c28

Vệ Kiều là nhận được tin của Bùi Thiên mà đến, gần đây bởi vì Lạn Vỹ lâu, Vệ Kiều cùng Đỗ gia lui tới nhiều lần, cô không hy vọng phát sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên mới thông báo cho Vệ Kiều.

Thập Nhất nhìn thấy người xuất hiện ở cửa ra vào liền hoảng hồn, rất nhanh kịp phản ứng, đi đến bên cạnh cô gọi: "Tam tiểu thư."

Vệ Kiều vừa từ trên xe bước xuống, phía sau là gió lạnh gào thét, khiến giọng nói của cô đều thêm phần lạnh lẽo: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Thập Nhất nhỏ giọng nói: "Thập Nhị là chó của Đỗ tiểu thư."

Lông mày Vệ Kiều khe khẽ cau lại, nhìn về phía Đỗ Nguyệt Hàn cùng một bác sĩ mặc áo trắng dài đang đứng cách đó không xa, còn có Bùi Thiên đứng nghiêm bên cạnh. Ánh mắt nghiêm túc của cô quá mức lợi hại, Đỗ Nguyệt Minh liền giương cờ trắng thua trận trước, chủ động nói: "Là hiểu lầm mà thôi."

Tuy rằng bác sĩ không biết lai lịch của Vệ Kiều, chỉ là nhìn khí thế của cô liền không giống như người bình thường, lúc này phụ họa: "Đúng đúng đúng, đều là hiểu lầm."

"Ta trước làm kiểm tra cho Ti Ti a." Chịu không nổi bầu không khí áp lực như vậy, bác sĩ dắt chú chó nói với Đỗ Nguyệt Minh: "Các ngươi chờ ở bên ngoài."

Đỗ Nguyệt Minh gật đầu, tiếp tân rất nhanh dẫn bọn họ đi đến phòng nghỉ phía sau.

Phòng nghỉ rất lớn, tiếp tân rót một ly nước ấm cho mọi người, Vệ Kiều không có tiếp nhận, nàng chỉ ngồi trên ghế sofa nói với Thập Nhất: "Nếu là hiểu lầm, vậy liền đem chó trả cho Đỗ tiểu thư a."

Thập Nhất ngẩng đầu, hai tay nắm lấy ly nước ấm, cười: "Hảo."

Giọng nói không có chút không đành lòng nào, nhưng mà đáy mắt có chút cô đơn. Vệ Kiều nghĩ tới đêm mưa hôm đó khi nàng lén trốn ra ngoài, hình ảnh nàng lặng lẽ cho mưa cho chú chó kia, liền im lặng.

Đỗ Nguyệt Minh đến gần nói: "Thập Nhất, cám ơn cô a."

Nàng uống nhiều rượu, khi vừa tới đầu còn choáng váng, bây giờ đã thanh tỉnh không sai biệt lắm, Thập Nhất nghe nói liền lắc đầu: "Không có gì."

"Như vậy không được, nên cám ơn vẫn là phải cám ơn. Như vậy đi, coi như ta thiếu cô một món nợ nhân tình, về sau có việc gì cô liền tìm ta."

"Đỗ tiểu thư, tôi..." Thanh âm của Thập Nhất bị Vệ Kiều cắt ngang: "Vậy trước tiên liền cám ơn Đỗ tiểu thư."

"Thập Nhất, cám ơn Đỗ tiểu thư a."

Thập Nhất có chút mơ hồ, nhưng vẫn là thuận theo mà nói: "Cám ơn Đỗ tiểu thư."

Đỗ Nguyệt Minh cười: "Đừng khách khí."

Mọi người ngồi trong phòng nghỉ, Thập Nhất sợ để lỡ công việc của Vệ Kiều liền chủ động nói: "Tam tiểu thư, cô có cần về công ty trước hay không? Nơi này cũng không có việc gì, tôi tự mình trở về cũng được."

"Sao có thể như vậy, ta đưa cô về a." Đỗ Nguyệt Minh chen vào nói: "Dù sao chút nữa cô cũng không có việc gì, chúng ta có thể đi dạo một vòng rồi trở về, cô nói xem được không?"

Nghiễm nhiên đã xem nàng như bằng hữu, Thập Nhất cũng không có kháng cự như lúc đầu, nói khẽ: "Có làm phiền chị hay không?"

Đỗ Nguyệt Minh phất tay: "Hoàn toàn không phiền."

Nghe hai người trò chuyện, Vệ Kiều nghiêng đầu nhìn Thập Nhất, thấy nàng nói chuyện với người khác tựa như một đứa trẻ bình thường, cử chỉ cũng không khúm núm như lúc trước, tư thế thả lỏng, liền có chút nổi giận. Vệ Kiều rủ mắt xuống, không nói lời nào mà muốn rời đi.

Vệ Kiều muốn rời đi, Thập Nhất cũng không dám đuổi theo chị. Bác sĩ áo khoác trắng rất nhanh liền dắt chó gõ cửa đi vào, hắn dặn dò Đỗ Nguyệt Minh một ít chuyện sau đó nói: "Lần này đừng lại làm mất a."

Đỗ Nguyệt Minh ôm lấy cổ chú chó, yêu thích không rời, giọng nói ngọt ngào: "Sẽ không sẽ không, đánh mất em cũng sẽ không đánh mất nó."

Chú chó ngửa đầu liếm liếm đôi má Đỗ Nguyệt Minh, chân trước còn hung hăng quấn lên người nàng, rất khác biệt so với khi ở trước mặt Thập Nhất; nó đối với Đỗ Nguyệt Minh đặc biệt nghịch ngợm cùng thân thuộc.

Đỗ Nguyệt Minh kêu một tiếng Ti Ti, chú chó thật hưng phấn mà vây quanh quấn lấy nàng. Thập Nhất nhìn một màn này, bỗng nhiên vành mắt ửng đỏ.

Vệ Kiều đứng ở bên cạnh nàng, thanh âm hạ thấp nói: "Không đành lòng sao?"

Thập Nhất quay đầu qua, thấy Vệ Kiều bình tĩnh nhìn một người một chó ở trước mặt, sườn mặt tinh xảo, ánh mắt thanh lãnh, nhất là đôi mắt vẫn sắc bén như trước, nàng lắc đầu nói: "Không có, mừng thay cho họ."

Vệ Kiều nghiêng đầu: "Cao hứng cái gì?"

Thập Nhất suy nghĩ một chút lại nói: "Cao hứng Thập Nhị không giống em, nó có người nhà."

Nàng nói xong mỉm cười bình thản, tâm tình vốn còn có chút khó chịu sau khi tận mắt thấy chú chó cùng Đỗ Nguyệt Minh ở chung liền tiêu tán. Vệ Kiều nghe xong lời của nàng liền thất thần vài giây, lời nói của Tô Tử Ngạn vang lên bên tai.

"Ngươi có nghĩ qua Thập Nhất nên làm sao hay không?"

"Đó là hài tử của nàng, ngươi cảm thấy nàng sẽ không bận tâm sao?"

Vệ Kiều buồn bực mà khụ một tiếng, đầu có chút choáng váng. Thập Nhất bên cạnh thấy sắc mặt chị trở nên nhợt nhạt liền tức khắc đỡ lấy thân thể chị, trước mắt Vệ Kiều chỉ là tối sầm hai giây liền khôi phục lại bình thường; cũng may Thập Nhất kịp thời đỡ lấy chị, không để cho chị đến mức thất lễ.

Bùi Thiên đứng phía sau hai người vừa chuẩn bị bước lên trước một bước liền dừng lại, lui về sau hai bước.

Khi rời khỏi chỗ thú y, Thập Nhất rất lo lắng cho thân thể Vệ Kiều, liên tục nhìn chị. Dưới ánh mặt trời, sắc mặt Vệ Kiều chỉ là thoáng tái nhợt, những mặt khác đều giống như thường. Khi lên xe, Đỗ Nguyệt Minh nói: "Vệ tổng đi công ty sao? Em đưa Thập Nhất trở về đi?"

Thập Nhất trông mong nhìn Vệ Kiều, vừa rồi nhìn thấy người kia phát bệnh, kỳ thật nàng rất muốn đi theo chị, chỉ là lúc trước đã đáp ứng Đỗ Nguyệt Minh, không thể đổi ý, cho nên chỉ có thể nhìn Vệ Kiều.

Vệ Kiều chống lại đôi mắt trong trẻo của nàng, dừng một chút lại nói: "Em vừa vặn cần trở về lấy tài liệu, Thập Nhất cùng em trở về là được rồi, không làm phiền Đỗ tiểu thư."

Đỗ Nguyệt Minh bĩu môi: "Hẹp hòi."

Nghe thấy lời nói của nàng, Thập Nhất rủ mắt xuống, lại nghe Đỗ Nguyệt Minh nói: "Vậy lần sau gặp a, Ti Ti, nói tạm biệt Thập Nhất a di!"

Chú chó hướng Thập Nhất kêu lên hai tiếng, Thập Nhất xoa xoa nó đầu, nói: "Tái kiến."

Nàng rất nhanh cùng Vệ Kiều lên xe, trước khi đi nhìn qua cửa kính xe còn thấy Đỗ Nguyệt Minh nắm lấy sợi dây của chú chó. Khi xe di chuyển, chú chó bỗng nhiên đứng dậy chạy về phía trước, chạy theo sau xe. Thập Nhất tức khắc hạ kính xe xuống, nhìn về phía sau, thấy Thập Nhị hướng nàng kêu lên, nàng mỉm cười, nho nhỏ nói thầm: "Tái kiến."

Khi kính xe được nâng lên, Vệ Kiều ho khan hai tiếng. Thập Nhất vội vàng thu thần hỏi: "Tam tiểu thư, chị không sao chứ?"

Vệ Kiều lắc đầu: "Không có việc gì."

Thập Nhất vẫn có chút không yên lòng: "Em cùng chị đến chỗ bác sĩ Tô một chút, có được không?"

"Không cần." Vệ Kiều không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt: "Nghỉ ngơi một chút liền tốt."

Thấy vậy, Thập Nhất cũng không tiện nói thêm gì nữa. Hai người ngồi ở ghế sau, chính giữa cách một cái túi xách của Vệ Kiều. Xe chạy trên đường cũng không nhanh, cảnh sắc xẹt qua hai bên cửa sổ. Vệ Kiều nói: "Rất thích chú chó kia sao?"

Hai tay Thập Nhất nắm cùng một chỗ, gật đầu: "Thích." Nói xong nàng nghĩ đến tình cảnh ở chỗ thú y không khỏi lại hỏi: "Tam tiểu thư, lúc trước chị cũng từng nuôi chó sao?"

Trên mặt Vệ Kiều không có chút mất kiên nhẫn nào, nhẹ nhàng gật đầu: "Ân."

Thập Nhất thấy thần sắc của chị như thường lại càng muốn hỏi kỹ: "Vậy vì sao chị lại đưa nó đi?"

Vệ Kiều nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, đáp: "Bởi vì chị rất thích nó."

"Thích nó vì sao..." Thập Nhất vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Vệ Kiều, thấy chị nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên đường cong của gương mặt chị, tăng thêm vài phần mềm mại. Hàng mi dài cong vút in bóng xuống gương mặt thanh tú, Thập Nhất không nhìn thấy đôi mắt của chị, nhưng mà nàng nghĩ, có lẽ gương mặt chị không sắc bén như vừa rồi.

Tam tiểu thư cũng sẽ có một mặt như vậy. Thập Nhất rung động, đem một màn này khắc thật sâu vào trong tâm khảm. Khi hoàn hồn lại, Vệ Kiều đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến Vệ gia, Vệ Kiều xuống xe trước, Liễu thẩm nhìn chằm chằm vào trong xe, hỏi Thập Nhất: "Thập Nhị đâu?"

Vài ngày ở chung, Thập Nhất cùng Liễu thẩm cũng trở nên quen thuộc, nàng lập tức nói: "Đưa cho người ta."

Liễu thẩm kinh ngạc, Thập Nhất tươi cười: "Đùa Liễu thẩm a."

Vệ Kiều vừa quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng đứa nhỏ này mỉm cười. Khi Thập Nhất cười rộ lên nhìn rất đẹp, nhưng mà chị không thường cười. Vệ Kiều nhìn thấy nhiều nhất chỉ là bộ dáng nàng cong khóe môi lên, ngại ngùng mỉm cười, tươi cười mang theo ánh sáng nơi đáy mắt như vậy, thật đúng là không thấy nhiều. Vệ Kiều nhìn thêm một chút, xoay người rời khỏi sân nhỏ.

Sau khi trở về thư phòng, chị cầm một phần tài liệu nói với Bùi Thiên: "Đưa đến cho Đỗ tổng."

Bùi Thiên gật đầu: "Chị có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"

Vệ Kiều đứng ở trước cửa sổ: "Không cần, mau đi đi."

Bùi Thiên còn muốn quan tâm dặn dò thêm đôi câu, nhưng hắn cũng biết tính khí của Vệ Kiều, mềm không được cứng không xong, bất đắc dĩ hắn đành phải cầm lấy tài liệu rời khỏi Vệ gia. Thập Nhất đang ngồi một mình trên ghế dài ở trong sân, gió lạnh thổi qua người nàng, mái tóc dài xõa tung ở sau lưng trương nha vũ trảo*, Liễu thẩm nhìn một lát liền đi tới nói: "Tiểu tiểu thư, đi vào nghỉ ngơi đi, ngoài trời lạnh lắm."

(*Nhe nanh múa vuốt. Ý chỉ mái tóc bị gió thổi rối loạn)

Thập Nhất xoa xoa đôi bàn tay mỉm cười: "Ân."

Trở lại phòng tiếp khách không thấy Vệ Kiều, Thập Nhất ngẩng đầu, nhìn thấy cửa thư phòng đang mở. Ở nhà, Vệ Kiều rất ít khi làm việc, thời gian của chị rất có quy luật. Thông thường sau khi về nhà chính là ăn cơm tối, sau đó sẽ đi dạo một vòng ở phụ cận, rồi trở về rửa mặt đi ngủ. Làm việc và nghỉ ngơi giống như là người già về hưu. Thập Nhất đứng trong phòng khách nhìn thấy Liễu thẩm bưng đến một chén canh gừng. Bà nói với Thập Nhất: "Tiểu tiểu thư, của ngươi ở trên bàn cơm, chờ nguội một chút lại uống, ta trước đem lên cho Tam tiểu thư."

Thập Nhất thấy vậy liền gọi bà lại: "Liễu thẩm, để ta đưa lên a."

Liễu thẩm nhìn nàng rồi nhìn lên trên, hiểu ý: "Hảo."

Thập Nhất bưng chén canh gừng leo lên bậc thang. Khi đứng ở trước cửa, nàng cúi đầu nhìn cái bóng của mình in trong chén canh gừng. Rất kỳ quái, khi vừa đến Vệ gia, nàng hận không thể trốn khỏi Vệ Kiều, trốn xa chừng nào tốt chừng đó, không để chị phát hiện ra sự hiện hữu của mình là tốt nhất. Hiện tại không những không muốn tránh, còn tìm cơ hội để xuất hiện bên cạnh chị. Cũng không phải là tham lam thứ gì, chính là cảm thấy khi nhìn đến Vệ Kiều, nàng liền trở nên an tâm.

Thập Nhất cảm thấy kỳ quái đối với những chuyển biến trong lòng mình nhưng cũng không tìm hiểu quá sâu. Nàng bưng chén canh gừng đứng ở trước cửa gọi khẽ vào: "Tam tiểu thư."

Vệ Kiều không ngẩng đầu: "Vào đi."

Nàng nói xong liền ho khan hai tiếng. Thập Nhất có chút bận tâm mà nhìn chị, hỏi: "Chị không sao chứ?"

Vệ Kiều muốn phất tay nhưng đột nhiên lồng ngực lại đau nhói, lại là một hồi ho khan kịch liệt. Tay của chị duỗi ra giữa không trung run rẩy rất khẽ. Thập Nhất đứng ở bên cạnh chị nhất thời không biết nên làm sao, cuối cùng đánh bạo mà vỗ vỗ lưng chị, còn không ngừng hỏi: "Tam tiểu thư, cần uống thuốc sao? Ta đi lấy."

Thập Nhất vừa mới chuẩn bị xoay đi, bàn tay liền bị níu lại, bị nắm lấy rất chặt, đau đến mức khiến cho Thập Nhất thoáng cay mày, nhưng cũng không có lên tiếng.

"Không cần." Thật lâu sau, Vệ Kiều mới lấy lại nhịp thở. Nàng ghét mùa đông nhất không phải là không có lý do, thời tiết như vậy rất dễ bị cảm mạo, thể chất của nàng cũng rất dễ bị ảnh hưởng. Cho nên mỗi khi mùa đông đến, bệnh nhẹ hầu như là vật bất ly thân của nàng.

Thập Nhất cúi đầu nhìn Vệ Kiều, vừa mới ho khan như vậy, trên gương mặt người kia lại không hề ửng đỏ, là trắng bệch, đôi mắt ngân ngấn nước, cả người không có tinh thần, có loại suy yếu bệnh tật. Trái tim Thập Nhất vô duyên vô cớ mà thắt lại, nàng nhỏ giọng nói: "Chị nghỉ ngơi đi."

Vệ Kiều bởi vì vừa mới kịch liệt ho khan mà đầu óc cháng váng, chỉ là vẫn đang cố gắng chống đỡ. Ngày mai sẽ phải mở đại hội cổ đông, mỗi một bước cũng không thể xuất hiện sai lầm, cho nên nàng đang thẩm tra đối chiếu các phương án. Thập Nhất thấy chị vẫn ngồi thẳng thân thể liền khẽ cắn môi: "Chị không nghỉ ngơi cũng uống chén canh gừng này đi a."

Vừa dứt lời, từ cửa ra vào truyền đến thanh âm: "Tam tiểu thư, tiểu tiểu thư."

Vừa rồi khi Thập Nhất tiến vào cửa không khóa, Liễu thẩm là trực tiếp đứng ở trước cửa, bà nhìn vào trong. Vệ Kiều đã trước một bước kéo Thập Nhất vào trong lòng. Thập Nhất ngồi ở trên đùi chị, nàng vùi đầu vào lồng ngực của chị, mượn cơ hội để ngăn trở sắc mặt trắng bệch của mình. Thập Nhất nhận ra bàn tay chị đang ôm lấy eo của mình, rất dùng sức, tóc dài cọ qua cằm, truyền đến cảm giác nhồn nhột. Thập Nhất cúi đầu, chóp mũi tràn đầy mùi thơm, trong lòng mềm mại. Có một gương mặt đang cọ cọ trong lòng ngực nàng, hai tay Thập Nhất luống cuống đặt trên hai bờ vai Vệ Kiều, gương mặt đỏ lên, nhịp tim bỗng nhiên liền như muốn nổ tung!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tt