành phố lân cận, hôm nay không về kịp. Sau khi cảm thấy không thoải mái, Thập Nhất định chuẩn bị đón xe đến bệnh viện của Tô Tử Ngạn, nhưng đáng tiếc thân thể không gượng được, vẫn là ngã bệnh, cho nên mới gọi Tô Tử Ngạn tới đây.
Tô Tử Ngạn đo nhiệt độ cơ thể kinh ngạc mà nói: "Ba mươi chín độ năm, sao lại sốt thành như vậy?"
Hắn dùng tay áp lên trán Thập Nhất: "Anh trước sẽ kê cho em thuốc hạ sốt, lại truyền thuốc một chút..."
Thập Nhất nghe hắn nói khẽ đáp lời: "Ân."
Tô Tử Ngạn đem thuốc và nước đặt trên đầu giường, hỏi: "Chị ấy còn chưa về?"
Thập Nhất ngửa đầu nuốt thuốc xuống, ân một tiếng: "Chị Kiều nói buổi sáng ngày mai sẽ trở về."
Tô Tử Ngạn trầm mặc vài giây: "Uống xong ngủ một giấc, anh truyền thuốc cho em, em giảm sốt thì sẽ không có chuyện gì."
Thập Nhất nghe lời uống thuốc xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong thuốc có thành phần gây buồn ngủ, rất nhanh nàng liền ngủ thiếp đi. Tô Tử Ngạn ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn Thập Nhất, lại nửa năm, cao lớn hơn, cũng lại càng gầy đi. Có lẽ là đi theo bên cạnh Vệ Kiều một thời gian dài, càng lúc lại càng giống Vệ Kiều, không thích nói chuyện, ánh mắt sâu u. Không giống như trước kia, nhìn thấy hắn liền quấn quít mà hỏi về bệnh tình của Vệ Kiều, giờ đây nàng luôn nhìn chằm chằm vào Vệ Kiều, tựa như cái gì đều đã biết.
Sau khi truyền dịch xong, Tô Tử Ngạn rút kim cho nàng, thấy nàng còn đang ngủ liền nhẹ chân nhẹ tay mà rời khỏi phòng. Đi ra ngoài liền đụng phải một người đang vội vàng bước đến, hắn sửng sốt một chút: "Sao chị đã trở về rồi?"
Vệ Kiều cau mày: "Xảy ra chuyện gì? Thập Nhất làm sao vậy?"
"Phát sốt." Tô Tử Ngạn lắc đầu: "Ai thông báo cho chị?"
Vệ Kiều đi lên phía trước hai bước, mở cửa, nhìn thấy Thập Nhất ngủ ở trên giường, nàng thở phào, đáp lại: "Liễu thẩm nói."
Nàng gọi điện thoại cho Thập Nhất không có người nghe máy, liền gọi điện thoại về nhà. Liễu thẩm nói cho nàng biết Thập Nhất phát sốt, nàng lập tức trở về. Tô Tử Ngạn nâng hộp thuốc lên nói: "Đi thôi, xuống lầu nói, để cho em nghỉ ngơi."
Vệ Kiều đi theo phía sau hắn: "Em sao lại phát sốt?"
"Không có việc gì lớn." Tô Tử Ngạn sợ nàng tự trách, cảm tình của các nàng vốn đã không dễ dàng, bản thân vẫn là đừng nên làm loạn thêm. Hắn thành thật nói: "Anh cho em uống thuốc hạ sốt, cũng đã truyền dịch rồi, tỉnh lại sẽ không sao."
Vệ Kiều gật đầu, vẫn là không nghĩ ra người đang khỏe mạnh tại sao lại đột nhiên phát sốt. Tô Tử Ngạn suy nghĩ một chút liền đáp lại nàng: "Tâm bệnh a. Có phải em đã biết chuyện làm phẫu thuật rồi hay không?"
Vệ Kiều ngơ ngẩn. Chuyện làm phẫu thuật lúc trước nàng lo lắng Thập Nhất sẽ tự trách, cho nên không nói, nhưng mà ngẫm lại, dường như từ hai tháng trước, Thập Nhất vốn luôn hỏi đến chuyện làm phẫu thuật, bỗng nhiên không đề cập đến nữa. Lúc đó nàng cho rằng Thập Nhất bận rộn việc học không để ý đến, cho nên người kia đã biết rồi?
Người kia làm sao lại biết được?
Tất cả văn kiện cơ mật Vệ Kiều đều đặt trong tủ bảo hiểm trong phòng, bao gồm cả phong thư thông báo sẽ không làm phần phẫu thuật kia. Trên gương mặt nàng có chút ảo não. Hai tháng trước, Thập Nhất đã mở tủ kia để lấy tư liệu, chính nàng là người đưa chìa khóa.
Trong lúc nhất thời, Vệ Kiều vừa giận lại vừa thương, tức giận chính mình, lại đau lòng Thập Nhất. Tô Tử Ngạn nhìn nàng vài lần mới lên tiếng: "Không có việc gì nữa, anh liền đi trước."
Vệ Kiều tiễn hắn ra đại môn, khi quay lại gian phòng, Thập Nhất còn chưa tỉnh, vẫn là đang ngủ. Vệ Kiều nghĩ đến trong khoảng thời gian này mỗi lần người kia nhìn mình đều là một bộ dạng muốn nói lại thôi. Nàng luôn cho rằng Thập Nhất là không muốn rời đi nhanh như vậy, cho nên mới nhẫn tâm không nhìn tới người kia. Thì ra cũng không phải như vậy, người kia là muốn nói với mình về chuyện phẫu thuật a. Cảm giác tự trách ập đến, Vệ Kiều đi đến bên giường, một tay nắm chặt lấy tay Thập Nhất, tay kia đặt lên trán Thập Nhất. Còn chưa kịp rời đi đã bị nắm chặt lấy, Thập Nhất nhắm mắt mơ hồ nói: "Kiều Kiều, chờ em."
Thanh âm rất thấp, dường như là tình nhân nỉ non. Vệ Kiều để nàng nắm chặt lấy, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên đôi má ửng đỏ nóng hổi của nàng, nhỏ giọng nói: "Hảo, chị chờ em."
Chờ em lớn lên, chờ em về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top