c43
Trước đó Lục Chi đã luôn thắc mắc tại sao Thi Cảnh Hòa yêu đương ở đại học mà không ai biết, ít nhất là ở trường không ai biết. Giờ thì cuối cùng cũng đã rõ ràng — bởi vì nàng có một đối tượng như vậy.
Nghe kể xong Lục Chi hoàn toàn không biết nên nói gì, cảm thấy thật sự bất bình cho Thi Cảnh Hòa.
Mặc dù yêu đương là chuyện riêng của hai người, nhưng cô người yêu cũ này cũng quá mức xấu xa. Tuyên bố với người ngoài là mình độc thân, còn muốn người khác giới thiệu bạn trai cho Thi Cảnh Hòa.
Cô nghĩ mà thấy khó hiểu. Sao Thi Cảnh Hòa có thể chịu đựng uất ức như vậy? Không chỉ thế, giờ họ vẫn còn là "khuê mật", Thi Cảnh Hòa bị bỏ bùa mê thuốc lú hay sao?
Lục Chi vô cùng muốn hỏi rõ ràng, nhưng rối rắm nhìn khung chat nửa ngày cũng không gửi đi được tin nào. Bởi lẽ nghĩ lại, cô không có đủ lập trường hay lý do để hỏi về quá khứ của nàng.
Thực sự, yêu nhau hơn một năm mà phải thầm kín, không thể công khai, nếu là mình chắc cô sẽ khóc đến tan vỡ mất. Nếu thật sự là thích, là yêu, sao có thể nhẫn tâm tổn thương đối phương? Làm sao nhẫn tâm đẩy Thi Cảnh Hòa cho người khác?
Lục Chi cứ nghe đi nghe lại mấy đoạn thoại của Bùi Khả Nhiên, rồi thở dài hết lần này đến lần khác. Không có cảm xúc gì khác ngoài đau lòng cho Thi Cảnh Hòa, bị một người như vậy đeo bám.
Thế nhưng, Thi Cảnh Hòa không giống kiểu người do dự không quyết đoán, lại đi dây dưa với người khác không rõ ràng. Sau khi chia tay mà vẫn còn lui tới như vậy, thật sự nghiêm túc không đùa đó hả?
Suy nghĩ một hồi vẫn mờ mịt, Lục Chi quyết định uống thuốc rồi đi ngủ, dự định hôm sau sẽ hỏi ý Tiểu Tự.
Gần trưa, cô gọi điện cho Tiểu Tự. Đôi khi gõ chữ không hiệu quả bằng trực tiếp nói chuyện.
Nghe máy rất nhanh, lần này giọng hắn bình thường không có tiếng người bên cạnh gọi "bảo bối" như lần trước. Cô vẫn còn bóng ma tâm lý vì cú gọi đó.
"Mình hỏi cậu chút này," cô nói, "Cậu có từng bị người yêu cũ dây dưa không? Nếu có thì cậu xử lý thế nào?"
"Có chứ, không để ý tới là được."
"Vậy có người nào chia tay xong vẫn giữ quan hệ tốt đẹp với cậu không? Kiểu vẫn xem là bạn bè qua lại ấy."
"Này thì hông có nha," Tiểu Tự hình như đang nhai gì đó nên nói không rõ, "Chi Chi, sao vậy? Bộ bị người yêu cũ nào đeo bám hả?"
"Không có..."
Tiểu Tự nói lời thấm thía: "Vậy thì tốt, đừng có dại dính dáng đến người yêu cũ, không có gì tốt đẹp đâu."
Lục Chi bật cười: "Lúc còn yêu cậu có nói vậy không."
"Lúc yêu là bị mê hoặc gái ơi, chia tay mới thanh tỉnh nè."
Cô nghĩ nghĩ rồi bảo hắn: "Mình đang bối rối chuyện này, là về cô gái mình theo đuổi đó. Người yêu cũ của nàng lại tìm tới, mà quan hệ giữa hai người họ vẫn tốt lắm, mình không biết nên làm sao bây giờ. Mấy ngày nay mình với nàng không có liên lạc gì cả, nàng không nhắn mà mình cũng không nhắn."
"Trước hết cậu cần làm rõ hai người đó có quan hệ mập mờ không, lời nói hay hành động gì ám muội không?"
"Không," Lục Chi đáp chắc chắn, "Người yêu cũ của nàng đã kết hôn."
"Vậy à..." Tiểu Tự trầm ngâm rồi phân tích, "Mình nghĩ như thế này: thứ nhất, có thể họ quen biết nhau khá lâu, nên không dễ cắt đứt quan hệ, giống như hai nhà là hàng xóm ấy. Thứ hai, họ không thật sự yêu nhau. Sau chia tay còn làm bạn, chỉ có hai khả năng, hoặc là còn yêu hoặc là chưa từng yêu. Thứ ba, hay là cậu từ bỏ đi."
Lục Chi nhướn mày: "Cậu muốn mình bỏ cuộc à? Muốn ăn đòn không?"
"Đừng mà! Tha mạng cho mình đi, Chi Chi tỷ tỷ!"
Tiểu Tự lại nghiêm túc nói: "Hoặc là cậu thử gặp trực tiếp nàng xem sao?"
"Nhưng giờ nàng đang ở một thành phố khác."
"Nếu gần thì cậu đến đi. Đừng cho người cũ cơ hội 'gần quan được ban lộc'. Cậu muốn theo đuổi người ta thì phải biết đề phòng, giám sát chặt chẽ vào. Chuyện người cũ đã kết hôn cũng không phải là lá chắn bảo vệ đâu, biết đâu xui rủi."
"Gì! Nàng không thèm làm tiểu tam đâu!"
"Ý mình không phải vậy! Ý mình là khó lòng phòng bị, lỡ như cái người cũ kia tuy đã kết hôn nhưng vẫn còn tơ tưởng đến cô gái mà cậu thích thì sao?"
Lục Chi sửa lại hắn: "Không phải thích, là theo đuổi."
"Theo đuổi một người, chẳng lẽ không phải vì thích sao?"
Cô im lặng, nghĩ cũng có phần áy náy, bởi vì đến giờ vẫn chưa nói cho Tiểu Tự biết rằng việc theo đuổi là do cô có nhiệm vụ. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nên Lục Chi giữ kín.
Nhưng đối với kiến nghị của hắn, cô thật lòng xem xét.
Đi Liễu thành tìm Thi Cảnh Hòa sao? Đi.
Được không? Được.
Nhưng cô phải tìm cớ. Nghĩ một lúc, cô tìm được lý do tuyệt vời — Kim Lâm muốn đi du lịch giải sầu.
Thế là Lục Chi gọi điện cho Kim Lâm. Buổi sáng nay em ấy nói tuần này sẽ đến ở nhà cô, bởi ba mẹ đi công tác. Ba mẹ em cũng đã chuyển tiền nhờ cô chăm sóc em ấy.
Lục Chi bảo em ấy mang ít đồ đạc, còn quần áo có thể mặc của cô. Kim Lâm rất vui vẻ đồng ý.
Hơn 5 giờ chiều, Lục Chi đúng giờ xuất hiện trước cổng trường. Sầm Toàn và Kim Lâm cùng nhau ra, vừa nhìn thấy cô, Sầm Toàn cười rạng rỡ: "Chị Chi Chi, trùng hợp ghê, Hòa tiên cô cũng đang ở Liễu thành đó."
Lục Chi lắc đầu, cười đáp: "Không phải trùng hợp đâu, là chị muốn đi gặp cô cô của em."
Sầm Toàn sửng sốt: "Hả? Gì? Em không hiểu."
Kim Lâm đứng bên cạnh sửa lại dây đeo ba lô cho bạn rồi cười: "Mai mốt cậu sẽ hiểu, về nhà cẩn thận nha."
Sau khi Kim Lâm lên xe, Lục Chi cài dây an toàn rồi dặn dò: "Băng ghế sau có đồ ăn vặt và nước suối, nếu khát hay đói bụng cứ lấy."
Kim Lâm gật đầu, hỏi cô: "Chị, lần này em đi theo là để trợ lực phải không?"
Lục Chi bật cười: "Đúng vậy, em nguyện ý đi với chị đã là trợ lực rồi."
Cô nhắc nhở, "Nhưng mà Kim Lâm, nếu gặp chị Cảnh Hòa, em nhất định phải diễn cho tốt, đừng để lộ ra nhé."
Lộ cái gì? Tất nhiên là quan hệ chị em giả dối.
Lục Chi cũng đã nghĩ tới vấn đề này. Nếu có một ngày Thi Cảnh Hòa phát hiện ra thân phận thật sự của cô, liệu nàng sẽ đối xử với cô thế nào đây?
Có phải sẽ phủi sạch quan hệ, cũng xoá rớt luôn hình ảnh "bạn C" trên Weibo?
Rốt cuộc từ đầu đến cuối, Lục Chi mới là kẻ lừa đảo, hai lần "lừa gạt" mà Thi Cảnh Hòa đã làm, nếu so ra, chắc còn phải gọi Lục Chi là sư phụ.
Trước kia cô từng nghĩ rằng cho dù nàng có biết thì cũng không sao, chỉ cần nhận tiền vào tay là đủ, vì yêu đương với cô từ trước đến nay đều chỉ như một màn diễn, thể hiện ra con người không chân thật nhất của mình. Đương nhiên, tiền đề cho những giả thiết này là khi cô đã theo đuổi được nàng.
Nhưng giờ đây, Lục Chi bắt đầu cảm thấy hoang mang, bởi vì cô đã nảy sinh cảm tình với Thi Cảnh Hòa, và không chừng về sau sẽ còn động lòng thật sự.
Nếu như vậy mà cô vẫn tiếp tục lừa dối nàng, cô sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Tình yêu mà tồn tại dối lừa, không có khả năng kết thúc hạnh phúc.
Hiện tại, cô không có phương hướng rõ ràng, chỉ có thể đi từng bước một, dựa theo quỹ đạo mà vũ trụ đã sắp đặt.
9 giờ rưỡi tối, xe dừng lại ở bãi đậu xe của một khách sạn ở Liễu thành. Trên xe, Kim Lâm đã đặt phòng trước qua ứng dụng.
Check-in xong, Lục Chi kéo vali, Kim Lâm đeo ba lô đi lên phòng - phòng tiêu chuẩn với hai giường đơn.
Lái xe lâu nên cô cũng mệt mỏi, chỉ có Kim Lâm còn đủ tinh thần cẩn thận kiểm tra xem trong phòng có giấu camera hay không, xong xuôi mới yên tâm ngồi xuống sofa.
Lục Chi khen ngợi: "Kim Lâm, em kỹ tính thật nha."
Kim Lâm cười tươi: "Cũng tàm tạm thôi."
Lục Chi nằm lên giường, nhắm mắt lại, nói: "Em đi tắm trước đi, tắm xong thì gọi chị, chị buồn ngủ quá."
"Dạ."
Lần này đi chơi cũng là kế hoạch bất ngờ. Cô gọi điện thông báo cho Mạnh Nhất Sênh, cô ấy chúc Lục Chi đi chơi vui vẻ. Còn khi gọi cho Bồ Hinh, cô ấy lại gọi Lục Chi là "đồ chó", vì lần này cô lại không rủ bạn đi cùng. Lục Chi vội cười xin lỗi.
Bây giờ rất buồn ngủ, nhưng nằm xuống lại không thể ngủ, thế là cô dứt khoát ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho Thi Cảnh Hòa.
Mục đích đến Liễu thành chính là để gặp nàng, ít nhất cũng nên báo cho nàng biết cô đã đến đúng không?
Đợi vài giây, Thi Cảnh Hòa bắt máy: "Lục Chi?"
"Là em đây." Mấy ngày không liên hệ, không hiểu sao cô lại thấy hồi hộp.
Lục Chi nhẹ nhàng hắng giọng, ổn định tinh thần, hỏi nàng: " 'Ngày khác' là đến khi nào? Em đã đến Liễu thành rồi, lần này chị có thời gian không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top