c47

Thẩm Tố Thanh bị đánh!

Mọi người trợn mắt há hốc miệng nhìn một màn trước mắt. Trong ánh mắt Thẩm Tố Thanh mang theo sự kinh ngạc sững sờ, tay nàng từ từ nâng lên đặt trên gương mặt của mình. Vừa rồi mặc dù chỉ là khe khẽ chạm vào, cũng không đau, nhưng mà một cái chạm này so với hung hăng tát nàng ba cái còn thấm hơn! Vệ Kiều sao lại dám đánh nàng! Còn dám để tiện nhân Thập Nhất này đánh nàng!

Thần sắc của Thẩm Tố Thanh có chút điên cuồng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị ủy khuất như vậy. Khi nàng muốn cùng Vương Vĩnh Thuận thành thân, người của Thẩm gia cũng không dám nói ra nửa câu ngoan thoại, chỉ là nói nàng tự giải quyết cho tốt, đừng nói chi là đụng đến nàng. Nàng lớn như vậy, chính là lần đầu có người dám đánh nàng!

Thẩm gia ở Giang thành cũng có mặt mũi, nếu như việc hôm nay bị truyền ra ngoài, thì mặt mũi của Thẩm Tố Thanh và Thẩm gia để ở đâu?

"Vệ Kiều!" Thẩm Tố Thanh cắn răng: "Cô đừng khinh người quá đáng!"

Trong lòng nàng, tuy rằng Vệ Kiều không dễ chọc, nhưng cũng từng có quan hệ hôn ước với Thẩm gia. Nàng hiện tại thế nhưng lại ở trước mặt nhiều người như vậy phủi đi mặt mũi của mình, lại chỉ vì một người giúp việc, thật là quá đáng! Thực sự là quá phận!

Thần sắc của Vệ Kiều rất bình tĩnh mà nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Vương phu nhân, chuyện khi dễ người như vậy, không phải là sở trường của cô sao? Có muốn tôi nhắc nhở cô một chút không, Thập Nhất vì cái gì lại trộm nhẫn của cô, à, cũng không thể nói là trộm, hẳn là cô cố ý âm thầm đưa cho nàng, để tiện có lý do đuổi nàng đi, tại sao vậy chứ? Tôi nghĩ, có khả năng là liên quan đến tiên sinh nhà cô đi?"

Có liên quan đến tiên sinh của nàng, đó không phải là Vương Vĩnh Thuận sao? Mọi người đều có chút hiểu biết về Vương Vĩnh Thuận, sau khi kết hôn cũng không có bao nhiêu thành thật, thường xuyên lui tới nơi phong nguyệt, có vài lần còn bị Thẩm Tố Thanh bắt gặp chân tướng, cũng bởi vì như vậy, Thẩm Tố Thanh mới không có mặt mũi gặp nhóm tiểu tỷ muội.

Nguyên lai là như vậy, sợ Vương Vĩnh Thuận nhìn trúng Thập Nhất, cho nên nàng mới vu cáo hãm hại Thập Nhất trộm đồ, đuổi Thập Nhất đi.

Ánh mắt mọi người nhìn nàng liền thay đổi. Các nàng cũng không phải là ngày đầu tiên ở cạnh Thẩm Tố Thanh, nàng có tính cách thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ. Nói cách khác, loại chuyện này, thật sự là nàng có thể làm ra được!

Thẩm Tố Thanh vừa mới bị đánh, hiện tại lại bị oan uổng, hơn nữa ánh mắt trào phúng của mọi người ném đến, nàng vốn bởi vì Vương Vĩnh Thuận mà đã không còn mặt mũi trước nhóm tỷ muội này, hiện tại càng là mất đi lý trí, cuồng loạn quát: "Vệ Kiều, cô nói càn!"

Nàng nói xong nâng tay lên, nhấc lên một trận gió, mọi người dường như đang xem một màn chiếu chậm, nhìn thấy bàn tay của nàng nâng lên tiến sát đến gương mặt Vệ Kiều!

Có vài người nhát gan đều đã nhắm hai mắt lại.

Không có âm thanh vang lên như trong dự liệu, cánh tay Thẩm Tố Thanh bị Thập Nhất nắm lấy thật chặt, thần sắc của nàng không có khúm núm giống như dĩ vãng, gương mặt trầm xuống, ánh mắt trong trẻo. Có lẽ ở bên cạnh Vệ Kiều một thời gian, nàng có hai phần giống như người kia. Ánh mắt Thập Nhất nhìn chằm chằm vào Thẩm Tố Thanh, rất dùng sức mà nắm chặt lấy tay Thẩm Tố Thanh, dường như muốn bẻ gãy cổ tay Thẩm Tố Thanh. Đau đến mức trên trán Thẩm Tố Thanh rịn ra mồ hôi, thân thể phát run lên.

Thập Nhất thấy vậy cũng không buông tay ra, ngược lại hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Ánh mắt hung dữ, mọi người đều kinh ngạc trước một màn chuyển biến này. Tiểu bạch thỏ im lặng không nói một lời nào ở trước mặt các nàng vừa rồi, ngay cả cười rộ cũng đều là yếu ớt, giờ phút này lại mang thái độ khác thường, trở nên sắc bén.

Điểm nghịch lân của Thập Nhất chính là Vệ Kiều, ai cũng không thể chạm vào!

Thẩm Tố Thanh thế nhưng còn muốn động thủ. Bình thường ngay cả ôm người kia nàng đều không nỡ dùng sức, làm sao có thể cho phép người khác đụng đến người kia!

Thần sắc Thập Nhất là cố chấp, dường như là muốn hỏi cho ra được kết quả: "Cô muốn làm gì?"

Tay phải của Thẩm Tố Thanh bị nàng nắm vô cùng chặt, rút ra không được cũng không có biện pháp nhúc nhích. Thập Nhất dường như là đem khí lực toàn thân tập trung ở trên tay, rất có tư thế không hỏi ra kết quả liền sẽ không buông tay. Cổ tay Thẩm Tố Thanh truyền đến cảm giác đau nhức: "Buông, buông tôi ra!"

Đau đớn làm cho thanh âm của Thẩm Tố Thanh thay đổi âm điệu. Thập Nhất cũng không có buông tay, vẫn là Vệ Kiều đặt bàn tay lên vai nàng, nói khẽ: "Thập Nhất."

Lúc này Thập Nhất mới ngoan ngoãn buông tay ra.

Thẩm Tố Thanh oán độc mà nhìn hai người, ánh mắt nhìn Thập Nhất là hung ác tàn bạo chưa từng thấy. Tiểu cô nương trước kia ở trong nhà nàng nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ là để đánh chịu mắng, bị Vệ Kiều dưỡng thành một con sư tử nhỏ, gặp người liền cắn!

Bầu không khí trong phòng tiếp khách có chút vắng vẻ. Đỗ Nguyệt Minh, chủ nhân của buổi tụ hội nhìn Vệ Kiều, lại nhìn Thẩm Tố Thanh, cuối cùng nói: "A Nguyên, tiễn khách!"

A Nguyên nhanh chóng đi tới, nhìn hai bên một chút, không biết là nên tiễn ai, cuối cùng hắn đứng ở bên cạnh Vệ Kiều. Đỗ Nguyệt Minh hung hăng thưởng cho hắn một bạo hạt dẻ: "Thần kinh, ngươi lại tiễn sai người! Nhanh tiễn Vương phu nhân rời đi."

Trên mặt Thẩm Tố Thanh thủy chung âm u, trừng mắt nhìn Vệ Kiều cùng Thập Nhất, sau đó quay đầu rời đi. Phòng tiếp khách vẫn là im lặng như tờ, Đỗ Nguyệt Minh cười ngượng: "Mọi người tiếp tục đi."

Làm sao còn có thể tiếp tục? Sau khi Thẩm Tố Thanh rời đi, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Thập Nhất cùng Vệ Kiều. Hôm nay cuộc nháo kịch này, thật sự là bình sinh khó gặp, kỳ quan, kỳ quan a.

Đỗ Nguyệt Minh cũng thở dài, nàng chỉ muốn tổ chức một buổi tụ hội, làm sao biết được sẽ trở nên ồn ào như vậy, còn huyên náo đến rất căng thẳng. Bất quá nàng cũng cảm thấy Thẩm Tố Thanh đáng đánh, cái miệng đó, thật sự là ít bị ăn đòn a!

Thập Nhất đứng trước mặt Đỗ Nguyệt Minh, có chút áy náy mà nói: "Thật xin lỗi, A Nguyệt Minh, buổi tụ hội của cậu, bị mình làm hỏng rồi."

"Nói cái gì vậy." Đỗ Nguyệt Minh trợn mắt nhìn một cái: "Cũng không phải là lỗi của cậu. Là mình mắt mù mời nhầm người a."

Vệ Kiều nghe xong hai người nói chuyện phiếm liền cúi đầu nói: "Còn muốn vui chơi không?"

Thập Nhất lắc đầu, nàng vốn dĩ không muốn đến, sau khi đi vào luôn là chờ Vệ Kiều xuống lầu, những người này nàng đều không quen thuộc, cũng không thích ở những nơi đông người, cho nên nàng liền đáp lại: "Chúng ta về nhà đi."

Đỗ Nguyệt Minh đứng ở sau lưng hai người: "Thập Nhất à, thực xin lỗi, sáng mai chị đến cửa thỉnh tội!"

Thập Nhất bị tư thế khoa trương của nàng chọc cười, lắc đầu: "Không cần đâu."

"Cần chứ, Tam tiểu thư không để ý sao?" Đỗ Nguyệt Minh tự hỏi tự đáp: "Vậy khẳng định là không để ý, dù sao chị cũng đã từng cống hiến tàng phẩm tốt nhất mà, các em dùng hết chưa?"

Vệ Kiều:...

Luận da mặt dày, ai cũng không lợi hại bằng Đỗ Nguyệt Minh.

Sau khi lên xe cũng không lập tức về nhà, Vệ Kiều để Bùi Thiên lái xe đến khu thương mại ở gần đó, vừa đón Tết xong, trước cửa khu thương mại đều treo lồng đèn đỏ, vui tươi hào hứng. Vệ Kiều nắm tay Thập Nhất xuống xe, chống lại ánh mắt khó hiểu của nàng, liền giải thích: "Hiếm khi ra ngoài, dạo chơi một chút nhé."

Vừa đón Tết xong, khu thương mại cũng không đông người, rất quạnh quẽ, một nơi to lớn như vậy chỉ có vài bóng người đi lại, sàn nhà bóng loáng, trên cửa kính hằn in lên một đôi bóng hình xinh đẹp. Vệ Kiều nắm tay Thập Nhất đi vào, nói: "Mua cho em vài bộ quần áo."

Thập Nhất có chút ngại ngùng: "Không cần đâu, quần áo trong nhà còn chưa mặc hết mà."

Vệ Kiều nghiêng đầu tươi cười: "Không sao đâu."

Tầng bốn, năm của khu thương mại là nơi bán quần áo, các nàng vừa mới vào cửa, nhân viên cửa hàng liền tươi cười ra đón tiếp. Thập Nhất được chào đón tư vấn thay đổi vài bộ quần áo. Dáng người của nàng còn có chút gầy yếu, chỉ là tỷ lệ thân người tốt, cho nên mặc y phục đều rất đẹp. Nhân viên cửa hàng hăng hái khen ngợi nàng là móc treo quần áo, bộ dạng xinh đẹp, khí chất lại tốt. Thập Nhất bị khen đến gương mặt đỏ bừng, ánh mắt lẫn tránh, rất ngượng ngùng. Vệ Kiều nhìn thấy thần sắc của nàng giống như một con thỏ nhút nhát, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh vừa rồi ở Đỗ gia, nàng cầm lấy cổ tay Thẩm Tố Thanh, cùng hiện tại, là hoàn toàn khác biệt.

Trong lòng càng thêm ấm áp, Vệ Kiều mở miệng: "Đều gói lại hết nhé."

Phía bên kia, nhân viên cửa hàng vẫn còn đang khua môi múa mép mà đấu khẩu với nhau, nghe được lời nói này liền sửng sốt một chút, lúc này mới gật đầu: "Hảo!"

Hai người nhàn nhã dạo chơi một vòng, Bùi Thiên ở phía sau từng bao từng bao trên tay là không ngừng tăng lên, từ quần áo đến túi xách, lại đến giày và đồ trang sức. Hắn không lo quẹt cháy thẻ, hắn chỉ sợ Vệ gia không thể chứa hết thôi à? Đây là chuẩn bị mua quần áo cho bao nhiêu năm đây?

Thập Nhất cũng cảm thấy mua quá nhiều, nàng kéo lấy Vệ Kiều: "Đủ rồi, những thứ này đều không mặc hết đâu."

Vệ Kiều nhìn về phía cửa hàng ở phía sau nàng, là chuyên bán đồ công sở, tươi cười: "Đi thôi, xem một chút."

Thập Nhất đi theo sau lưng nàng, ban đầu là mặc cho người định đoạt, đến bây giờ chính là không muốn thay quần áo nữa. Vệ Kiều đặt quần áo trên tay nàng, dỗ dành nói: "Nghe lời, đi thay quần áo đi."

Thập Nhất ngẩng đầu có chút bất đắc dĩ mà nhìn nàng, cuối cùng cắn cắn môi, đi vào phòng thay quần áo.

Nàng lại không nhìn ra Vệ Kiều muốn làm gì, nàng chính là kẻ ngốc!

Không phải là dạo chơi mua quần áo, mà e là muốn mua quần áo cho nàng dùng đến vài năm. Trong lòng nàng càng thêm buồn phiền, khó chịu mà nắm chặt lấy quần áo, vành mắt ửng đỏ, vẫn ngoan ngoãn thay đổi y phục. Sau khi đi ra ngoài, nhân viên cửa hàng liền tươi cười híp mắt: "Coi như không tệ, chỉ là có chút rộng, ta lấy cho cô một bộ nhỏ hơn nhé."

"Không cần đâu." Vệ Kiều đứng ở trước mặt Thập Nhất, đưa tay thay nàng vén tóc ra phía sau, cúi đầu rủ mắt xuống, thần sắc nghiêm túc sửa sang lại cổ áo của nàng. Thập Nhất mặc tiểu tây trang, liền làm nổi bật lên thân thể thẳng tắp của nàng, chỉ là có chút rộng. Vệ Kiều nghiêng đầu: "Lấy bộ này nhé. Rộng một chút cũng tốt."

Hai tay Thập Nhất nắm chặt, chớp mắt vài cái, cứng rắn mà ép nước mắt trở lại, ngẩng đầu nhìn nàng cười nói: "Vậy thì lấy bộ này."

Nhân viên cửa hàng xoa đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, cuối cùng gật đầu: "Vậy được, tôi gói lại cho cô."

Bùi Thiên đi tới thanh toán.

Hai người đi dạo đến hai ba giờ mới kết thúc, trước khi rời đi, Thập Nhất nói: "Đều là chị lựa chọn, em cũng muốn mua cho chị một bộ nhé."

Mua quần áo cho chị? Vệ Kiều mỉm cười: "Em chắc chắn sao?"

Thập Nhất gật đầu: "Ân."

Vài phút sau, hai người đứng trước một cửa tiệm bán y phục tình nhân. Thập Nhất kéo lấy cánh tay Vệ Kiều: "Đi vào thôi."

Bùi Thiên đứng ở sau lưng Vệ Kiều, mở to hai mắt kinh ngạc mà đi vào. Thập Nhất chọn một bộ trang phục tình nhân màu vàng nhạt, áo nỉ, bên trong có thêm bông vải, rất dày, mặc lên người rất ấm áp. Vệ Kiều thay bộ trang phục màu đỏ ra, mặc vào bộ y phục Thập Nhất đã chọn, cả người dường như trẻ ra vài tuổi. Tiền là Thập Nhất thanh toán, tiêu mất gần một nửa số tiền mà nàng tích góp. Vệ Kiều không có ngăn cản, nhìn nàng cúi đầu đếm tiền, từng tờ từng tờ gấp rất chỉnh tề, rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức, có vài phần đáng yêu.

Bỗng nhiên trong lòng nàng khẽ động, rất muốn ôm lấy người kia một cái.

Vệ Kiều để tay lên môi, nói khẽ: "Tốt rồi sao?"

Thập Nhất liếc mắt nhìn nàng: "Tốt rồi."

Hai người nắm tay đi ra ngoài, Bùi Thiên đi ở sau lưng các nàng. Vệ Kiều nói: "Còn muốn đi dạo nữa không?"

Thập Nhất nhìn cách đó không xa có người đang bán kẹo hồ lô, nàng gật đầu: "Chị chờ em một chút."

Vệ Kiều đứng lại tại chỗ, nhìn nàng chạy nhanh đi, vài giây sau lại chạy trở về. Bùi Thiên còn muốn nói hai câu, nhưng Thập Nhất quay về lại yên lặng đứng ở sau lưng các nàng.

Thập Nhất giơ mứt quả lên hỏi: "Tam tiểu thư, trước kia chị có từng mặc trang phục tình nhân hay không?"

Vệ Kiều nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có."

Đáy mắt Thập Nhất lấp lánh vui vẻ, nàng như trước là cười nói: "Vậy chị có từng thử qua mặc trang phục tình nhân, ăn kẹo hồ lô hay không?"

Vệ Kiều tiếp nhận mứt quả nàng đưa tới, cắn xuống một viên trên cùng, hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi thấm vào trong tâm khảm, vừa chua vừa ngọt, nàng tiếp tục lắc đầu: "Cũng không có."

Thập Nhất đứng ở trước mặt nàng, tới gần một bước, ánh mắt trong trẻo nói: "Vậy chị có từng thử qua mặc trang phục tình nhân, vừa ăn mứt quả, vừa hôn môi hay không?"

Vệ Kiều liền giật mình, tay phải Thập Nhất ôm lấy eo nàng, trên còn đường người đến người đi, đôi môi mềm mại của người kia dán lên bờ môi nàng, mùi hương trong veo kéo tới, thanh âm ồn ào bên cạnh như rút đi, Vệ Kiều nghe được nhịp tim của bản thân, ầm ầm điếc tai, còn có lời nói tràn ra từ khóe môi Thập Nhất: "Hiện tại liền đã có."

Bùi Thiên ở phía sau kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đã làm rơi túi lớn tưi nhỏ xuống đất, cũng may hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, mở to đôi mắt, trùng hợp điện thoại lại truyền đến thanh âm báo có tin nhắn, hắn mở ra xem, là mẫu thân của hắn gởi tin nhắn đến: Mấy giờ trở về ăn cơm tối?

Bùi Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, trả lời: Không ăn, con vừa mới ăn no rồi*.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tt