013

Edit + beta: HngThnhNgan
――――


Biến mất không báo trước 

Ác mộng suýt chút nữa lại xuất hiện 

Tóm tắt: Chuẩn bị lên đường. Verlaine xuất hiện.

――――

Giống như dự đoán trước đó của Dazai Osamu, người duy nhất có thể xem thấu được vở kịch của anh cũng chỉ có Edogawa Ranpo, cũng không đến xe lửa của cuộc đấu giá Ma Nhãn ở đây.

Nhưng, đây cũng không có nghĩa là hắn không có khả năng can thiệp vào vở kịch cùa Dazai Osamu.

"Quá đáng ghê, rốt cuộc bên trong xe lửa là gì mà có thể giấu được anh Ranpo vậy hả, rồi ngăn cản tôi như thế có lợi gì?"

Trong tai nghe truyền đến giọng nói phàn nàn, Oda Sakunosuke thành thạo chuẩn bị vuốt lông mèo (ý là xoa dịu Ranpo), bỗng nhiên nghĩ đến trạng thái mà mình đang làm bộ hiện tại, thế là ngậm miệng lại, cũng không nói gì.

Nhưng, trong lòng của hắn thật ra cũng cảm thấy Edogawa Ranpo không nên tới, dù sao trong mắt hắn thì Edogawa Ranpo chỉ là một đứa trẻ, trẻ con thì không nên nhìn thứ méo mó này.

Cho dù hắn có thể suy luận ra tình hình bên trong xe lửa như thế nào, thế nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khác nhau.

Cuộc đấu giá Ma Nhãn, đúng như tên gọi, chính là cuộc đấu giá để bán Ma Nhãn. Mà cái gọi là chuyến tàu thu thập Ma Nhãn ấy, chính là chỉ một đoàn tàu đi xuyên qua các khu rừng Châu Âu, thu thập hết tất cả các Ma Nhãn.

Trước hết cần phải giải thích rằng, hệ thống sức mạnh của thế giới ma thuật phải nói là thần bí, mà cái bọn họ gọi là "Ma Thuật" ám chỉ những dấu vết lạ chỉ có thể dùng khoa học để phục chế.

Ví dụ như châm lửa, trong khoa học thì có hàng loạt cách để châm lửa, thế là sự kỳ diệu của việc châm lửa chỉ có thể được gọi là Ma Thuật.

Nhưng những kỳ diệu mà khoa học hiện nay không thể phục chế, mới được gọi là Ma Pháp.

Oda Sakunosuke tạm thời không thể tìm hiểu được cụ thể hệ thống sức mạnh này là gì, nhưng sự hiểu biết của hắn đối với Ma Nhãn chính là, con mắt có được dị năng lực.

Biến tròng mắt của mình thành mạch ma thuật, biến công năng ban đầu được sử dụng để tiếp nhận tin tức bên ngoài, cải tạo thành khả năng tác động đến những sự vật bên ngoài, khả năng sử dụng ma thuật dưới dạng con mắt, thì được gọi là Ma Nhãn.

"Quả thật nó giống với việc bán đi dị năng lực của mình, thoát khỏi mọi thứ mà dị năng lực mang lại cho mình..."

Đây là suy nghĩ mà những dị năng lực gia trên thế giới không thể không nghĩ đến sau khi hiểu rõ tất cả.

Đoàn tàu này hàng năm đều sẽ tổ chức cuộc triển lãm Ma Nhãn một lần, cũng tổ chức đấu giá, cho nên trước khi buổi đấu giá bắt đầu, mười lăm lời mời chính thức sẽ được đưa ra cùng một lúc, lưu thông ra ngoài, trao cho những vị khách có ý định mua hoặc bán Ma Nhãn theo nhiều cách khác nhau.

Trong giới thần bí với đạo đức có hơi méo mó, đây dường như là một điều rất bình thường, thậm chí còn được giới thượng lưu đuổi theo. Nhưng quả nhiên, việc xem những chuyện này là đương nhiên thì bản thân cũng là một bất thường.

Những chuyện như này, tuyệt đối không thể cho trẻ em xem.

Thế nhưng mặc dù ngăn cản Edogawa Ranpo, thì lại có một vài đứa trẻ khác chủ động đến nơi này, đồng thời cũng không thể ngăn cản được chúng.

Nghĩ như vậy, Oda Sakunosuke dùng kinh nghiệm làm sát thủ trước kia thu lại hơi thở, bất động thanh sắc quan sát một chút nhóm người chuẩn bị lên tàu.

Lần này ở đây không có nhiều trẻ vị thành niên, chỉ có một cô bé tóc bạc khoảng mười một mười hai tuổi, theo sau là một cô gái hơn hai mươi tuổi, trên người của hai người đều có khí chất cứng cỏi khác hoàn toàn với mấy tên ma thuật sư khác.

Ngoài ra còn có hai cậu bé thấp bé khác, Oda Sakunosuke liếc mắt một cái liền nhận ra cậu bé tóc màu cam mắt xanh có đến Trụ sở Thám Tử Vũ Trang uỷ thác mấy tháng trước.

Mà đứa bé này, luôn bày ra dáng vẻ bảo vệ, canh gác cho cậu bé quấn băng vải trên người, mặc áo khoác đen, tóc xoăn màu nâu và đôi mắt màu diều —— cựu thủ lĩnh Port Mafia, Dazai Osamu.

Đương nhiên, hiện tại thời gian quay trở lại, phải nói là thủ lĩnh đời tiếp theo của Port Mafia.

Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Oda Sakunosuke gần như nghĩ rằng đây chỉ là một ảo ảnh.

Bởi vì cậu ta trông quá mờ ảo, giống như không chú ý sẽ biến mất ngay...

Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt xanh xám của Oda Sakunosuke mở to.

Quả nhiên đối phương đã biến mất, ngay lúc cậu bé tóc cam hộ tống cậu ta lên tàu, khoảnh khắc thay đổi địa điểm, một bóng người cắt đứt cổ cậu ta.

――――


Nakahara Chuuya cảm thấy gần đây Dazai Osamu có gì đó lạ lạ.

Cũng không phải là anh lại làm ra hành động tự tử gì, hoàn toàn trái ngược, mấy tháng nay dường như tiến hành theo lộ trình, hành vi của Dazai Osamu càng ngày trở nên giống lúc anh mười lăm tuổi.

Mỗi ngày cãi nhau cùng hắn sai hắn làm việc, nhìn thấy sông thì lập tức nhảy ùm xuống, thấy cây lại muốn treo cổ, thức suốt đêm chơi game rồi la mỗi ngày phải ăn cua —— cuộc sống đương nhiên không tính là khỏe mạnh, lại phảng phất rất có sức sống như năm đó.

Nếu như, thời điểm không phải đang ngủ mà vẫn yên tĩnh như thế, đồng thời tư thế rất không có cảm giác an toàn, Nakahara Chuuya sẽ thật sự tin rằng Dazai Osamu đã điều chỉnh được tâm trạng của mình.

Cho nên Nakahara Chuuya vẫn luôn không biết Dazai Osamu đang diễn gì, chẳng lẽ kẻ vẫn luôn cùng ăn cùng sống chung với anh là mình còn không nhìn ra tình trạng thật sự của Dazai Osamu đến cùng là gì ư?

Đương nhiên, kể cả khi đó là diễn, Nakahara Chuuya nhìn thấy anh như vậy cũng sẽ không nhịn được mà trầm tĩnh lại, sau đó không tự chủ mà phối hợp với anh. Đôi khi hắn sẽ dung túng để Dazai Osamu trầm mình trong sông một lúc, đợi đến khi anh thật sự sắp chết mới vớt anh lên.

Dù sao, những vụ tự tử mà đang đi trên đường, thật ra Dazai Osamu không nghiêm túc lắm, nó hoàn toàn khác với những vụ tử tử mà anh đã từ chối sự cứu giúp của hắn.

—— Những suy nghĩ này, sau khi biết rõ tại sao Dazai Osamu lại làm như vậy, lại vỡ vụn từng chút.

Người đàn ông đã từng gặp Trụ sở Thám Tử Vũ Trang lao tới, khoảnh khắc hắn đánh tới theo phản xạ có điều kiện, trực tiếp kéo Dazai Osamu ra, tránh thoát đòn tấn công của gã đàn ông tóc vàng đột nhiên xuất hiện.

Bởi vì theo quán tình mà gã đàn ông tóc vàng đấm một cú vào người đàn ông tóc đỏ đang ôm Dazai Osamu vào đoàn tàu, Nakahara Chuuya rốt cuộc cũng nhìn thấy, mặt của kẻ thực sự tấn công Dazai Osamu.

Tướng mạo tương tự với mình, là "anh trai" Verlaine.

"Da —— zai ——"

Phảng phất như một cái nháy mắt thời gian quay ngược trở lại đêm mưa năm 16 tuổi, cùng lúc đó, những lời nói trước đó của Dazai Osamu quanh quẩn bên tai một lần nữa.

"Đừng dồn sự chú ý lên người tôi... Chuuya, thời gian quay ngược xảy ra kỳ tích không chỉ có riêng tôi thôi đâu!"

Thời gian quay ngược, thế là thời điểm hắn 22 tuổi biết được chuyện Dazai Osamu nhảy lầu không xảy ra, thời điểm hắn 16 tuổi Verlaine xuất hiện ôm đầu Pianoman xuất hiện trước mặt hắn, nói muốn chém đứt hết tất cả mọi thứ ràng buộc hắn rồi việc dẫn hắn đi sau đó cũng không xảy ra.

Doc, Pianoman, Albatross, Lippmann, Ice, đây là năm thi thể của năm người bạn thân mà hắn đã liều mạng cả đêm, hiện tại đang sống tốt ở Port Mafia, mà thậm chí là bọn họ còn không biết nhau.

Sau đó, hắn khao khát sự chú ý của Dazai Osamu từng giây từng phút, nó trở thành ràng buộc duy nhất của hắn lúc này, hơn nữa lại dễ thấy như thế.

Dễ thấy đến mức Verlaine còn cho rằng mình không phải là đồng loại duy nhất của hắn, một khi biết được tin tức của hắn, chắc chắn sẽ lập tức tới giết chết Dazai Osamu.

—— Không hề nghi ngờ, mình là Arahabaki, ở đoạn thời gian này là bị Dazai Osamu lén lút tiết lộ cho Verlaine, rồi dẫn tới.

Về mục đích? Đương nhiên là cái chết —— Hơn nữa rõ ràng là xác chết ở trước mặt mình, chặt đứt hết tất cả ảo tưởng của mình.

"Thế nhưng, không gia nhập Port Mafia thật sự là không có sao chứ?"

—— Có vài lời, bây giờ trở về nhớ tới, thay đổi hoàn toàn mùi vị.

"Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không biến thành như thế."

—— Vậy nên làm ơn sau khi tôi chết, trở về gia nhập Port Mafia, tiếp tục tìm những người bạn đã mất kia của cậu đi!

Nương theo sự ăn ý giữa hai người, lời còn dang dở của Dazai Osamu xuất hiện, trực tiếp chọc tức Nakahara Chuuya.

"—— Mỗi một lần, đều tự quyết định như vậy, xưa nay không cho tôi lựa chọn!"

Nếu không phải người đàn ông tóc đỏ đó bất ngờ xuất hiện, thì kế hoạch của Dazai Osamu đã thành công.

"Đợi đến khi tôi hạ gục anh ta, tôi sẽ để cậu đến gần với cái chết mà cậu mong muốn!"

Trong đôi mắt màu xanh lam phảng phất có gió bão đang nổi lên, Nakahara Chuuya nhìn chằm chằm vào "anh trai" của mình, chắn trước mặt Dazai Osamu và người đàn ông tóc đỏ.




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top