37-38
Chương 37:
Chúng ta sẽ chẳng bao giờ tin cái hồ ước nguyện này sẽ mang lại hiệu quả gì, nhưng mà, có cơ hội tặng điều ước ấy cho đối phương thì cũng thật ấm lòng xiết bao.
Rời khỏi quảng trường kia thì hai người đi ăn tối.
Khi ra khỏi nhà hàng, Thẩm Huy Minh nói:
– Còn mười ba tiếng nữa.
Tác Dương đứng giữa trời gió thu, nhìn những phiến lá rơi lác đác từ một ngọn cây trong vườn nhà hàng, cậu nói:
– Thời gian trôi qua nhanh thật.
Mấy năm trước Tác Dương là kiểu người sau khi thức dậy sẽ lên kế hoạch trước những chuyện cần làm, cứ sợ sẽ lãng phí hết một ngày, nhưng thói quen này dần dần tiêu biến trong hai năm qua, cốt yếu vẫn là vì cậu phát hiện mình ngày càng dễ mệt, mọi thì giờ nghỉ ngơi của Tác Dương đều dùng để ngủ hoặc là không làm gì cả.
Đã lâu lắm rồi cậu không lấp kín một ngày của mình như vậy.
– Trời tối rồi – Tác Dương vươn vai bảo – Đi uống rượu đi.
Trong kế hoạch của Thẩm Huy Minh đương nhiên là không thiếu tiết mục này rồi, chẳng qua anh tưởng mình mới là người đề xuất ra ý kiến đó cơ chứ. Hôm nay Tác Dương cứ toàn khiến anh bất ngờ không thôi, một vài hành động ấy của cậu đem lại lời hồi âm về mặt tình cảm cho anh, khiến anh cảm nhận được chuyện giữa hai người không phải chỉ có mỗi anh nhiệt tình.
– Em chọn địa điểm hả? – Thẩm Huy Minh hỏi.
– Anh chọn đi – Tác Dương nói – Lâu rồi em không ghé quán bar, không rành lắm.
Thẩm Huy Minh cười:
– Anh cũng lâu rồi không đi.
Hai người lên xe, Thẩm Huy Minh mở hướng dẫn chỉ đường, cố ý hỏi:
– Tối nay chúng ta chỉ nhâm nhi thôi, hay là không say không về?
Tác Dương ngả lưng ra sau, nhẹ nhàng nói:
– Xem tình hình thế nào đã.
Thẩm Huy Minh không dẫn Tác Dương đến mấy nơi quá ồn ào, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là chọn một quán bar nhạc nhẹ.
Hai người đỗ xe xong, vào quán, rồi lên lầu.
Tác Dương chọn vị trí sát cửa sổ, cửa kính lớn có tầm nhìn hướng ra ngoài, góc nhìn của hai người rất thoáng đãng, từ đây có thể vọng thấy cái tháp đồng hồ đã tồn tại trên trăm năm.
Thẩm Huy Minh gọi rượu:
– Lần cuối hai chúng ta uống riêng với nhau là ở New York.
Tưởng chừng như chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua vậy, cũng lại giống như đã trôi qua từ rất lâu rồi.
Tác Dương nói:
– Nhưng mà lần đó uống chưa được đã.
Thẩm Huy Minh cười nhìn cậu:
– Thế hôm nay em muốn uống cho đã à?
Tác Dương lặng thinh nhìn anh, thấy cảm xúc mình đôi phần phức tạp.
Nhiều năm nay Tác Dương chưa thật sự tiếp nhận ai, thậm chí càng lúc càng cảm thấy mình có khả năng không hợp để phát triển một mối quan hệ tình cảm nào cả, nhưng khi cậu đối diện với Thẩm Huy Minh thì luôn có cảm giác dao động.
Trước giờ chưa có ai đem tới cảm giác này cho cậu cả, cho nên cậu mới đề xuất đi uống rượu.
Tác Dương biết rất rõ bản thân mình, một khi nồng độ cồn trong cơ thể tăng cao tới một trị số nhất định thì hệ thống phòng thủ của cậu sẽ tự động được khơi mở, giống như hôm sinh nhật Chu Mạt vậy. Trước khi cậu xác định mình không ổn thì đã ép bản thân bình tĩnh để rời khỏi hiện trường rồi. Cậu biết được mình uống tới mức độ nào thì sẽ không để bản thân bẽ mặt. Trước giờ Tác Dương rất tự tin mình có thể cân bằng được lý trí và bản năng. Nhưng mà khi cậu quá tỉnh táo thì lý trí sẽ luôn đè bẹp được bản năng, dù có đang khao khát điều gì đi nữa thì cũng sẽ bị lý trí chế ngự. Cho nên là hôm nay cậu muốn để bản năng thoát ra ngoài "tác quái", cần có một chút bản năng để thúc đẩy cậu bước thêm nửa bước nữa thôi là đủ rồi.
Thân là một người thận trọng thì đây là một lần mạo hiểm hiếm có trong suốt nhiều năm nay của Tác Dương.
Cậu hơi ngả người về trước, khuỷu tay tì lên mặt bàn gỗ, lòng bàn tay che lấy cằm, cười thích thú nhìn Thẩm Huy Minh.
– Đúng rồi – Tác Dương nói – Hôm nay vui, muốn uống nhiều thêm mấy ly.
Con người ai mà không có ham muốn.
Tác Dương biết rõ mình chẳng qua cũng chỉ là một con người bình thường, cậu không cao thượng, cũng không thể kháng cự được những cám dỗ.
Rượu được mang tới, Tác Dương cầm ly lên.
Có lẽ có một số người trời sinh đã hấp dẫn lẫn nhau, Tác Dương vẫn chưa bắt đầu uống rượu, chỉ nhìn ngắm Thẩm Huy Minh như thế thôi mà cậu cũng đã thấy anh đang liên tục va chạm trạng thái tinh thần cố hữu của mình rồi.
Hai người chạm nhẹ ly, khi uống rượu Tác Dương nhắm nghiền mắt lại.
Mojito thoang thoảng hương nho, sau khi rót vào miệng thì vị chát xen lẫn cả vị ngọt thanh vừa đủ.
Một ngụm rượu thôi mà, chưa đủ đánh gục Tác Dương, nhưng khi cậu ngửa đầu lên uống rượu thì độ cong của hàm dưới cộng với yết hầu đang chuyển động lại làm say lòng Thẩm Huy Minh.
Có lẽ vốn bản thân quán bar đã mang hơi hướng mập mờ rồi, chất cồn không chỉ tồn tại trong rượu, mà còn vương vất ngoài không khí.
Da Tác Dương trắng nõn nên sắc mặt nhanh chóng đỏ lựng lên, nhưng đôi mắt cậu vẫn rất tỉnh táo, khi nhìn Thẩm Huy Minh, chúng khiến anh có cảm giác như nỗi cám dỗ đã gào thét đòi thoát rồi nhưng lại bị trói chặt lại.
Đối với Thẩm Huy Minh mà nói thì đây đúng là lực hấp dẫn trí mạng, thậm chí anh còn bắt đầu hoài nghi có phải mình không nên uống rượu cùng Tác Dương hay không, vì anh rất lo mình sẽ làm ra hành vi gì đó mạo phạm đến người ta.
Con người cũng lắm khi mất kiểm soát chứ đùa.
Thẩm Huy Minh chỉ đành cố gắng kìm nén lại mà thôi.
Như chính Tác Dương cũng nói, cậu muốn uống thêm vài ly.
Mấy thứ như rượu, có lúc càng uống sẽ càng không ngừng lại được.
Trước giờ Tác Dương rất biết điểm dừng, hôm nay không hiểu sao lại uống như thể ấm ức lắm vậy, cậu cũng chẳng biết bản thân ấm ức điều gì, cũng chả hay mình ấm ức vì ai. Cậu không ho he lời nào cả, chỉ uống hết ly này đến ly khác, thỉnh thoảng cười cười nhìn Thẩm Huy Minh.
Bầu không khí trong quán bar rất ám muội, âm nhạc cũng ám muội, hai người ngồi đối diện nhau cũng ám muội nữa.
Tác Dương nói:
– Em tưởng anh sẽ dẫn em tới một quán bar nào náo nhiệt hơn cơ.
Khi cậu nói, Thẩm Huy Minh mới vừa lấy rượu từ dưới lầu về.
– Sao? Muốn nhảy nhót à? – Thẩm Huy Minh đứng bên cạnh bàn, hoặc là nói, anh đứng bên cạnh Tác Dương, vừa cúi đầu khui chai rượu trái cây vừa nhìn sang người đang ngồi ở đó.
Tác Dương vẫn rất tỉnh táo, nhưng thức rượu hôm nay không cái nào nặng đô như lần trước Chu Mạt chuốc cậu.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Huy Minh, cười bảo:
– Không muốn đâu, ở đó ồn lắm.
Thẩm Huy Minh đặt chai rượu khui xong bên tay Tác Dương, còn mình thì quay về ngồi đối diện.
Tác Dương mắt thì nhìn Thẩm Huy Minh, tai thì nghe nhạc, ngón tay thì mân mê chai rượu.
– Mình chơi trò chơi đi – Đột nhiên Thẩm Huy Minh đề nghị.
– Trò chơi gì?
Thẩm Huy Minh lấy ra hai viên xúc xắc từ trong ngăn kéo bàn:
– So số nhỏ số lớn, rồi chúng ta phải nói lời thật lòng.
Tác Dương phì cười:
– Chơi trò trẻ con thế á?
– Đúng vậy, vì anh phát hiện toàn là anh hỏi về em, còn em có vẻ như không muốn tìm hiểu anh cho lắm – Thẩm Huy Minh đẩy một viên xúc xắc đến tay Tác Dương – Hoặc là, nếu em muốn thì chúng ta có thể không cần chơi, em có thể hỏi thẳng anh, anh chắc chắn sẽ trả lời thật chi tiết.
– Tại sao lại vậy? – Tác Dương cầm viên xúc xắc vào tay.
– Vì anh muốn em hiểu hơn về anh – Thẩm Huy Minh trả lời rất nghiêm chỉnh – Chỉ cần em muốn biết thì anh đều sẽ nói cho em. Người anh thích lại chẳng có hứng thú gì về anh, điều này làm anh thấy chưng hửng lắm.
Tác Dương nhìn anh đau đáu một hồi lâu.
Không phải là không muốn hỏi, cũng không phải là không thấy hứng thú. Tác Dương đã quen hỏi người khác "Xin hỏi anh cần giúp gì không ạ" và "Xin hỏi cần em giúp gì không ạ".
Trước khi gặp Thẩm Huy Minh thì cậu chưa bao giờ cho người khác cơ hội đặt ra câu hỏi cho mình, mà dù có hỏi thì cậu cũng chỉ trả lời quanh co, không bao giờ đưa ra đáp án chính xác cả.
Cậu không thích bị người ta tìm tòi, không thích bị người ta xem như một tiêu bản để mà nghiên cứu từng đường vân.
Nhưng rất rõ là nguyên tắc này của cậu không hợp sử dụng với Thẩm Huy Minh.
Cậu cũng có vấn đề muốn hỏi anh, nhưng sợ mình đường đột quá.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên Tác Dương nhấp ngụm rượu, khi đặt chai rượu xuống thì cười cười lắc xúc xắc trong tay.
– Em đoán em lớn hơn.
– Vậy anh cũng đoán anh nhỏ hơn – Thẩm Huy Minh nhìn cậu cười, hai người cùng lúc đổ xúc xắc.
Tác Dương thắng rồi.
Việc này vừa ý Thẩm Huy Minh quá còn gì.
Tác Dương cúi đầu nhìn viên xúc xắc, do dự mãi mới mở miệng hỏi:
– Anh từng trải qua mối tình ổn định nào chưa?
Thẩm Huy Minh cứ tưởng Tác Dương sẽ tiếp tục dây dưa không nói tới, nhưng không ngờ lần này cậu đã từ bỏ việc vùng vẫy rồi.
– Chưa – Thẩm Huy Minh nói – Nói ra xấu hổ ghê, em là người đầu tiên khiến anh nảy sinh suy nghĩ đó đấy.
Tác Dương cười khẽ một tiếng chứ không nói gì, tiếp tục đổ xúc xắc.
Lượt thứ hai lại là Tác Dương thắng.
– Tại sao lại là em?
– Cuốn sách em tặng anh nói cho anh biết đây là định mệnh – Thẩm Huy Minh thoáng dừng lại một chốc rồi nói tiếp – Nhưng nếu để anh nói thì lí do duy nhất chính là, chỉ cần em xuất hiện thì anh không thể nhìn thấy những người khác nữa. Cho nên, chỉ có thể là em mà thôi.
Đây không phải lần đầu tiên hai người thảo luận về mối quan hệ này, Thẩm Huy Minh ở bên Tác Dương rốt cuộc có mục đích gì thì ngay từ ban đầu cả hai cũng biết tỏng cả rồi.
Nhưng mà lúc trước chỉ toàn dùng cách đùa giỡn và nhẹ nhàng để thảo luận thôi, còn bây giờ lại vô cùng nghiêm túc.
– Em đâu đến mức đó – Tác Dương nói.
– Có đến mức đó hay không thì phải do anh quyết định chứ – Thẩm Huy Minh nhìn cậu – Hình tượng của em trong lòng anh là phải do anh định nghĩa.
– Vậy em trong lòng anh có hình tượng như thế nào?
Thẩm Huy Minh bật cười:
– Này, sao em chơi kì thế? Thắng có một lượt mà hỏi tận mấy câu.
Tác Dương giật mình, đành phải nở nụ cười bất đắc dĩ.
Nhưng lượt sau thì người thắng lại là Thẩm Huy Minh.
– Hôm nay đi chơi với anh có vui không?
Thật tình Thẩm Huy Minh muốn hỏi câu khác cơ, là một vài quan điểm liên quan đến tình yêu hoặc tình dục, anh có rất nhiều chuyện muốn nghe thử cách nhìn của Tác Dương, nhưng chuyện cấp bách hơn là anh muốn biết hôm nay người ta có vui vì hẹn hò với anh hay không.
Không chỉ vỏn vẹn là vui, mà phải là cảm thấy vui vì anh.
– Vui lắm – Tác Dương nói – Đã lâu rồi em chưa được vui như thế.
Không đợi Thẩm Huy Minh nói thêm thì Tác Dương đã bắt đầu lắc xí ngầu rồi.
– Em thắng nè – Không ngờ Tác Dương lại sốt sắng thế – Hình tượng của em trong lòng anh ra làm sao?
Thẩm Huy Minh gõ nhẹ ngón tay vào ly rượu đã uống cạn, trong lòng ly vẫn còn một chiếc lá nho xanh ngắt, là cái ly ban nãy Tác Dương dùng để uống mojito:
– Là như thế này đây.
Tác Dương không hiểu, nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
– Nhìn bề ngoài thì xanh trong, nếm thử rất đã miệng, nhưng khi uống vào rồi thì lại rất dễ say.
Tác Dương cười khẽ:
– Bỏ qua những lời ví von mông muội ấy đi, em muốn nghe câu trả lời đơn giản nhất.
– Lúc trước là lãnh đạm, cẩn trọng, đối xử với ai cũng lịch sự giữ khoảng cách – Thẩm Huy Minh nhấp một hớp rượu, sau đó quay lại nhìn cậu – Sau này thì...
Tác Dương yên lặng chờ đợi.
– Anh đã thấy ngà ngà say rồi -Thẩm Huy Minh nói – Có thể những lời tiếp theo đây sẽ hơi quá giới hạn đấy.
Tác Dương vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn anh chằm chằm.
– Sau này thỉnh thoảng sẽ thấy thật ra em cũng rất đáng yêu, còn bây giờ – Thẩm Huy Minh nhìn thẳng vào mắt Tác Dương, âm nhạc trong quán đang vô tình nằm ở khoảng lặng giữa hai ca khúc, anh nhẹ nhàng nói – Bây giờ thì, ánh mắt em nhìn anh thế này, rất quyến rũ, khiến anh rất muốn hôn trọn lấy em.
Chương 38:
Đây là lần đầu tiên Thẩm Huy Minh biểu đạt lòng ham muốn với Tác Dương một cách bộc trực như vậy, vì anh muốn mình thành thật hơn một chút.
Chắc chỉ có những bậc thánh nhân cao thượng mới có thể trút bỏ được sự mê đắm đối với xác thịt và chỉ một lòng say mê tâm hồn mà thôi, nhưng bọn họ không phải thánh nhân, cũng chẳng muốn làm thánh nhân. Thân là một người bình thường, không chỉ ôm khao khát về thế giới tinh thần như mê cung của người mình thích, mà còn đắm chìm vào da thịt và hơi thở như thuốc phiện của người ấy nữa, điều này cũng chẳng có gì là xấu. Thẩm Huy Minh thừa nhận sự dung tục của mình, cũng chẳng ngại phô bày sự dung tục đó cho Tác Dương xem.
Tiếng nhạc lại vang lên, chất giọng thê lương của cô ca sĩ hát lên những vần điệu mà họ nghe chẳng rõ.
Rượu đã vào người nhưng giờ phút này Tác Dương vốn vẫn chưa đến mức ngà ngà say khi nghe lời Thẩm Huy Minh nói lại thấy choáng váng, lời của anh còn nặng đô hơn cả những thức rượu Chu Mạt chuốc cậu.
Không phải là cậu chưa từng nghe người khác nói với mình những lời như vậy. Nhưng lần này thì lại khác.
Những lời mời gọi trần trụi hoặc là sự tiếp xúc cơ thể gần như "quấy rối" đều khiến Tác Dương thấy khó chịu, nhưng những tình huống đó sao có thể đánh đồng với lời nói của Thẩm Huy Minh được?
Ý niệm trong đầu cậu đột nhiên bị kéo về cái đêm cách đây không lâu, Thẩm Huy Minh tiễn cậu ra xe taxi, đưa mắt nhìn cậu rời đi, cậu về đến nhà mở cửa ra, ngồi trên ghế thay giày, sau đó anh gọi điện thoại tới.
Tác Dương không dám nhớ lại cái đêm hôm đó, cậu thấy mình đã làm một chuyện rất mất thể diện.
Cậu đã "cứng" lên vì chất giọng truyền ra từ cú điện thoại đêm khuya của một người đàn ông, thậm chí còn mặc cho ngọn lửa ấy cháy lan ra khắp cơ thể, vì hôm đó cậu uống say, nên cũng đã "phá luật".
Nhưng đó là bản năng rồi, đôi lúc bản năng của con người báo hại bạn không còn sức kháng cự, bạn biết điều này rất nhục nhã nhưng bạn vẫn tắm mình vào lòng hồ nhục nhã ấy.
Giống như Tác Dương bây giờ đáng lẽ nên nói gì đó để xua tan bầu không khí sắp ngưng đọng này, nhưng khi mở miệng ra, cậu chỉ nói một chữ:
– Ồ.
Thẩm Huy Minh vốn đang căng thẳng, không biết cậu có giận hay không, kết quả thấy Tác Dương ngơ ngác thốt lên "Ồ", anh không kìm được mà phì cười.
Tác Dương nhìn anh:
– Sao vậy?
– Không có gì, tại thấy em đáng yêu thôi – Thẩm Huy Minh cầm viên xí ngầu lên – Tiếp tục chứ.
Tác Dương đã chẳng còn tâm trạng đâu mà tiếp tục, trong đầu cậu đang bị một ý niệm quái lạ nào đó quấn bện, cứ như Thẩm Huy Minh đang "hạ độc" trên người cậu vậy, và bây giờ thì chất độc đó đang bắt đầu phát tác.
Khi Tác Dương cầm lên viên xí ngầu thì đã ý thức được lần này có lẽ bản năng của cậu chiếm thế thượng phong rồi.
Chắc là bắt đầu từ khi cậu gặp Thẩm Huy Minh lần thứ ba, cậu đã tiếp nhận sự tồn tại của người đàn ông này như thể bị số mệnh xui khiến. Sau khi đã có trong mình quan niệm đó, rồi tiếp tục chung đụng với anh, mỗi giây mỗi phút cậu đều tiến về phía anh, chứ không phải là lùi bước.
Từ lâu cậu đã viết sẵn kết cục cho nhau rồi, chỉ cần trong quá trình này không xuất hiện sự kiện nào nghiêm trọng thì cậu sẽ chấp nhận.
Trong khoảng thời gian ở cạnh nhau, Tác Dương luôn thử tìm những điểm yếu dễ sẩy chân, nhưng cậu phát hiện, càng tìm kiếm thì lại càng muốn đi tiếp cùng anh.
Sang ván mới, Thẩm Huy Minh thắng.
Thật ra Thẩm Huy Minh đã nhận thấy bây giờ Tác Dương đã không còn đặt tâm trí trong trò chơi này nữa rồi, nó là hệ quả từ câu nói ban nãy của anh.
Thật ra đây là một điềm lành, chứng tỏ Tác Dương giống như anh, cũng không phải là bậc thánh nhân.
Ai mà muốn làm thánh nhân chứ? Bọn họ chỉ cần một cuộc sống bình thường, tận hưởng những vui thú dung dị, trải nghiệm những tình yêu và niềm an ủi tuy giản đơn nhưng độc nhất mà thôi.
Thẩm Huy Minh nhìn cậu, hỏi:
– Anh muốn biết là, anh làm chuyện gì thì sẽ khiến em cảm thấy khó chịu.
Tác Dương hạ mắt nhìn viên xúc xắc trước mặt, mãi mà không đáp.
– Khó trả lời quá sao? Vậy anh đổi cách hỏi khác nhé – Thẩm Huy Minh nói – Cho tới bây giờ, qua những chuyện anh đã làm, có chuyện gì khiến em thấy khó chịu không?
Tác Dương đáp rất dứt khoát:
– Không có.
Không có.
Cả câu "Khiến anh muốn hôn em" lúc nãy cũng không.
Thẩm Huy Minh nở nụ cười.
Thẩm Huy Minh định bụng nói hay là chơi tới đây thôi, nhưng không hiểu sao Tác Dương như chợt nổi hứng, chưa cho anh mở miệng đã lắc viên xí ngầu trong tay rồi.
Cứ như là cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, có rất nhiều đáp án muốn đi tìm.
Thẩm Huy Minh thấy cậu như vậy thì cười toe toét, y như anh từng nói, người mình thích không bao giờ chịu đặt câu hỏi với mình thì chả khác gì không hứng thú với mình vậy, cảm giác đó chẳng dễ chịu gì cho cam.
Anh muốn nói với tất cả cho Tác Dương nghe, thậm chí là những bí mật mà chỉ có mình anh biết mà thôi.
Sau vài ván thì "vận may" của Tác Dương khá bết bát, rõ ràng là cậu có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng mà cứ thua suốt thôi.
Lại thêm một ván nữa, Thẩm Huy Minh đã thắng liên tiếp ba lần rồi, anh không dằn lòng được nữa, cười thoái chí nói:
– Vậy anh hỏi em... em muốn hỏi anh điều gì?
Vì thua liên tục mấy lần nên Tác Dương ấm ức lắm, đang uống rượu cho bớt sầu thì nghe Thẩm Huy Minh hỏi thế, vốn định nói anh không cần nhân nhượng mình, sau đó nghĩ, so đo nhiều vậy làm gì.
– Em hỏi câu cuối cùng – Trước mặt Tác Dương đã là ba ly rượu cạn và bốn chai rượu rỗng, uống khá nhiều rồi đấy – Hôm sinh nhật Chu Mạt, chiếc khuy măng sét anh làm rơi ở chỗ em, là anh cố ý bỏ vào phải không?
Thẩm Huy Minh bật cười:
– Em vẫn còn nhớ cái khuy ấy à?
– Anh cố tình đúng không? – Thú thật Tác Dương không chỉ nhớ, mà còn rất để tâm nữa kìa.
Nếu như không phải nhờ chiếc khuy đó thì có lẽ cậu và Thẩm Huy Minh cũng không có lần gặp mặt tiếp theo, câu chuyện giữa hai người rất có khả năng sẽ kết thúc ngay đêm hôm đó.
Thẩm Huy Minh nhấp một hớp rượu, cười khì bảo:
– Nếu anh nói phải, thì có ảnh hưởng tới phán đoán của em về anh không?
Nhận được câu trả lời khẳng định, Tác Dương chống cằm cười nhìn anh.
– Không ảnh hưởng – Tác Dương nói – Nhưng nếu anh nói không phải, vậy thì có.
Thật ra chuyện này rõ quá rồi còn gì nữa, trước đó cậu muốn hỏi cho ra chính là muốn biết Thẩm Huy Minh có vì giữ cái gọi là "thuyết định mệnh trong tình yêu" để mà lừa gạt cậu hay không.
Nhưng cũng may Thẩm Huy Minh không chỉ thông minh mà còn chính trực rất đúng thời điểm.
– Khi đó anh chỉ bắt thời cơ giở chút tiểu xảo, kiếm cơ hội cho mình thôi – Thẩm Huy Minh nói – Em cũng biết đó, muốn hẹn gặp mặt em khó đến nhường nào.
Tác Dương nhìn anh bằng ánh mắt chứa chan nét cười, vô cùng hài lòng với câu trả lời này.
– Mình chơi ván cuối đi, làm một ván thật oanh liệt nào – Thẩm Huy Minh cầm viên xúc xắc lên đề nghị – Dám chơi với anh không?
Tác Dương ngồi thẳng lưng, nghe thấy anh nói "làm một ván thật oanh liệt" thì vô thức liếm liếm bờ môi – Chơi thế nào?
– Ván cuối cùng, không nói thật nữa – Thẩm Huy Minh nhìn cậu, nở nụ cười giảo hoạt – Chúng ta chơi "Thách".
Thách ư? Đương nhiên là Tác Dương không sợ, vì cậu đang thách thức bản thân rồi đây.
– Được thôi – Tác Dương cầm viên xúc xắc lên, lắc cùng lúc với Thẩm Huy Minh.
Khi hai người nhìn kết quả ván cuối cùng, Tác Dương dòm viên xúc xắc mà hơi thở cũng xáo trộn cả lên, vì cậu thua mất rồi.
Cái cảm giác hồi hộp xen lẫn chờ mong ấy khiến cả người cậu kích động hẳn.
Tác Dương rất hiếm khi hoặc nói là gần như chưa bao giờ cậu trải qua cảm giác này, cậu lúc nào cũng điềm tĩnh và kiềm chế, ấy thế mà lại vô tình đánh mất nó trong hôm nay.
Thẩm Huy Minh rất hài lòng với kết quả này, con số trên viên xí ngầu của anh chỉ lớn hơn Tác Dương một chút thôi, nhưng "một chút" này cũng đủ khiến đối phương nghe theo mệnh lệnh của anh, bắt đầu tiến hành màn chơi "Thách".
– Anh muốn em làm gì? – Bằng lòng chịu thua, Tác Dương ngẩng đầu hỏi anh.
Thẩm Huy Minh nhìn cậu rồi cười cười, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh cậu.
Tia nhìn của Tác Dương vẫn dính chặt trên người anh, nhìn anh đứng dậy, nhìn anh tới gần, nhìn anh dừng lại trước mặt mình. Cậu ngồi ở đó ngước lên đối mắt với anh, khi đang nghi hoặc không biết người ta định làm gì thì một nụ hôn đã đậu xuống má cậu rồi.
Một nụ hôn đơn giản y hệt như đang đóng dấu, trên má cậu đã in hằn chữ ký của Thẩm Huy Minh.
Có lẽ là nếu không có tiếng nhạc thì nhịp tim của Tác Dương sẽ bị tất cả mọi người trong quán nghe thấy mất thôi. Nhưng cũng may là tiếng nhạc vẫn miên man kéo dài nên cậu vẫn chưa bị bại lộ.
Mùi rượu thoang thoảng từ Thẩm Huy Minh phả lên da mặt cậu, men theo những sợi lông tơ thấm nhuần vào cơ thể cậu, rồi chạm tới những luồng máu đang sôi trào. Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi là Tác Dương đã thấy tê mê trong cơn say rồi.
Hóa ra đây là "Thách" của anh.
Khi Thẩm Huy Minh đứng thẳng dậy còn lịch thiệp nói:
– Cám ơn em.
Anh thốt lên quá chân thành, báo hại Tác Dương suýt nữa tưởng rằng mình thật sự đã hiến dâng cái gì đó một cách hùng hồn cho anh.
Tác Dương ngơ ngác nhìn anh, chỗ vừa bị hôn đang có một ngọn lửa cháy rần rật.
Tháp đồng hồ trăm tuổi ở cách đó không xa còn có thể phát ra tiếng nữa, những tiếng chuông trầm đục bắt đầu truyền tới, át cả tiếng nhạc trong quán.
Boong... Boong... Boong...
Một hồi, hai hồi, ba hồi...
Mỗi một hồi như chẳng phải tiếng chuông cổ đâu, mà là trái tim của Tác Dương kia.
Khi tiếng chuông kết thúc, Thẩm Huy Minh nói với Tác Dương:
– Chúng ta còn mười tiếng nữa.
Anh vừa nói xong thì Tác Dương từ nãy đến giờ vẫn ngồi lì ở đó ngước lên nhìn anh thình lình vươn tay ghì lấy cổ anh, kéo anh về phía mình, rồi hôn lên môi anh.
Ngọn lửa vốn chỉ dừng bên má đã không dập tắt được, nó cứ liên tục cháy lan ra khắp nơi.
Đây là điều mà Thẩm Huy Minh không thể ngờ tới.
Cũng là chuyện hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Tác Dương.
Đây không phải gay bar, những người tới đây thường là bạn bè cũ hoặc là đồng nghiệp tụ tập với nhau, nên việc hai người đàn ông hôn nhau trong quán đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nhưng dường như đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành Tác Dương chẳng thèm để tâm đến ánh mắt người ngoài, thậm chí cậu còn giơ tay còn lại lên, để hai tay ôm rịt lấy cổ Thẩm Huy Minh, hôn sâu thêm nữa.
Thẩm Huy Minh rất kinh ngạc nhưng chẳng mấy chốc đã đáp lại được rồi.
Còn gì thích hợp hơn một nụ hôn nồng nhiệt vào lúc này cơ chứ.
Tác Dương mới bắt đầu thấy thẹn thùng sau khi nụ hôn đã chấm dứt, cậu luôn cảm thấy những cử chỉ thân mật không thích hợp trong những nơi công cộng thế này, như vậy là không tôn trọng người khác, nhưng không ngờ có một ngày mình cũng lại gây ra chuyện đó.
Hai má cậu đỏ ửng, không biết là vì men rượu hay là vì nụ hôn ban nãy.
Nhưng tuy ngại thì cậu cũng chỉ không dám nhìn những người xung quanh thôi, chứ đối mặt với Thẩm Huy Minh thì cậu vẫn thản nhiên như không.
Nụ hôn của cậu hết hai phần ba là dựa vào bản năng rồi, một phần ba còn lại vẫn thuộc về lý trí.
Đây là cậu chủ động, cũng là điều cậu muốn, cái cậu thể hiện ra cũng chính là thứ cậu muốn biểu đạt.
– Say rồi à? – Thẩm Huy Minh ngồi xổm bên chân cậu, tay đặt nhẹ trên chân cậu, ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi ở đó.
Tác Dương nhoẻn miệng cười:
– Anh nghĩ em hôn anh là vì em đang say ư?
Cậu cầm ly rượu còn sót lại một nửa lên uống cạn sạch, khi đặt ly xuống thậm chí còn tiện tay nhón quả cherry ngâm trong ly ra.
Cậu đưa quả cherry đến miệng Thẩm Huy Minh, nhìn anh há miệng ra cắn lấy.
– Vì muốn hôn anh, cho nên em mới hôn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top