Ngoại truyện 2.

Đoạn trích hàng ngày (1)

Kể từ khi Hiên Viên và Cao Tân hợp nhất, tôn Thương Huyền làm hoàng đế, bốn biển không có chiến tranh. Trước khi Phong Long tấn công nghĩa quân Thần Nông, tuy rằng Tương Liễu và Tiểu Yêu không ở bên nhau nhiều ngày nhưng họ cũng trải qua rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ trong mười lăm năm đó.

Như sự việc này xảy ra vào một ngày khi Tương Liễu đưa Tiểu Yêu trở lại trấn Thanh Thủy.

Tướng quân trong quân lấy vợ, bày mấy bàn tiệc sôi nổi trong tửu quán mà Thương Huyền vốn mở trong trấn. Có rất nhiều người, tiếng "Chúc mừng, chúc mừng" vang lên trong cửa hàng . Lúc đầu, Tiểu Yêu và Tương Liễu đứng ngoài cửa im lặng nhìn cảnh bên trong, nhưng không hiểu sao, Tiểu Yêu được sự đồng ý ngầm của Tương Liễu, nàng lẻn vào chen chúc cùng nhà gái, sau đó dẫn theo một đám người đang hò reo tràn vào phòng sau, cười nói ầm ĩ rồi biến mất.

Không có lý do nào khác, chỉ vì Nàng dâu và mẹ của Nàng dâu là con cháu của Mặt Rỗ và Chuỗi Hạt.

Khi Tương Liễu tìm thấy Tiểu Yêu ở hành lang phòng sau, Nàng đang ngồi xếp bằng với mẹ tân nương trên mặt đất với đôi mắt đỏ hoe và say khướt, hai mắt đẫm lệ nhìn những người ở hậu phòng, vừa cười vừa hỗ trợ lẫn nhau nháo phòng tân hôn.

Khuôn mặt trong sáng và tươi tắn của Tiểu Yêu toát lên vẻ tinh tế mà người bình thường ở tuổi của Nàng không nên có, nàng sốt sắng nói: “Ngươi xem ngươi đều kết hôn lập nghiệp, hiện tại ngay cả nữ nhi trong nhà cũng đều lập gia đình, thật tốt…” Nàng lại xoa đầu hắn, “Ông bà của ngươi, ông bà, còn có ta, ta thật hạnh phúc cho ngươi và con gái ngươi đó."

Mẹ cô dâu cũng say đến hoa mắt chóng mặt, không biết Nàng là ai, đang nói cái gì, khuôn mặt nhăn nheo cũng cười nấc lên, đang định nói thì nhìn thoáng qua Tương Liễu liền sững sờ.

Tiểu Yêu nhìn theo ánh mắt của nàng, trong mắt nhất thời có một loại khác thường sáng ngời, lại quay đầu nói: "Chúng ta đều rất vui vẻ!" Nói xong, nàng đứng dậy bước đi về hướng Tương Liễu, vừa bước một bước liền lảo đảo ôm đầu, “Ta chóng mặt quá.” Vừa nói, liền bị một đôi cánh tay cường tráng đỡ lấy.

Tiểu Yêu khép hờ một bên mắt, mở ra một chút, thoáng thấy Tương Liễu đang nhìn mình với vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn cười.

Lúc này, tất cả những người đang xô đẩy ồn ào trong phòng tân lang đều nhìn thấy Tương Liễu, quân sư áo trắng tóc trắng của Thần Nông xuất hiện trong hành lang đỏ mắt, ôm một cô gái thanh tú trong ngực. Động tác của bọn họ dừng lại, muốn hành lễ, ngay cả chú rể cũng nhanh chóng nhổ trái cây trong miệng ra, từ dưới đất đứng lên. Trong hành lang yên lặng một lúc.

Tương Liễu nhìn bọn họ một cái, sau đó ôm lấy eo Tiểu Yêu, "Các ngươi..."

Mọi người nín thở. “Chúc vui vẻ.” Hắn suy nghĩ lời nói của mình,

“Mời rượu cưới đi.”

Mọi người vẫn luôn biết Tương Liễu đại nhân không thích tham gia trò vui đều sững sờ trong giây lát, hai người mới đứng cạnh nhau, ngay cả cô dâu cũng vén khăn trùm đầu lên, im lặng đáp lại.

Tương Liễu gật đầu, ôm Tiểu Yêu đi ra ngoài, duỗi chân ngăn lại tân lang đang chuẩn bị đưa mình vào sảnh: “Không cần tiễn.” Hắn quay đầu lại, suy nghĩ một chút. Trong khi đó, và nói với chú rể một cách trịnh trọng: "Chúc hai người sớm sinh quý tử."

Ôm Tiểu Yêu trong tay, hắn biến mất ở góc hành lang.

Mọi người nhìn nhau thất thần. Mẹ cô dâu thất thần đã lâu, lúc này bà như bừng tỉnh lại : "Chủ tử chúc hai người sớm có hài tử, còn chờ gì nữa, vào động phòng tân hôn đi!"

Tất cả mọi người vừa tỉnh như mộng, ngay cả tướng quân cũng sửng sốt, tương đối cảm động, Tương Liễu đại nhân bình thường không nói lời nào, hôm nay đích thân tới dự hôn lễ của hắn, chúc hắn sinh con sớm.

Cô dâu vừa đội lại khăn trùm đầu vừa nghĩ, có vẻ như Tương Liễu Vương trong lời đồn đại, người như không thuộc về trần gian, không hoàn toàn giống như lời đồn đại.

Đoạn trích hàng ngày (2)

Khi Tiểu Yêu và Tương Liễu đang sống ở Cửu Lê, một ngày nọ, trong một lần bất chợt, nàng đã sử dụng trụ hoa để trở thành một cô gái Cửu Lê và cùng Tương Liễu đi chợ trong làng.

Khi đến nơi, họ tình cờ gặp một số thanh thiếu niên ở giữa chợ đang thi bắn cung.

Một trong những thanh niên mặc áo đỏ có mái tóc dài được buộc lên, đứng thẳng, giương cung và nhả tên một cách sạch sẽ và dứt khoát. Sau một tiếng vù, một cung tên trúng hồng tâm.

“A , trúng rồi.” Tiểu Yêu vỗ tay, cậu bé xoay người lại đáp.

"Cô gái, Nàng có muốn học bắn cung không? Tôi có thể dạy Nàng."
Phía sau, Tương Liễu liếc nhìn Y, bình tĩnh mà cười, không phát ra tiếng động.

Tiểu Yêu đột nhiên trở nên ham chơi, liền giả vờ lãnh đạm đi tới đỡ lấy cung trong tay thiếu niên: “Được, vậy thì…”

Một bàn tay lập tức từ bên cạnh vươn ra gỡ tay hắn , cung bị người phía sau lập tức đoạt đi.

Thiếu niên áo đỏ quay đầu lại, phát hiện Tương Liễu đang lạnh lùng nhìn mình, vẻ mặt bình tĩnh. Trước khi tỉnh lại, Tương Liễu đã rút ra hai mũi tên giương cung hết cỡ. Sau hai tiếng "xoẹt", mũi tên đầu tiên hắn bắn đi cắm thẳng vào thân mũi tên mà chàng thanh niên đã bắn vào mục tiêu trước đó, gần như cùng lúc, mũi tên thứ hai bổ đôi mũi tên đầu tiên nhanh như chớp, đâm xuyên qua lỗ thủng xuyên bảng tiêu cắm thẳng vào cát.

Tương Liễu giương cung nhìn thanh niên ngắt từng chữ.

"Không cần, ta tự mình dạy nàng bắn cung."

Đoạn trích hàng ngày (3)

Trước đây, khi Tiểu Yêu và Tương Liễu ở thành Hiên Viên, trong một thời gian, họ đặc biệt thích đến các quán nhỏ do yêu quái mở , đặc biệt là vào dịp trăng nguyệt quế hàng năm.

Bởi vì chỉ vào thời điểm này trong năm, mộc yêu mới bán một loại bánh ngọt gọi là "sữa giòn", được làm từ bơ và bột ngô độc nhất vô nhị ở quê hương của mộc yêu. Cắn một miếng giòn giòn, còn có mùi thơm của cỏ tươi.

Vào những tháng mùa đông năm nay, Tiểu Yêu đột nhiên xoay người và ngồi dậy trong giấc ngủ, gió ngoài cửa sổ vào ban đêm đã dịu đi, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Tương Liễu bị đánh thức bởi tiếng trở mình và chăn bị kéo khi nàng ngồi dậy.

"Chuyện gì vậy?"

“A!” Tiểu Yêu ôm lấy chăn, “Ta rất muốn ăn kê chiên giòn!”

Tương Liễu hiếm khi sững sờ, không nói gì, nhanh chóng ôm lấy nàng đặt  vào trong chăn, mãi cho đến khi tiếng lẩm bẩm của Tiểu Yêu dần dần lắng xuống, hắn mới cười đưa tay lên gõ nhẹ vào trán nàng, sau đó là những đốm sáng xuất hiện, và Tiểu Yêu chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày hôm sau, Tiểu Yêu ngủ đến trưa. Nàng xoa xoa đầu, vừa mặc quần áo đi ra ngoài, vừa nghĩ sao mình có thể ngủ ngon như vậy, lắc đầu, liếc nhìn chiếc bàn gỗ ngoài nhà, dừng động tác bước chân.

Một hộp lớn bánh kê chiên giòn được đặt trên chiếc bàn vuông bằng gỗ lê, còn bốc hơi nước mới nướng, vàng ươm, nóng hổi, vô cùng hấp dẫn.

Tương Liễu không biết từ lúc nào đã đi tới từ phía sau Tiểu Yêu, ôm lấy Tiểu Yêu vẫn chưa hồi phục, đi tới bên bàn, đỡ nàng ngồi xuống: “Mao Cầu sáng sớm đã gặp mộc yêu đi ngang qua đây, bọn họ đang ở đây, thỉnh thoảng họ sẽ ra biển, vì vậy ta nói làm cho nàng một chiếc bánh ngô." Hắn giúp Tiểu Yêu vén tóc ra sau tai để Nàng có thể cúi xuống và tiến về phía trước, "Mới ra lò thôi, ăn nhanh đi."

Tiểu Yêu lúc này trong mắt toàn bộ là Tô Tô trước mắt, nàng căn bản không thèm để ý lời nói của Tương Liễu , chỉ nhếch mày cười híp mắt, rất là đắc ý.

Cho nên nàng không nhìn thấy, trên mặt biển xa xa, một con yêu mộc đáng thương đang run rẩy chèo về phía trước. Hắn vừa thoát khỏi một con cá phù du định kéo hắn xuống nước, xé một nắm rong biển quấn quanh đầu, hắn đau buồn muốn khóc nhưng tự nhủ:

"Tương Liễu đại nhân, đại nhân , đại nhân... Người nửa đêm để cho con đại bàng trắng kia bắt lấy ta rồi bay đi, bây giờ tại sao... Đại nhân, đại nhân... tại sao lại để cho ta một mình bơi trở về!"

Tại sao, tại sao, tại saooooooooooooooooo

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #fic