Chương 2
Mùng bảy tháng bảy.
Ngày lễ Thất Tịch.
Tiết Khất xảo năm nay quả thật náo nhiệt rất nhiều hơn so với những năm qua. Bởi vì thiên kim tướng phủ và con trai trưởng của Phiêu Kỵ tướng quân vui kết liền cành vào ngày hôm nay.
Trong Hoàng Thành có một cây cầu ngọc trắng, được chế tạo từ đá cẩm thạch màu trắng. Thanh trụ cầu có chim Hỉ Thước được điêu khắc từ ngọc trắng, nhìn qua vô cùng xa hoa.
Mỗi lần vào ngày hội đêm thất tịch, cây cầu kia sẽ mở ra cho tất cả mọi người trong Hoàng Thành. Những người yêu nhau đều sẽ dắt tay nhau đi lên cầu để cầu nguyện, cầu mong có thể nắm tay đến đầu bạc răng long, cả đời bên nhau. Sư Thanh Huyền đã từng thấy qua rất nhiều kiến trúc hoa lệ, thật ra không cảm thấy quá nhiều ngạc nhiên đối với cây cầu ngọc này. Trăm năm trước, cây cầu đó là Minh huynh tự tay thiết kế sau khi nhận được kỳ nguyện của tín đồ...
Năm nay Phương thừa tướng ra giá tiền rất lớn để được tiếp nhận cây cầu ngọc này, cũng sai người đặt rất nhiều đồ trang trí chim chóc lên trên đó, để cho nó có thể càng giống với cầu Ô Thước trong truyền thuyết. Có lẽ là do hắn muốn con gái có thể tích được nhiều phúc hơn, Phương thừa tướng còn cố ý đến con ngõ nhỏ vắng vẻ mời những người nghèo đói ăn xin đến ăn một bữa cơm no.
Đám ăn xin đều nở hoa trong bụng, gương mặt tràn đầy phấn khởi, mỗi người một ly kính Phương thừa tướng, cũng gửi những lời chúc phúc tốt đẹp nhất. Sư Thanh Huyền nhận ra mùi rượu này, chính là rượu Túy Hoa Đào trong quán rượu lớn nhất ở Hoàng Thành.
Quán rượu đã có tuổi đời trăm năm, lần trước lúc y đến uống đã là hai mươi năm trước, lúc đó y đã quấn lấy Minh huynh bắt hắn hạ phàm du ngoạn cùng nhau...
Minh huynh...
Đâu còn Minh huynh ở đây nữa. Sư Thanh Huyền, ngươi không cần suy nghĩ tới nữa.
Lấy tính cách của Sư Thanh Huyền, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hưởng lộc từ người khác. Y thể hiện ý muốn nguyện ý đến cầu ngọc hỗ trợ để tạ ơn.
Phương thừa tướng thấy tên ăn xin nhỏ tuổi này có cốt khí, lập tức đồng ý.
Có tên ăn xin cười nói: "Phương tiểu thư quả nhiên gặp may, nhận được sự bảo hộ từ thần tiên rồi!"
Phương thừa tướng chỉ coi như là một tên ăn xin không có học thức đùa vui chúc phúc, cười cười thể hiện sự tốt tính.
Tay chân Sư Thanh Huyền không tiện, Tiểu Phong đi cùng với y đến cầu ngọc giúp đỡ. Hai người bận rộn ròng rã một buổi chiều, cuối cùng cũng kết thúc công việc trong hoàn mỹ. Sau khi được y trang trí qua, cầu ngọc ở nơi này có thêm mấy phần thần bí cùng dáng vẻ lịch sự, tao nhã, nhẹ nhàng, nhìn qua thật sự có thể so với cầu tiên ở trên trời. Phương thừa tướng hết sức hài lòng, liên tục tán thưởng. Hắn thưởng cho bọn họ một túi chứa không ít ngân lượng, ra tay cực kỳ hào phóng, lại toàn thứ xa xỉ.
Sống mấy trăm năm, y đã không nhớ được mình từng nhìn qua bao nhiêu cây cầu giống như thế này.
Màn đêm buông xuống, từng chiếc đèn sông nhẹ nhàng trôi thuận theo dòng nước. Ánh đèn cùng sóng gợn lăn tăn hòa lẫn vào nhau trên mặt nước, đối diện truyền đến âm thanh khua chiêng gõ trống náo nhiệt.
Rất nhanh, tân nương mặc bộ áo cưới màu đỏ được nha hoàn nâng đỡ chậm rãi đi đến "cầu Ô Thước". Mà ở một bên đầu cầu còn lại, tân lang với gương mặt tươi cười đi tới nghênh đón.
Tân lang là con trai trưởng của Viên tướng quân, mày kiếm mắt sáng, lại không mất đi vẻ khí khái hào hùng của con nhà tướng. Tân nương tuy phủ khăn đỏ che mặt, nhưng chỉ cần nhìn dáng người yểu điệu kia liền biết được là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Hai người đan mười ngón tay vào nhau thật chặt. Xung quanh cầu Ô Thước có từng ngọn đèn Khổng Minh bay lên, mang theo những lời cầu nguyện tốt đẹp nhất đến hai người họ vào trong bầu trời đêm.
"Một ngọn, hai ngọn..."
Có tiếng đứa trẻ nào đó đếm từng ngọn đèn.
"Ca! Ca! Ta có năm trăm hai mươi ba ngọn!"
"Chẳng qua cũng chỉ là vị trí thứ tám mà thôi, có cái gì đáng phải vui vẻ như vậy!"
"Minh huynh, Minh huynh, huynh thật lợi hại!"
Tiệc đấu đèn những năm qua còn náo nhiệt hơn nhiều so với cái này. Có tín đồ ở nhân gian vì thần quan mà tô điểm rất nhiều họa tiết lên đèn, vẽ đến quên cả trời đất.
"Lão Phong, lão Phong! Ngươi lại ngẩn người làm gì vậy? Nhanh cầu nguyện đi!"
Sư Thanh Huyền lấy lại tinh thần, cười nói: "Được. Vậy ta sẽ cầu nguyện Tiểu Phong năm nay có thể tìm được người ngươi ngưỡng mộ trong lòng, làm bạn đến già!"
"Ha ha ha, ngươi lại bám lấy ta không chịu thả rồi!" Một tay Tiểu Phong vỗ nhẹ vào mặt Sư Thanh Huyền, một tay chỉ vào ngọn đèn Khổng Minh bay cao nhất ở trên trời, "Này đèn kia! Ngươi nghe được không?! Ta cầu nguyện cho thân thể lão Phong sớm ngày khôi phục khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi! A không không, ta nói sai rồi! Ta muốn lão Phong sống lâu nghìn năm vạn năm, tất cả nguyện vọng đều có thể được thực hiện! Ta muốn làm bạn tốt nhất của lão Phong!"
Bạn tốt nhất...
Nụ cười trên khóe miệng của Sư Thanh Huyền cứng lại trong một khoảnh khắc.
"Này này, lão Phong, tại sao lại không nói chuyện? Ngươi có phải bạn tốt nhất của ta hay không?"
Sư Thanh Huyền xì một tiếng, đáp: "Ai thèm là bạn tốt nhất của ngươi."
"Ha, với cái tính cách hung dữ này của ta, ngươi có tin là hiện tại lão tử sẽ đẩy ngươi xuống sông để ngươi đi tắm rửa đàng hoàng không?"
"Cũng được cũng được. Mấy ngày nay mưa dầm liên miên, thân thể ta đã sớm mốc meo rồi, cho nên tắm rửa đàng hoàng cũng được."
"Ngươi chỉ toàn biết nói mò. Ngươi có biết con sông này sâu bao nhiêu không?!"
"Ngươi cho ta xuống dưới nhìn một cái là biết được liền."
"Ai có thời gian rảnh rỗi để ý đến ngươi chứ? Ngươi xem đôi uyên ương người ta mới đi qua hết cầu, đang phát tiền mừng ở bên kia. Đi đi đi, nếu đi chậm là sẽ không lĩnh được đâu đó."
Tiểu Phong ngoài miệng thúc giục nhưng bước chân cũng không nhanh bao nhiêu. Gã biết Sư Thanh Huyền đi đứng không tốt, nên chỉ đi trước mặt y cách khoảng hai, ba bước chân.
Số lượng tiền mừng mà tướng phủ cho không ít, thoáng chốc bên trên cầu Ô Thước đã có đầy ắp người. Tiểu Phong rút được một cái túi gấm, mở ra xem bên trong có mười lượng nguyên vẹn!
"Phát tài rồi, phát tài rồi, phát tài rồi! Ta nói hôm nay thật sự quá may mắn rồi! Lão Phong, ngươi cũng mau tới đây lấy một cái đi!"
Trên cầu chen chúc, Sư Thanh Huyền bị dòng người đẩy đến bên cạnh rào chắn, vịn lấy thanh trụ cầu vươn tay ra. Tiểu Phong vừa muốn kéo y lên một chút, đột nhiên xuất hiện một tiếng vang lớn kinh động đến tất cả mọi người.
"Tránh ra, tránh ra, mau tránh ra!"
Một bóng dáng nhỏ gầy vọt tới trên cầu, là một tên trộm. Gã đẩy người ra hai bên, giống như con cá bơi vào trong biển người.
Sư Thanh Huyền bị tên trộm vội vàng này xô đẩy, không kịp chuẩn bị đã rơi thẳng tắp xuống sông từ trên cầu, tóe lên bọt nước to lớn.
Sư Thanh Huyền bị gãy tay chân, căn bản không thể bơi lội, rất nhanh miệng mũi đều bị rót đầy bởi nước sông lạnh lẽo.
"Lão Phong! Lão Phong!"
"Cứu mạng! Có người rơi xuống nước!"
Sư Thanh Huyền nghe được tiếng hô hoán của mọi người, cũng nghe được tiếng bùm bùm do có người hảo tâm nhảy xuống nước cứu.
Bên trên đầu y thật sự quá lạnh.
Sao lại có thể lạnh được như thế chứ?
Ánh sáng nhạt nhòa từ đèn sông đã bị phai mờ bởi từng đợt bọt nước nổi lên, ánh sáng trong mắt Sư Thanh Huyền cũng dần dần tối đi.
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top