c46
Đỗ Nguyệt Hàn cùng Vệ Kiều nói xong chuyện công lại tán gẫu đôi câu việc tư. Bọn họ không tính là thân thuộc, trước đây chỉ là sơ giao, nếu không phải Vệ Kiều đột nhiên tìm đến Đỗ gia mời hắn tham gia vào hạng mục Lạn Vỹ lâu, thì chắc chắn hiện tại họ còn không có khả năng ngồi cùng một chỗ uống trà. Nhưng giữa người với người, khí tràng thật kỳ diệu như vậy, hắn và Vệ Kiều trò chuyện càng sâu, hắn càng cảm nhận được cách làm người của cô, không giống như lời đồn thổi, lạnh lùng vô tình, không từ thủ đoạn.
Ít nhất qua vài lần hợp tác, cô cho tới giờ chưa từng tính toán để hắn phải chịu thiệt. Điểm ấy, chính là hiếm có.
Có lẽ là mang theo tâm tình thưởng thức, có lẽ là có vài phần tiếc hận, thái độ của hắn đối với Vệ Kiều cũng không giống như trước đây, thêm vài phần trìu mến như đối với một cô em gái, chủ động nói: "Còn chuyện gì anh có thể giúp em không? Đừng quên, anh còn thiếu em một phần nhân tình đó."
Vệ Kiều biết rõ hắn nói đến chuyện Lạn Vỹ lâu, cười nói: "Đỗ tổng chịu đáp ứng giao dịch, chính là đã giúp em rồi."
Đỗ Nguyệt Hàn lắc đầu: "Anh nghĩ, giao dịch như vậy, không ai lại cự tuyệt, kẻ ngốc mới không đồng ý."
"Không có biện pháp khác sao?"
Vệ Kiều rủ mắt xuống, nâng ly nhấp vào một hớp trà, nước đã dần dần nguội lạnh. Nàng bỗng nhiên muốn về nhà, tách trà đặt trong lòng bàn tay, mãi mãi luôn ấm áp, Thập Nhất chiếu cố nàng rất tỉ mỉ, chu đáo.
"Nếu có biện pháp, anh đã không đến tìm em." Loại hợp tác không khác gì tự sát này, Vệ Kiều cũng làm được. Nàng tự tay đưa 5% cổ phần Vệ Thiên cho Đỗ Nguyệt Hàn, cũng rõ ràng đem con át chủ bài của bản thân lật ra cho hắn xem. Nếu như Đỗ Nguyệt Hàn có ý đồ mờ ám gì khác, nàng thật sự sẽ là vạn kiếp bất phục. Nhưng mà nàng tin tưởng ánh mắt của mình, chưa từng nhìn lầm người. Từ Bùi Thiên năm đó, cho đến Thập Nhất, bây giờ là Đỗ Nguyệt Hàn, nàng tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người, có người, cốt lõi bên trong sẽ không thay đổi.
Đỗ Nguyệt Hàn nghe được lời của nàng liền dở khóc dở cười: "Hãy để mắt đến anh nhé."
Hắn thấy Vệ Kiều uống hết liền châm đầy cho nàng, hỏi: "Em có ý định sắp xếp Lạc tổng như thế nào?"
Lần trước Đỗ Nguyệt Hàn đã tham gia cuộc họp cổ đông, còn nhớ rõ thái độ hùng hổ dọa người của Lạc Châu Bình. Tại Vệ Thiên, người muốn Vệ Kiều gặp chuyện không may nhất chính là hắn, người phải đề phòng nhất cũng chính là hắn. Vệ Kiều nghe xong suy nghĩ vài giây rồi nói: "Không dễ xử lý."
Lạc Châu Bình là lão hồ ly, không chỉ có quan hệ trong công ty, còn liên quan đến rất sâu, bên ngoài cũng có thế lực của mình. Lần trước nàng dùng Đỗ tổng để ngăn cản hắn và Kiều đặc trợ hợp tác, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được công ty của hắn phát triển. Dù sao lăn lộn trên thương trường gần ba mươi năm, hậu thủ nhất định là phải có, cho nên, không dễ xử lý.
Đỗ Nguyệt Hàn không tiện hỏi sâu về sự tình trong công ty của nàng, chỉ nói: "Có vấn đề gì, em có thể tùy thời liên hệ với anh."
Vệ Kiều cần tách trà lên, hướng hắn nâng chén: "Cảm ơn."
Sau khi hai người trò chuyện, Đỗ Nguyệt Hàn hỏi: "Em muốn đi xuống vui chơi một chút không?"
Đều là bằng hữu của Đỗ Nguyệt Minh, bình thường Đỗ Nguyệt Hàn không tham dự, bằng không hắn cần gì phải sớm trốn trên lầu. Tuy rằng Vệ Kiều cũng không muốn tham dự, chỉ là Thập Nhất vẫn còn ở dưới lầu, cho nên nàng nghe Đỗ Nguyệt Hàn nói xong liền gật đầu: "Cũng tốt."
Nàng đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài thì nửa đường lại quay người lại, nói với Đỗ Nguyệt Hàn: "Em muốn gọi điện thoại một chút."
Đỗ Nguyệt Hàn đưa tay tỏ ý để nàng ra phía sau phòng nghỉ, Vệ Kiều gật đầu đi vào. Phòng nghỉ không lớn, rất an tĩnh. Sau khi tiến vào, nàng đi đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra, khí lạnh mang theo bông tuyết phiêu tán thổi tới, nàng nheo đôi mắt lại.
Điện thoại vừa reo, thanh âm Tô Tử Ngạn liền truyền đến: "Làm sao vậy? Em đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"
Vệ Kiều nhắm mắt lại cảm giác gió lạnh thổi qua bên tai, lạnh lẽo khiến nàng rùng mình một cái, càng nhớ nhung nhiệt độ của Thập Nhất, lòng bàn tay ấm áp của người kia, khuôn mặt tươi cười, đôi mắt mang theo hàng vạn ánh sao. Vệ Kiều ho nhẹ: "Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em sẽ không làm phẫu thuật."
Tô Tử Ngạn kinh ngạc: "Không làm? Vì sao? Anh biết 4% tỷ lệ là rất nhỏ, nhưng mà bác sĩ Bạch đã tạo ra rất nhiều kỳ tích trong y học. Hắn đã tạo ra rất nhiều kỳ tích đó, Kiều Kiều, chúng ta có lẽ có thể..."
Vệ Kiều nhẹ giọng cắt lời hắn: "Mạo hiểm quá lớn, Tử Ngạn. Mười năm đối với em có sức hấp dẫn quá lớn."
Nếu như chưa quen biết Thập Nhất, có lẽ nàng sẽ từ bỏ hết thảy, cam nguyện thử một lần. Nhưng mà sau khi có được Thập Nhất, nàng lại trở nên nhát gan, muốn rút lui. Tỷ lệ 4% quá nhỏ, nhỏ đến mức nàng sợ không thể thấy Thập Nhất trưởng thành. Nàng tình nguyện bảo vệ mười năm hư ảo kia, nhìn người kia từng bước một trở nên kiên cường. Nàng nguyện ý dùng mười năm này để nhìn người kia một mình đảm đương một phía.
Cổ họng Tô Tử Ngạn dường như bị nhét bông, nuốt không trôi, cũng nhổ không ra. Cảm giác khó chịu ngột ngạt khiến cho một đại nam nhân như hắn đỏ ửng đôi mắt: "Em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Bỏ qua lần này, thì sẽ không có cơ hội nữa. Em cũng chỉ có mười năm thôi, có lẽ..."
Có lẽ, hắn cũng không có biện pháp cam đoan nàng còn thời gian là mười năm. Nếu như hiện tại bệnh tình của nàng trở nặng, nếu như đến lúc đó thay trái tim nhân tạo không thành công, nếu như có phản ứng không tốt, có quá nhiều khả năng, hắn thật sự là không có biện pháp cam đoan.
Thanh âm Vệ Kiều cười khẽ xuyên qua điện thoại truyền tới trong tai Tô Tử Ngạn: "Đủ rồi, không có mười năm cũng là đủ rồi. Tử Ngạn, cảm ơn anh. Còn có, năm mới vui vẻ."
Vui vẻ cái rắm! Tô Tử Ngạn cúp điện thoại, hung hăng nắm chặt điện thoại trong tay. Vành mắt đỏ ửng, gắt gao cắn răng, không phát ra một chút tiếng vang.
Vệ Kiều hít sâu hai cái, chớp mắt vài cái, khép cửa sổ lại. Một lúc lâu sau, nàng xoay người rời khỏi phòng.
Dưới lầu vẫn vô cùng náo nhiệt. Bên cạnh Thập Nhất đã thay đổi một vài nhóm người, ánh mắt các nàng không khỏi là hâm mộ ghen tỵ, còn có chút hiếu kỳ tò mò. Có vài người liền dứt khoát hỏi: "Ngươi rốt cuộc là làm sao tạo dựng hảo quan hệ với Vệ Kiều?"
Những người khác giữ vững hô hấp chờ Thập Nhất trả lời, nhưng nàng chỉ lắc đầu mỉm cười, không lên tiếng. Đỗ Nguyệt Minh ngồi bên cạnh nàng vui vẻ hào hứng làm phát ngôn viên: "Bộ dạng xinh đẹp quá! Nếu các cậu cũng có bản lĩnh như vậy, biết đâu Vệ Kiều sẽ bị các cậu mê hoặc đến mức không còn tỉnh táo nữa!"
"Nói cũng đúng, xinh đẹp như vậy, ai mà nhìn vào không động tâm."
Tiêu Trúc ngồi bên cạnh Đỗ Nguyệt Minh, sự chú ý lại không giống như mọi người mà đặt trên người Thập Nhất, nàng luôn nhìn lên lầu, nhỏ giọng nói: "Sao Vệ tổng lại lên lâu như vậy nhỉ?"
Đỗ Nguyệt Minh vừa rồi đã không hài lòng với nàng, giờ phút này nghe được lời của nàng liền cười nhạo: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu còn muốn cùng Vệ tổng tán gẫu?"
Tiêu Trúc nghe ra được trong giọng nói của nàng có chút không vui, nhỏ giọng đáp: "Không phải, chỉ là hiếm khi thấy thôi, mình cảm thấy tò mò mà."
"Tò mò cũng không tới phiên cậu đâu." Đỗ Nguyệt Minh hất cằm về phía Thập Nhất: "Chính cung đang ở đây."
Những người khác nghe vậy liền nhao nhao bật cười, sắc mặt Tiêu Trúc có chút khó coi. Những người ngồi ở đây, ai lại chưa từng mơ tưởng đến Vệ Kiều, nhưng mà những tương tác giữa Vệ Kiều và Thập Nhất vừa rồi, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy. Người thông minh đã sớm cắt đứt những hy vọng của mình, đến gần để tạo dựng mối quan hệ với Thập Nhất, còn có vài người không có mắt, cho rằng mình đặc biệt, vẫn muốn lọt vào ánh mắt của Vệ Kiều.
Tiêu Trúc chính là người như vậy, ánh mắt mọi người nhìn nàng không khỏi biến thành giễu cợt.
Nàng buồn bực ngại ngùng nói: "Mình vào phòng vệ sinh trước!"
Đến cửa phòng vệ sinh nàng mới căm giận mà dậm chân, bên trong vừa vặn có một người đang bước ra, nhìn thấy nàng liền chào hỏi: "Tiêu tiểu thư?"
Là Thẩm Tố Thanh.
Hôm nay Thẩm Tố Thanh đến đây với mục đích rõ ràng. Từ sau khi kết hôn, nàng không tham dự vào bất kỳ tiệc tùng nào nữa. Nguyên nhân rất đơn giản: người nàng gả cho không có tiền không có quyền, nàng không có mặt mũi nào gặp nhóm tỷ muội này. Hai năm gần đây, Vương Vĩnh Thuận kinh doanh đã có khởi sắc, thấy từ Lạn Vỹ lâu có thể kiếm được một khoản lớn, không ngờ lại bị Vệ Kiều đoạt mất. Cho nên nàng đối với Vệ Kiều hận đến thấu xương, nhưng lại không thể làm gì được, ngay cả Thẩm gia cũng không dám đụng đến Vệ Kiều, nàng —— càng là không thể động đến được.
Hôm nay nàng tới đây là theo lời của mẹ nàng mà đến xem một chút, Thẩm Hạo đã đến tuổi có thể thành gia, lúc trước có hôn ước với Vệ Kiều nên không cần nóng vội. Sau khi huỷ hôn, Thẩm Hạo liền mỗi ngày ở bên ngoài lêu lỏng, có khi cũng không về nhà, nên mẹ nàng chịu không nổi, bảo nàng xem một chút, nhanh chóng tìm đối tượng cho Thẩm Hạo, để hắn có thể ổn định lại, cho nên Thẩm Tố Thanh mới đến tiệc tùng lần này quan sát qua một vòng.
Tại buổi tiệc lần này, ai ai cũng là tiểu thư có danh vọng, cũng đều là người có của cải, đối tượng môn đăng hộ đối cùng Thẩm gia cũng rất nhiều. Nàng đã chú ý được vài người, đang muốn trở về, không ngờ lại gặp Tiêu Trúc ở đây.
Tiêu Trúc là tân sủng trong giới giải trí, đóng phim cũng liền nhận được giải thưởng. Lúc trước Vương Vĩnh Thuận muốn Tiêu Trúc làm đại diện phát ngôn cho một sản phẩm, nhưng bị từ chối nhã nhặn, việc này Thẩm Tố Thanh đã để trong lòng. Hiện tại nhìn Tiêu Trúc, nàng hỏi: "Tiêu tiểu thư có muốn uống một ly không?"
Gần đây Vương Vĩnh Thuận có sản phẩm mới, có lẽ sẽ lại mời Tiêu Trúc làm người đại diện phát ngôn.
Tiêu Trúc nhìn Thẩm Tố Thanh, tuy rằng trong lòng hiện tại tràn đầy không vui nhưng bề ngoài vẫn giữ nụ cười lấy lệ: "Không cần, người đại diện đang chờ ở bên ngoài, lần sau nếu có cơ hội sẽ cùng Vương phu nhân uống một ly."
Thẩm Tố Thanh nhìn nàng cúi đầu chuẩn bị rời đi liền lên tiếng: "Thập Nhất."
Tiêu Trúc đứng lại, quay đầu: "Cái gì?"
Thẩm Tố Thanh: "Tiêu tiểu thư không phải cũng vì Thập Nhất mà không vui sao? Để tôi giúp cậu vui vẻ một lần, chúng ta ra ngoài uống một ly nhé?"
Tiêu Trúc suy nghĩ vài giây: "Làm sao mà vui được?"
Thẩm Tố Thanh cười cười, nhanh chóng rời khỏi phòng vệ sinh. Tiêu Trúc suy nghĩ một lúc, cũng đi theo sau. Trong phòng tiếp khách, mọi người còn đang vây quanh bên cạnh Thập Nhất hỏi chuyện, các loại lời lẽ a dua nịnh hót đều có. Thẩm Tố Thanh cười nhẹ đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thập Nhất và nói: "Thập Nhất, đã lâu không gặp."
Thập Nhất nghe được giọng nói này, thân người liền thẳng tắp, hai tay nắm chặt, trên gương mặt có chút mất tự nhiên. Cả buổi yến hội, nàng đều cầu mong Thẩm Tố Thanh đừng tới đây, cũng cầu mong Thẩm Tố Thanh không cần bắt chuyện với nàng. Khi yến hội đã sắp kết thúc, Thẩm Tố Thanh lại tới chào hỏi, Thập Nhất cong môi mỉm cười: "Vương phu nhân."
Thẩm Tố Thanh thở dài: "Chiếc nhẫn của tôi, cậu đã mang thấy quen chưa?"
Sắc mặt Thập Nhất cứng đờ, bên cạnh truyền đến tiếng xì xào bàn tán: "Nhẫn gì?"
"Chiếc nhẫn?"
"Cô ấy lúc nào lại cầm nhẫn của Thẩm tỷ?"
Đỗ Nguyệt Minh cau mày vừa mới chuẩn bị lên tiếng thì nghe Thẩm Tố Thanh tiếp tục nói: "Thiếu chút nữa đã quên giới thiệu cho mọi người. Thập Nhất trước kia là người giúp việc nhà chúng tôi, vì trộm đồ mà tôi đuổi đi. Vệ tam tiểu thư tâm tính thiện lương mới chứa chấp nàng, không ngờ thủ đoạn của nàng cao siêu, biết leo lên giường."
Thập Nhất nghe được lời của nàng liền cắn chặt môi, vết thương trên trán đã sớm lành lặn, vết sẹo cũng không còn nhìn thấy. Chỉ là giờ phút này lại trở nên nóng rát, gương mặt nàng đỏ lên, nghe Thẩm Tố Thanh cười nói: "Kỳ thật tôi cũng rất tò mò, cậu rốt cuộc làm sao leo được lên giường của Tam tiểu thư? Nếu không thì chia sẻ một chút đi?"
Cả phòng tiếp khách liền trầm mặc vài giây, lặng ngắt như tờ. Đỗ Nguyệt Minh vừa mới chuẩn bị lên tiếng liền bị Thập Nhất giữ chặt, nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tố Thanh nói: "Mình..."
"Nói cái gì?" Phía sau lưng mọi người truyền đến âm thanh, các nàng nhao nhao liếc mắt nhìn lại, thấy sắc mặt Vệ Kiều nghiêm túc lạnh lùng đứng ở sau lưng mọi người, mặc một bộ y phục đỏ, vô cùng diễm lệ nhưng lại quá mức lạnh lùng. Áp suất thấp kéo tới, mọi người bất giác mà lùi lại, đuôi lông mày Vệ Kiều sắc bén nhếch lên, bình tĩnh đảo qua mọi người. Nàng đi đến phía sau Thập Nhất, bàn tay đặt lên đầu vai Thập Nhất đang ngồi trên ghế sofa, lập lại: "Nói cái gì? Để tôi đến nói."
Thẩm Tố Thanh không dám chống lại ánh mắt lợi hại của Vệ Kiều, nàng quay mắt đi. Vệ Kiều nói: "Leo giường sao? Vương phu nhân nói sai rồi. Người leo lên giường chính là tôi. Tôi tham luyến sắc đẹp của Thập Nhất, tham luyến thân thể trẻ tuổi của nàng, tham luyến sức sống của nàng. Tôi là người chủ động leo lên giường của nàng, đáp án này, có hài lòng không?"
Mỗi một câu nói khiến cho sắc mặt Thẩm Tố Thanh càng trở nên trắng bệch, cuối cùng mồ hôi lạnh lướt xuống gò má. Nàng muốn đứng thẳng thân thể, thể hiện khí thế của mình, không biết tại sao ở trước mặt Vệ Kiều, chỉ cần một ánh mắt kia, nàng liền không thể đứng thẳng nổi. Nàng buồn bực nói: "Thoả, thoả mãn."
"Thoả mãn thì còn không xin lỗi?" Giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp, lại khiến Thẩm Tố Thanh cảm thấy khó chịu đến cực điểm. Muốn nàng xin lỗi Thập Nhất? Muốn nàng nói xin lỗi một người giúp việc? Muốn nàng nói xin lỗi một kẻ trộm? Nàng ngẩng đầu nhìn Thập Nhất, lúng túng không nói nên lời một câu thực xin lỗi. Thập Nhất không còn cúi đầu như vừa rồi, nàng nâng mắt đối diện với Thẩm Tố Thanh, ánh mắt trong trẻo có thần, hai người nhìn nhau vài giây, Thẩm Tố Thanh cắn chặt răng: "Thực, xin, lỗi."
Vệ Kiều không để ý đến lời xin lỗi của nàng, liếc mắt: "Thập Nhất, em tiếp nhận lời xin lỗi của nàng sao?"
Thập Nhất cắn môi, Vệ Kiều gật đầu: "Không chấp nhận cũng không sao, em từng đánh người sao?"
Thập Nhất khựng lại một chút: "Không có."
Vệ Kiều mỉm cười: "Không sao." Bàn tay nàng đặt lên mu bàn tay Thập Nhất, nâng bàn tay của Thập Nhất lên, dứt khoát đặt một cái tát lên gương mặt Thẩm Tố Thanh: "Chuyện em không biết, chị sẽ dạy cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top