Chương 11

Chương 11. Có thể chống nổi nửa năm, coi như y xương cứng.

Hoàng cung nước Cảnh trải qua mấy lần tu sửa mở rộng, nay đã là hoàng cung lớn nhất trong tất cả các triều đại, toàn bộ kiến trúc rộng lớn đều được chạm khắc họa rồng nguy nga lộng lẫy, tượng trưng cho thái bình thịnh thế và sự sung túc thịnh vượng.

Quân Kỳ Ngọc ngồi bảo mã hương xa vào cung, do tám con ngựa thượng hạng kéo, bên ngoài xe hoa lệ rộng rãi, bên trong nguy nga lộng lẫy, dựa theo quy chế chiếc xe ngựa mà thái tử ngồi, chỉ dưới một mình hoàng đế.

Quân Kỳ Ngọc đi thẳng vào hậu cung Di Hoa điện, ngoại trừ ở bên ngoài cứ năm bước một thị vệ, trong điện có hơn hai mươi cung nhân hầu hạ.

Trên ngai vàng là vua một nước Huyền Đế Quân Huyền Kiêu, vẻ ngoài bản thân hắn đã phong lưu phóng khoáng, uy nghiêm của thiên hạ cộng chủ thì càng không cần phải nói.

Người ngồi bên trái chính là Thẩm Ngọc hoàng hậu của Cảnh quốc người mở ra tiền lệ trong lịch sử, tuy đã gần bốn mươi tuổi nhưng trông không khác gì thuở đôi mươi, nhờ dung mạo trời cho, cộng thêm Huyền Đế “sợ vợ” nào nỡ để y vất vả, dùng những đồ quý nhất để bồi bổ, năm tháng dĩ nhiên sẽ không lưu lại dấu vết trên người y.

Thời niên thiếu, sắc đẹp của Thẩm Ngọc nghiêng nước nghiêng thành, người ngoài đều đồn rằng Huyền Đế lật đổ tiền triều, bởi vì xung quan giận dữ vì hồng nhan.

“Diện kiến phụ hoàng.”

Quân Kỳ Ngọc quy quy củ củ hành đại lễ, chỉ là giọng điệu hờ hững, không lạnh cũng không nóng.

Ngược lại, vừa nhìn thấy hoàng hậu Thẩm Ngọc, mắt phượng cong lên, cười híp mắt, cung kính khom người với hoàng hậu.

“Cha, dạo này cha thế nào? Có nhớ hài nhi không?”

Giọng điệu tùy ý lại thân mật, hoàn toàn khác so với Huyền Đế.

Phụ hoàng là phụ hoàng, cha là cha, xưng hô của Quân Kỳ Ngọc liền phân biệt rõ ràng giữa xa và gần.

“Con khoan hẵng làm nũng.” Hoàng hậu Thẩm Ngọc ngăn hưng phấn của hắn lại, hỏi: “Ngày tân nương bái kiến trưởng lão, thái tử phi của con đâu? Sao không đến cùng?”

Nhắc đến Tống Lễ Khanh, Quân Kỳ Ngọc bĩu môi.

“Y nói tiến cung thỉnh an mệt nhọc, giờ còn đang ngủ.”

“Con đừng có mà nói bậy, chút lễ nghĩa này đứa nhỏ Lễ Khanh lại không biết sao?” Thẩm Ngọc nhẹ giọng mắng.

“Tối hôm qua y dầm mưa bị bệnh, con bảo y ở phủ tĩnh dưỡng, không nên đi lung tung.”

Thẩm Ngọc khẽ nhíu mày, hiển nhiên nửa tin nửa ngờ, có điều cũng không tra hỏi nữa.

“Vậy con mang cái này về cho y, bảo y dưỡng bệnh cho tốt, chúng ta không trách tội.”

Thẩm Ngọc chuẩn bị một bao lì xì, bên trong căng phồng. Quân Kỳ Ngọc cũng không mở ra xem là gì, thuận tay nhét vào ống tay áo.

“Không phải là thứ gì đắt tiền, vật lấy may mắn. Hy vọng sau này hai con sẽ sống hòa thuận, bạc đầu giai lão.”

“Vâng.”

Ngoài mặt Quân Kỳ Ngọc bình thản đáp lại, trong lòng lại cười lạnh.

Có thể chống nổi nửa năm, Tống Lễ Khanh y coi như xương cứng.

“Không còn chuyện gì nữa, nhi thần xin cáo lui trước, cha, trở lại con trò chuyện với người sau, kể cho người nghe những gì con mắt thấy tai nghe mấy năm qua ở biên ải…..”

“Đợi đã.” Thẩm Ngọc gọi hắn lại, “Con vội cái gì? Một câu cũng chưa nói với phụ hoàng con.”

Huyền Đề mang theo cưng chiều, mỉm cười bất lực.

“Hừ, trẫm còn không hiểu nó sao, còn đang giận dỗi trẫm chuyện hôn lễ.”

Quân Kỳ Ngọc đúng mực: “Nhi thần không dám.”

“Ngươi có gì mà không dám? Ngươi ở Tây Vực mọc đủ lông cánh rồi.” Huyền Đế không so đo với hắn, nghiêm túc nói, “Kỳ Ngọc, ngươi biết lý do tại sao trẫm nhất quyết muốn ngươi thành hôn với Tống Lễ Khanh không?”

Quân Kỳ Ngọc mặt không cảm xúc nói: “Chẳng qua là một cuộc hôn nhân chính trị, một chiêu thu phục mà thôi.”

“Ngươi biết là tốt.”

Quân Kỳ Ngọc vẫn không phục: “Con không nghĩ, người uy phong nhiều năm, từ Trấn Bắc Vương đến hoàng đế nước Cảnh, ra trận giết người còn nhiều hơn cả con, sao già rồi lại sợ chút công cao áp chủ này chứ? Cần giở thủ đoạn vậy sao?”

Huyền Đế nghe thấy chữ già, trán nổi lên gân xanh, thiếu chút nữa đứng bật dậy, lại bị hoàng hậu đè xuống.

“Nói rồi, hai cha con bình tĩnh nói chuyện.” Thẩm Ngọc nhắc nhở hắn.

Huyền Đế kìm nén lửa giận, tỉ mỉ nói: “Dựa vào chiến công của Tống Thanh, cùng tình vua tôi nhiều năm giữa trẫm và hắn, gươm không dính máu mới là kết quả tốt nhất. Giành thiên hạ dựa vào hành quân và sức mạnh, nhưng trị quốc lại khác, sách lược đối nhân xử thế của một bậc đế vương, ngươi còn non nớt. Trẫm giảng cho ngươi nghe, không phải giải thích, sớm muộn gì ngươi cũng chấp chưởng thiên hạ, phải học được.”

Quân Kỳ Ngọc thình lình nói: “Vâng, hy sinh có mình nhi thần.”

Huyền Đế hỏi lại: “Ngươi thì hy sinh cái gì?”

“Tự do.” Quân Kỳ Ngọc dừng một chút lại nói, “Hạnh phúc.”

Huyền Đế lại bị chọc giận, nếu là sớm hơn mấy năm, hắn nhất định sẽ không đèn nén được nóng nảy.

“Ngươi có biết tốt xấu không? Ngày đó, ngươi làm nhục y trước mặt quần thần, y dung túng ngươi, đủ thấy y rộng lượng hơn ngươi.” Huyền Đế khiển trách, “Không biết phải trái.”

Quân Kỳ Ngọc tính cãi lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thẩm Ngọc, nuốt lại những lời quá trớn định nói.

Chỉ châm biếm lại: “Tạ phụ hoàng dạy bảo”.

Huyền Đế tức giận thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, nếu đã thành hôn, ngươi nhất định phải đối xử với người ta cho tốt, đừng đợi người ta lạnh lòng rồi mới hối hận không kịp.”

Thẩm Ngọc bổ sung nói: “Phụ hoàng ngươi chính là một bài học.”

“Ừm. . . Hả?” Huyền Đế sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Cha ngươi nói đúng.”

“Dạ, tuân mệnh.” Quân Kỳ Ngọc căn bản không để ở trong lòng, xem thường nói, “Nhưng nếu một ngày nào đó y không muốn làm thái tử phi nữa, thì có thể đừng đổ trách nhiệm lên đầu con không?”

“Ngươi….”

Ồn ào mấy câu, Quân Kỳ Ngọc cũng thoát khỏi Di Hoa điện.

Từ nhỏ hắn đã ngưỡng mộ võ định thiên hạ, uy nghiêm của Huyền Đế, nhưng từ Tây Vực trở về, hắn phát hiện hai cha con càng ngày càng mâu thuẫn, không thể nói chuyện với nhau, bất đồng mọi thứ.

….

Mặt trời ngả về tây, chiếu mái ngói phủ Kỳ Lân tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Tống Lễ Khanh ngồi bên cửa sổ, nhìn mặt trời lặn dần, trong phòng chìm vào bóng tối, y rũ mắt, buồn rười rượi.

“A!” Tiểu Địch đẩy cửa đi vào thắp đèn, thấy thì giật mình.

“Công tử! Thì ra là người, ở trong phòng tại sao không sai nô tỳ thắp đèn chứ? Ơ? Không phải hôm nay công tử cần tiến cung bái kiến hoàng thượng hoàng hậu sao? …Người không đi !?”

“Ta. . . Hôm nay ta mệt.” Tống Lễ Khanh lấp liếm.

Không cần Tống Lễ Khanh nói, Tiểu Địch thắp ngọn nến đỏ trong phòng, nhìn thấy vết thương trên mặt y, ngoại trừ vết thương do dập đầu tối qua, còn có thêm vài vết trầy xước, một chỗ bầm tím.

“Công tử! Người. . . Sao người lại biến thành bộ dạng như vậy? Là điện hạ, điện hạ làm?” Tiểu Địch cả giận nói: “Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa, người phải vào trong cung, đi tố cáo, xin hoàng thượng hoàng hậu làm chủ cho người!”

“Tiểu Địch.” Tống Lễ Khanh nắm tay nàng, “Bỏ đi.”

“Bỏ đi là bỏ đi thế nào? Người không lên tiếng, điện hạ sẽ càng ngày càng không kiêng nể gì, ngày một thậm tệ hơn!”

Tống Lễ Khanh nhìn ánh nến, thở dài một tiếng.

“Hoàng thượng và hoàng hậu trên danh nghĩa là trưởng lão của ta, nhưng dù sao họ cũng là song thân của Quân Kỳ Ngọc, ngươi nghĩ họ sẽ thiên vị ai? Hơn nữa, vì chút chuyện nhỏ như vậy đã muốn vào cung cáo trạng, bọn họ sẽ nhìn ta thế nào?”

“Nhưng điện hạ, ngài ấy thật sự… thật sự rất quá đáng!” Tiểu Địch tức giận.

“Hắn quá đáng đến mức nào cũng được, bởi vì hắn là thái tử gia, sau này là cửu ngũ chí tôn, nhưng ta thì không giống. Nếu ta cũng giận dỗi tùy hứng, cố chấp giống như một đứa trẻ, thì cả hai sẽ chỉ càng ngày càng xa cách, ngày ly tán liền không còn xa nữa.”

Nói xong, Tống Lễ Khanh vỗ vỗ mu bàn tay Tiểu Địch.

“Ngươi đi lấy thuốc chưa? Bôi giúp ta nhé? Ta như vậy, cũng không nhìn được.” Tống Lễ Khanh tự giễu cười một tiếng.

Tiểu Địch nhìn y gượng cười, mặt tái nhợt, đau lòng vô cùng.

“Được.” Tiểu Địch nghe theo căn dặn, “Cái này nô tỳ lấy từ Thái Y viện, nghe nói là phương thuốc của Biển thần y.”

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Sau khi bôi thuốc, vết thương nóng rát của Tống Lễ Khanh cuối cùng cũng cảm thấy dịu đi một chút.

Rầm——–

Cánh cửa nặng nề bị đá tung ra, Quân Kỳ Ngọc bước vào mang theo một cơn gió, thổi ngọn nến lung lay sắp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vir