Chương 9
"Tiêu rồi!" Tiểu Chu đột nhiên vỗ tay lái một cái, dọa Vương Nhất Bác giật nảy mình.
"Làm gì vậy? Hù chết người rồi."
"Con thỏ!" Tiểu Chu nhìn hắn qua kính chiếu hậu: "Quên mang theo thỏ rồi!"
Bình thường, những đạo cụ ảo thuật dùng để biểu diễn hoặc tổng duyệt của hắn đều do tiểu Chu phụ trách. Nhưng những động vật như thỏ thì tự nuôi ở nhà. Khi nãy ra cửa, người thì lo lắng dặn dò Tiêu Chiến, người thì nơm nớp lo sợ ông chủ không chịu rời nhà, đến mức một thành viên quan trọng cần cho tiết mục là Tuyết Cầu lại không ai thèm để ý đến.
"Bây giờ quay về lấy sẽ không kịp......"
"Haizz, hay là nhờ anh dâu......"
"Cậu nghĩ sao vậy!" Vương Nhất Bác ngắt lời trợ lý: "Tai thỏ của anh dâu cậu còn ở trên đầu đấy."
Tiểu Chu thở dài, bắt đầu lẩm bẩm: "Chúng ta cũng không thuận đường ghé qua chợ thú cưng."
"Bỏ đi, tôi gọi điện cho chị Lâm, nhờ chị ấy nghĩ cách giúp."
====
Sau khi tiễn Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tự nấu cho mình một tô mì. Ăn xong đến lượt đút cho Tuyết Cầu ăn, nhìn thấy nó đột nhiên nhớ ra, không phải nó được mua để cùng Vương Nhất Bác biểu diễn sao?
Lúc này, cuối cùng điện thoại cũng có đất dụng võ rồi.
Vương Nhất Bác nhìn màn hình hiện lên "Bảo bảo", ngạc nhiên một lúc liền nhanh chóng bắt máy.
"Nhất Bác, em quên mang Tuyết Cầu theo."
"Không sao, tiểu Chu đã tìm người giúp rồi."
"Chi bằng......" Tiêu Chiến nói được một nửa lại im lặng.
Anh cũng muốn nói chi bằng để mình đem Tuyết Cầu đến. Nhưng anh không biết lái xe, cũng không thể để người khác nhìn thấy tai thỏ trên đầu. Mặc dù mọi người có thể nghĩ đó chỉ là vật trang sức mà thôi. Nhưng chỉ riêng khuôn mặt này đã đủ thu hút sự chú ý của người khác, chứ đừng nói chi đến đôi tai thỏ kia. Vì vậy, Vương Nhất Bác không cho anh ra ngoài.
Tiêu Chiến nghe lời hắn.
Vương Nhất Bác biết anh đang nghĩ gì, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu bảo bảo, chỉ là buổi tổng duyệt mà thôi. Ngày mai biểu diễn sẽ không quên mang nó."
Từ lần trước buột miệng gọi "bảo bảo", thấy Tiêu Chiến không từ chối cách xưng hô này, Vương Nhất Bác liền không chút kiêng kị, cả ngày một tiếng "bảo bảo", hai tiếng "bảo bảo".
Cho đến hôm trước, hắn rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng hỏi lý do.
Tiêu Chiến có chút ngơ ngác: "Bởi vì mẹ anh cũng gọi anh là bảo bối mà."
Vương Nhất Bác: "......"
Một câu nói, khiến bạn trai xem hắn thành mẹ.
"Anh ở nhà chơi với Tuyết Cầu đi, chờ em về."
"Được."
"Haizz tiểu Chu à..." Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác vươn vai, thở dài: "Thật là nhức đầu."
Tiểu Chu cho rằng hắn vẫn đang lo chuyện con thỏ: "Ổn rồi, chị Lâm nói con gái chị ấy có nuôi một con, buổi chiều sẽ cho chúng ta mượn, chẳng qua......"
"Lão bà quá ngoan ngoãn thì phải làm sao đây?"
Tiểu Chu: "......Cút sang một bên."
"À, khi nãy cậu nói "chẳng qua" cái gì?"
====
Sau khi đến hội trường, Vương Nhất Bác trầm ngâm nhìn con thỏ trong lồng.
Tiểu Chu chỉ nó, nói: "Chẳng qua là thỏ xám."
"Không sao." Vương Nhất Bác tự an ủi bản thân: "Dù sao chỉ là tổng duyệt, thỏ xám thì cứ dùng tạm thỏ xám thôi."
Tiểu Chu âm thầm kề sát bên tai hắn hỏi: "Nhất Bác, có giống không?"
Vương Nhất Bác biết cậu ta đang nói gì, đẩy khuôn mặt đầy thịt ra xa: "Không hề giống."
Tiêu Chiến thật sự rất rất rất đẹp.
Trước đây, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy thỏ lớn lên đều giống nhau, ngoại trừ màu lông sẽ không có khác biệt gì khác. Nhưng lúc Tiêu Chiến vẫn còn là thỏ, quả thật đẹp hơn nhiều so với những con thỏ khác. Đương nhiên, sau khi biến thành người cũng xuất sắc vượt trội.
"Không phải tác động tâm lý, không thêm bộ lọc, anh dâu cậu thật sự đẹp miễn bàn."
"Đúng vậy." Tiểu Chu gật đầu hết sức chân thành: "Quả thật là mỹ nam."
Một giây tiếp theo, sau cổ bị nhéo một cái, Vương Nhất Bác híp mắt nhìn cậu: "Còn cần cậu nói sao?"
"......"
Thật không chịu nổi nữa, quá dị ứng với đàn ông si tình.
====
Tổng duyệt xem như kết thúc thuận lợi. Dưới ánh đèn sân khấu, thật sự khó nhìn rõ được thỏ xám. Hơn nữa, vì không đủ thân quen, Vương Nhất Bác luôn sợ con thỏ sẽ cào mình.
"Lát nữa tôi sẽ nói bọn họ chỉnh đèn sáng một chút."
"Còn có nhạc nền kia."
"Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu, mở app đặt thức ăn cho Tiêu Chiến, còn cẩn thận ghi chú: "Đặt ở bên ngoài, chỉ cần gõ cửa."
Giờ cao điểm buổi tối thật sự rất đông. Lúc Vương Nhất Bác về đến nhà đã tối muộn, khi đi ngang qua cửa hàng hoành thánh, hắn có chút chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định mua một bát nhỏ.
====
Tiêu Chiến nghe thấy tiếng ấn mật mã, lập tức bật dậy khỏi sô pha, đứng chờ trước cửa.
Vì vậy, Vương Nhất Bác vừa mở cửa liền thấy được Tiêu Chiến đang chắp tay sau lưng, cười meo meo nhìn mình.
"Bảo bảo."
"Ừ! Tổng duyệt thế nào rồi?"
"Khá ổn......" Vương Nhất Bác đưa túi sang: "Mua hoành thánh nhỏ cho anh này."
Tiêu Chiến chớp chớp mắt nhận lấy, nhỏ giọng thì thầm: "Còn tưởng rằng em quên mất rồi..."
"Bữa tối đặt cho anh mì ở tiệm kia có ngon không?"
"Ngon lắm!" Tiêu Chiến ngồi xuống chiếc ghế nhỏ do Vương Nhất Bác đưa tới, vội vàng mở túi hoành thánh ra: "Chỉ là ăn không đủ no."
"Ừ, ăn mì dễ đói."
Vương Nhất Bác ngồi gần anh. Tiêu Chiến bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mũi khẽ hít như đánh hơi được mùi gì đó. Cuối cùng, anh xác định được nguồn phát ra trên cổ áo hắn.
"Con thỏ em dùng ở buổi tổng duyệt là thỏ đực."
Vương Nhất Bác ngạc nhiên mở to mắt, lại nghe thấy Tiêu Chiến bổ sung: "Còn là một con thỏ xám."
"Chuyện này cũng có thể ngửi ra hả???!"
"Không phải." Tiêu Chiến đưa tay, nắm lấy cổ áo bảo hắn nhìn: "Trên đây toàn là lông thỏ màu xám."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top