Chương 6
1. AllDazai, ChuuDa.
2. Trình tự đọc: Dazai 15 tuổi, Thời Kỳ Đen Tối, mạch truyện chính.
3. Cảnh báo: có sự tham gia của Asagiri Kafka, bạo lực hài hước, OOC.
~
~
~
――――
Dazai Osamu hôn mê cũng không lâu.
Việc lạm dụng thuốc trong thời gian dài khiến cơ thể anh xuất hiện việc kháng lại rất nhiều thành phần của thuốc, và anh có thể bị Mori Ougai lập mưu thành công. Ngoài việc bị áp chế đánh thuốc mê, chính bản thân Dazai cũng có một lý do ― anh quá mệt mỏi, căng thẳng thần kinh suốt bốn năm nay đã bị kéo đến giới hạn.
Ngay từ đầu, việc bị giam trong phòng ông chủ đối mặt với đống tài liệu, nội tâm gào thét lăn lộn với việc "tôi cũng muốn ra ngoài chơi". Cuối cùng chỉ có một tiếng thở dài vô nghĩa trong bóng tối không bao giờ thấy ánh sáng, và sau đó đợi cho đến giai đoạn thứ năm, anh mới có thể nghỉ ngơi.
Cả thế giới là một sự dối trá khổng lồ. Vận mệnh của muôn giống loài như một công cụ chính xác, mỗi bánh răng đều quay theo quỹ đạo riêng của nó. Là chủ nhân của 'Nhân Gian Thất Cách', Dazai Osamu chỉ đạt được sự tách biệt theo đúng nghĩa đen trong thế giới này. Vì vậy mà anh mới có thể đạt được giải pháp tối ưu nhất với sự hợp lý tuyệt đối, và mọi người đều có được kết thúc hoàn mỹ.
Kể cả chính Dazai Osamu.
Mỗi cá nhân đều là một hòn đảo biệt lập. Không có ai là không thể rời bỏ người khác.
Trụ sở Thám Tử Vũ Trang ở thế giới bên trên dường như sống một cuộc sống náo nhiệt. Ở thế giới ngầm anh cùng Nakahara Chuuya là 'Song Hắc' khiến đối phương khiếp sợ. Sau khi tẩy trắng làm lại, anh cùng Edogawa Ranpo được gọi là 'Thám Tử Vũ Trang Song Bích'; 'Tân Song Hắc' Akutagawa Ryuunosuke và Nakajima Atsushi cùng được một tay anh dạy dỗ; cả sự tin tưởng của Fukuzawa Yukichi và sự coi trọng của Mori Ougai; Fyodor miễn cưỡng mới giết, Taneda Santouka miễn cưỡng mới bắt, cả người tựa như một đóa hoa của Yokohama...
Nhưng, Dazai Osamu đã không xem đầy đủ "anh" năm hai mươi hai tuổi hướng dẫn Akutagawa Ryuunosuke và Nakajima Atsushi cách để đánh bại 'The Guild', anh chưa từng xem lấy một lần. Anh gần như có thể thấy trước "Dazai Osamu" đã tránh né tất cả các bữa tiệc và bản thân không tồn tại trong bất kỳ bức ảnh nhóm nào. Giống như bản thân anh đã sớm chuẩn bị tốt cho việc xa cách.
Dazai Osamu chưa bao giờ là người quan trọng nhất trong cuộc đời của người khác.
Vậy nên, những người đó sẽ nhớ thương anh, tiếc hận anh. Có lẽ sẽ có người khóc vì anh, nhưng sẽ không có người dừng lại vì anh.
Anh sẽ không cảm thấy khổ sở, anh cũng sẽ không quan tâm đến điều đó.
Vậy nên, anh không thể hiểu được tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt đầu tiên của Asagiri Kafka, người đã tạo ra anh lại xin lỗi anh với đôi mắt đỏ hoe.
Dazai Osamu mở mắt ra, đôi mắt màu diều tỉnh táo và trống rỗng. Không chút hoang mang về quá khứ, cũng không có bất kỳ kỳ vọng nào về tương lai.
Anh nằm trên ghế sô pha ở khu nghỉ ngơi của Port Mafia, chỗ bị thương ở bả vai dường như đã được ông Mori thay thuốc và băng bó lại lần nữa, trên người là trang phục diễn của 《THỜI KỲ ĐEN TỐI》. Đây cũng là chiếc áo khoác mà năm đó khi gia nhập Port Mafia, ông Mori tặng cho anh.
Đội trưởng đội Đột kích bị chính anh đuổi ra ngoài đang ngồi trên mặt đất, đầu cùng tóc mái được cắt không đồng đều nằm tựa trong tầm tay của anh. 'Bạch Tử Thần' uy nghiêm giống như một con mèo lớn đang bám chặt lấy, cố gắng muốn hấp thụ càng nhiều càng tốt một chút nhiệt độ của chủ nhân.
Tay còn lại của anh bị một bàn tay đeo găng đen giữ lại. Không biết đó là sức mạnh của 'Arahabaki' hay là do cơ thể của bậc thầy võ thuật, nhiệt độ cơ thể của Nakahara Chuuya luôn cao hơn anh vài độ.
Người mang trọng lực chỉ để lộ ra sườn mặt như điêu khắc được ánh sáng và bóng tối của màn hình phác họa. Trông hắn có vẻ rất nghiêm túc, nhưng những ngón tay của hắn vẫn linh hoạt mà xoa bóp bàn tay đang quấn băng vải của người kia trong bàn tay của mình.
Dazai Osamu khẽ cử động ngón tay, nhưng lại không có chút cứng ngắc cùng chậm chạp, mà Nakahara Chuuya vẫn đang giúp anh xoa bóp hoạt động gân cốt cúi đầu nhìn anh. Chẳng qua đó chỉ là cái nhìn rất bình thường, một ánh mắt mang theo sự tập trung thiếu kiên nhẫn, không thể nhìn thấy hắn có một chút cảm xúc mãnh liệt nào.
"Ồ, cậu tỉnh rồi." Nakahara Chuuya đưa tay đỡ Dazai Osamu ngồi dậy: "Vừa đến lúc phần diễn của cậu đấy."
Có điều gì đó không ổn, Dazai Osamu ngoài mặt phục tùng, nghĩ thầm. Đời trước của Port Mafia là "xác chết vùng dậy", mà phản ứng của họ thật quá bình tĩnh.
Hơn nữa, trên người có mấy chỗ đau nhức, Dazai Osamu bối rối, chẳng lẽ ông Mori đánh mình đến một phen choáng váng?
Như thể nghe thấy tiếng lòng của anh, Mori Ougai ngồi ở sô pha đối diện quay đầu lại với vẻ mặt yêu thương: "Ba ba như thế nào lại muốn đánh con chứ?"
Vị viện trưởng lâu năm của trại trẻ mồ côi nghĩ ngợi một chút, tự mình thêm vào cách xưng hô một sự ngọt ngào và tinh tế: "Osamu."
Dazai Osamu: "..."
Dazai Osamu: "Chê."
Asagiri Kafka vốn dĩ muốn tranh với Mori Ougai danh hiệu "ba ba", nhưng khi nhìn thấy Dazai Osamu nằm ở trên sô pha với dáng vẻ muốn nôn khan, anh ta lập tức đau lòng mà đi tới vỗ vỗ lưng Dazai Osamu, trong lòng có chút lo lắng: "Dazai, cậu không mang thai đâu ha?"
Dazai Osamu: "..."
Anh ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn Asagiri Kafka.
Nakahara Chuuya có chút bực bội: "Cậu lại không chịu ăn đàng hoàng, uống thuốc bao tử cũng đủ rồi đúng không?"
Dòng chảy thời gian trong trường quay này khác với dòng chảy thời gian bên ngoài. Bọn họ không có cảm giác đói hay mệt mỏi, vậy nên bọn họ không có cách nào tiếp cận được với các vật phẩm từ thế giới song song. Thuốc mà Dazai Osamu vẫn hay dùng là thuốc cơ bản mà hai vị bác sĩ mang theo bên mình.
Dazai Osamu rũ mi mắt: "Trà có thể tự động được pha mới, đúng không? Atsushi, mang cho tôi một tách."
Trước khi Nakajima Atsushi đi rót trà, một miếng bánh khô vẫn còn mùi sữa và trứng gà ngay lập tức được mang tới đặt bên miệng Dazai Osamu.
Vị thám tử lừng danh của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha của Port Mafia. Một tay cầm miếng bánh khô, một tay xoa xoa tóc vị thủ lĩnh trẻ, vẻ mặt hắn mang theo vẻ đương nhiên như thể hắn vừa cho một con mèo đen nhỏ đi lạc ăn.
Dazai Osamu và Edogawa Ranpo không hề là bạn với nhau, cũng không biết làm thế nào lại quen thuộc với anh nên mím môi lạnh lùng nhìn vị thám tử lừng danh trước mặt.
Edogawa Ranpo không vội, hắn cười nói: "Dazai, chỉ có anh Ranpo ở đây có tầm nhìn xa trông rộng mới mang đồ ăn vào được ― nếu cậu không muốn ăn cá khô của Chủ tịch."
Dazai Osamu: "..."
"Anh Ranpo." Dazai Osamu cuối cùng thở dài: "Tôi không phải là "Dazai của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang" sẽ xuất hiện trong kịch bản tương lai, và anh không cần phải đem tình nghĩa đồng nghiệp của anh với anh ta đặt lên trên tôi."
Đôi mắt xanh lá cây của Edogawa Ranpo lóe lên một tia sáng, híp lại, hắn chỉ ra: "Điều này không phải rất dễ hiểu sao Dazai? Đừng đưa tình nghĩa đồng nghiệp trong kịch bản thành hiện thực."
Đột nhiên tay của vị thám tử đặt trên tóc thủ lĩnh dùng sức, ấn đầu của anh lên trên vai của hắn. Đôi môi thơm lừng mùi bánh ngọt vô tình chạm vào vành tai như ngọc, chỉ có hai người bọn họ mới nghe được câu này.
"Những gì cậu đã thấy trong 'The Book' ― tôi ở thế giới khác đối với cậu, đó có thật sự chỉ là tình nghĩa đồng nghiệp?"
*
【 ―― Đó là lỗ thông gió trên trần nhà.
Tôi nhấc cái ghế đẩu, và đặt nó ngay dưới lỗ thông gió. Đứng trên ghế, tay tôi vừa đủ chạm đến lỗ thông gió. Có một tấm lưới nhựa màu trắng dưới lỗ thông gió, vậy nên rất khó để nhìn thấy bên trong có những gì.
Tôi mất nhiều công sức để gỡ tấm lưới nhựa ở lỗ thông gió ra. Một chiếc quạt thông gió đang quay chầm chậm một cách lặng lẽ ở bên trong. Tôi với tay vào dò quanh bốn phía.
Sau khi dò một hồi lâu, tôi cảm giác những đầu ngón tay mình đụng vào một thứ gì đó. Sau tiếng kéo lê, là một chiếc két nhỏ xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi bước xuống chiếc ghế đẩu, dùng tay phủi đám bụi đi.
Đây là một chiếc két nhỏ màu trắng có thể dễ dàng được mang đi chỉ bằng hai tay. Hiện tại không thể mở nó ra được, nhưng miễn là có một công cụ mở khóa đặc biệt, nó sẽ dễ dàng được mở.
Tôi nâng đôi tay lắc chiếc két sắt trước ngực vài lần, nghe được âm thanh một thứ kim loại nào đó lạch cạch bên trong. Không thấy nặng gì cả.
Ngay lúc đó, tôi thấy được một hình ảnh. 】
Oda Sakunosuke là diễn viên chuyên tâm duy nhất nhớ rằng mình đang đóng phim.
Dazai Osamu giống như một chú mèo được nuôi dưỡng, vẻ mặt trống rỗng và miệng đang cắn miếng bánh thô, có cả kẹo và sữa chua được các cô gái bí mật cho vào túi áo của mình. Oda Sakunosuke hắn cẩn thận dùng súng bắn liên tục ở phim trường.
Trong trường quay huyền ảo với hiệu ứng đặc biệt cho phần hậu kỳ của riêng mình, khán giả lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh quay của 'Thiên Y Vô Phùng' dưới góc nhìn của Oda Sakunosuke.
Chiếc két sắt màu trắng trong tay Oda Sakunosuke đột nhiên chuyển sang màu đỏ thẫm. Đồng thời, bức tường và sàn nhà trước mặt hắn cũng bị nhuộm đỏ, máu phun tung tóe trên tường và mặt đất.
Vừa cúi đầu xuống, từ ngực lại có máu trào ra.
Hắn với tay định rút khẩu súng đang được treo ở bên hông, nhưng cánh tay của hắn đã bị những viên đạn bay với tốc độ cao bắn xuyên thủng và văng ra ở giữa một mảng máu.
Cuối cùng, cơ thể hắn nghiêng ngả rồi ngã xuống, tầm nhìn dần bị bao phủ trong bóng tối.
Dazai Osamu đột nhiên đứng dậy.
Những gì "anh" thấy trong ký ức của mình là Odasaku đang hấp hối, thay vì giết hắn trước mặt anh một cách chi tiết và tàn nhẫn như vậy.
May mắn thay cũng tới phần của Dazai Osamu, anh lập tức đi thẳng về phía phim trường.
*
Bỏ lại con hổ với vẻ mặt u ám, đôi con ngươi tím vàng của cậu lóe lên những ngọn lửa dường như muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ.
Anh cũng cảm thấy như vậy là rất tàn nhẫn, phải không anh Dazai?
Anh bất đắc dĩ để Chuuya anh ta nhìn thấy giây phút anh chết đi, anh nhẫn tâm để em chứng kiến anh đã tự tử như thế nào sao?
"Dẹp biểu cảm đó đi, đội trưởng đội Đột kích." Người sử dụng trọng lực nhảy xuống khỏi ghế sô pha với vẻ mặt u ám và lạnh lùng, đá đá vào cậu bé tóc trắng đang dựa lưng vào ghế sô pha: "Đừng làm tên kia sợ."
Bên cạnh là Edogawa Ranpo chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm một chút vụn đồ ăn nhẹ trên đầu ngón tay. Hắn khẽ cười một tiếng, không nói gì.
*
Oda Sakunosuke vừa chạy vừa nhấn số, hắn chắc chắn rằng đây là chiếc điện thoại mà mình đang sử dụng, nhưng cuốn sổ viết địa chỉ nhìn thảm thương chẳng còn là của đồng nghiệp của chính mình nữa. Cái đầu tiên, đó là vị thủ lĩnh Port Mafia.
Phía trên đánh dấu chính xác là: A Dazai.
Oda Sakunosuke bấm máy gọi cho Dazai Osamu.
"Dazai?"
Ngay lập tức có kết nối, không có lời thoại, chỉ có tiếng gió biển nhẹ thổi qua micro.
"Tôi vừa bị một tay bắn tỉa tấn công."
"Tay bắn tỉa đang ở trong phòng của Ango. Giờ tôi đang đuổi theo hắn. Vị trí bắn tỉa từ tòa nhà đối diện phố bán sách cũ. Nếu muốn tẩu thoát khỏi đó, chỉ có thể đi từ hướng đền Kokuyou, hoặc điểm dỡ hàng ở Cảng, hoặc con phố đằng sau tiệm bán thuyền――"
"Tôi biết." Đây là lần đầu tiên giọng của Dazai Osamu chạm vào màng nhĩ của hắn dưới tác động của điện lưu, có một loại cảm giác ngưa ngứa và tê dại.
Giọng anh mang theo sự trong trẻo của thiếu niên, lời nói nhẹ nhàng, âm thanh cuối kéo dài giống như đứa bé không ngoan làm nũng mọi lúc mọi nơi: "Vậy là anh muốn tôi chặn đường tẩu thoát của hắn hả?"
Oda Sakunosuke không nghĩ quá nhiều, chỉ nói thẳng những gì nảy ra trong đầu.
"Dazai, giọng của cậu rất êm tai."
Ở phía bên kia của điện thoại dừng lại giống như là đem lời nói mình định nói ra hút sâu trở lại vào phổi.
Oda Sakunosue hoàn toàn làm lơ ánh mắt muốn giết người của đạo diễn Asagiri Kafka, suy nghĩ một chút: "Thật ra, trông cậu cũng rất đẹp."
Một giây sau, phía bên kia truyền đến một âm báo cúp máy vội.
Oda Sakunosuke còn nghiêm túc mà diễn: "Dazai, tôi có 'Thông Điệp Bạc' trong tay, nếu cậu cần ―― Ơ? Không có tín hiệu sao?"
Bên ngoài Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt không nói nên lời khi thấy anh bị sự thẳng thắn ấy đánh trúng người, vô tình đánh rơi điện thoại di động xuống biển. Sớm biết rằng Dazai Osamu dễ dàng thẹn thùng, bọn họ thương lượng cùng với Port Mafia căng thẳng đến mức nồng nặc mùi thuốc súng thì có ích lợi gì?
Sakaguchi Ango cố gắng hình dung khái niệm Canh ba tư tưởng của Yokohama trong tương lai sẽ trở thành nhóm tâng bốc Dazai Osamu, ngay lập tức hắn không kiềm chế được muốn than thở.
Tsujimura Mizuki trầm mặt nói. Nếu thật sự có thể đem lại hòa bình, ừm, tâng bốc cũng không sao cả. Dù sao thì, Dazai Osamu, thủ lĩnh của Port Mafia thực sự rất ngọt ngào ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top