Chương 20
Vương Nhất Bác không chịu được bệnh viện nhàm chán, nằm viện hai tuần, ở Cố Ngụy tự mình chứng nhận có đủ điều kiện xuất viện, mềm mại cứng rắn rốt cuộc có được sự đồng ý của Tiêu Chiến.
Lưu Vũ Nam bên kia ngược lại là rất sảng khoái, ngày hôm sau liền tìm chút chứng cớ trốn thuế, đem Mạnh Vũ vào tù. Chỉ bất quá nguyên nhân đưa vào không phải chuyện Vương Nhất Bác bị thương, nên Hạ Văn Võ tạm thời tránh được một kiếp.
Thời điểm trở lại biệt thự, Vương Nhất Bác mới tính đến thực tế. Trần ca chưa có tới, Tiểu Muội đi theo xe Tiêu Chiến cùng trở về biệt thự.
Một tay Tiêu Chiến khoen ở sau lưng Vương Nhất Bác, một tay ôm lên đầu gối cậu, Tiểu Muội đã sớm thấy có điều lạ. Nhấc hành lý lên, cùng Tống Đường theo sát phía sau. Mặc dù nàng ban đầu cũng bất ngờ, Vương Nhất Bác là một thần tượng vậy mà liền yêu sớm, đối tượng lại là người đại diện mới đến. Nhưng suy nghĩ kỹ, từ khi Tiêu Chiến trở thành người đại diện của Vương Nhất Bác tới nay, đối với Nhất Bác chiếu cố, cũng không có gì không yên lòng.
Ngược lại là ông chủ Nhất Bác của nàng, trước mặt và sau lưng gần như hai người khác biệt. Kể từ khi cùng Tiêu Chiến nói yêu đương, thực hiện chân chính trước người là lạnh lùng, sau người biến thành nhỏ nãi lưỡng cực phân hóa.
"Ai nha, tiểu thiếu gia trở lại."
"Dì Chu." Vương Nhất Bác gật đầu, nãi thanh nãi khí kêu một tiếng dì Chu. Dì Chu là người bên Tiêu gia, từ nhỏ chiếu cố Tiêu Chiến, khi Vương Nhất Bác còn bé đều gọi Vương thiếu gia. Từ khi hai người kết hôn, mỗi tuần đều tới biệt thự bọn họ, quét dọn trông nom, mà gọi Vương Nhất Bác cũng từ Vương thiếu gia thành tiểu thiếu gia.
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác để ở trên ghế sa lon, đổi dép. Lại nhìn một chút chân trái đang bó thạch cao, mới yên tâm ở một bên ngồi xuống. Vương Nhất Bác nhìn anh, biết anh đối với chuyện xuất viện vẫn như cũ không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là an ủi, "Cố Ngụy ca đều nói không sao, anh đừng lo lắng."
Tiêu Chiến không biết làm sao lắc đầu.
Tiểu Muội ở thời điểm thích hợp xung phong làm nhân vật giải hòa, "Nhất Bác, Chiến ca cũng là vì tốt cho anh."
"Được rồi, em ngồi xuống trước. Tiếp theo chúng ta nói một chút chuyện của em." Vương Nhất Bác hướng Tiểu Muội nháy mắt, tỏ ý nàng ngồi xuống.
Dì Chu đúng lúc bưng tới một ít trái cây cùng nước uống, "Tiên sinh, cà phê của ngài; tiểu thiếu gia chính là sữa bò." Sau đó đem một ly cà phê khác đặt ở trước mặt Tiểu Muội.
Tiểu Muội nhìn thần sắc Vương Nhất Bác vừa rồi, cũng không đoái hoài tới cà phê trước mặt, không biết làm sao ngồi ở một bên ghế, chỉ chỉ mình, "Em? Em chuyện gì."
"Em không phải là không biết mình lần trước đắc tội Lưu Vũ Nam đi. Em cho rằng em bây giờ có thể bình an trở về công ty sao? Cho dù bây giờ có thể. Đó cũng là người ta duy trì giả tưởng ngắn ngủi, sau này sớm muộn sẽ tìm em tính sổ. Em nhưng là gián tiếp đem tình nhân của người ta đưa vào tù." Mặc dù thời điểm Vương Nhất Bác nói mang theo điểm hù dọa nàng, nhưng đều là sự thật. Bên đó ngại vì bây giờ đang ở đầu ngọn sóng, tất nhiên sẽ không làm cái gì. Nhưng sau này cũng không biết, dẫu sao nghệ sĩ đổi trợ lý là chuyện nhỏ, đợi mọi chuyện phai nhạt, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay.
Tiểu Muội tự biết Vương Nhất Bác nói không sai, mặc dù không thoải mái, nhưng cũng không hối hận. Ngược lại sợ Vương Nhất Bác tự trách, giả bộ không có sao, " Không được thì không được. Dù sao điều kiện công ty này cũng không tốt hơn chỗ nào. Làm chỗ nào mà không giống nhau."
Vương Nhất Bác biết Tiểu Muội mặc dù bề ngoài một bộ sao cũng được, thật ra thì là sợ cậu tự trách móc mình. Vương Nhất Bác khó tránh khỏi có chút áy náy, quay mặt sang nhìn Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến nhận được ánh mắt Vương Nhất Bác đưa tới, buông xuống ly cà phê trên tay, "Tiểu Muội, khoảng thời gian này Nhất Bác phải nghỉ ngơi, cũng không công việc gì. Em cũng nghỉ ngơi cho khỏe. Chờ Nhất Bác thương lành, công ty sẽ cho cậu ấy thành lập phòng làm việc. Quyền phát biểu lúc đó sẽ ở trên tay. Đến lúc đó hợp đồng của em liền ký với phòng làm việc."
"Có thật không? Công ty thật sẽ thả Nhất Bác, cho cậu ấy mở phòng làm việc sao? Không cần bồi thường tiền vi phạm hợp đồng sao?."
Vương Nhất Bác còn tưởng rằng Tiểu Muội sẽ ngạc nhiên mừng rỡ vì chén cơm của mình giữ được, không nghĩ tới nàng còn vì mình lo lắng, ngược lại cũng ngoài ý liệu, liền trấn an nàng, "Yên tâm, cái này Chiến ca sẽ giải quyết. Em không phải rất sùng bái anh ấy sao, phải tin tưởng anh ấy. Tiểu Muội, mặc dù em mới đi theo anh hơn một năm, nhưng trước khi Chiến ca tới, đều là em chiếu cố anh. Có lúc cũng bởi vì công ty an bài công việc cho anh quá nhiều, thay anh bất bình, mặc dù phương thức bất bình tương đối uyển chuyển. Nhưng anh biết em đều là thật lòng vì anh tốt. Cho nên anh thật rất cảm ơn em. Cũng đem em làm bằng hữu. Khoảng thời gian này chúng ta cùng nghỉ ngơi cho khỏe, chờ anh phục hồi, lần nữa cùng nhau tiến lên."
" Ừ, cám ơn Nhất Bác, cám ơn Chiến ca." Thật ra Tiểu Muội cũng không phải hiền lành, vốn là cái vòng giải trí này, mọi người đều cố bo bo giữ mình, bất quá khi đi theo Vương Nhất Bác, mới phát hiện cậu căn bản không cao lãnh giống như lời đồn bên ngoài, chính là một thiếu niên tâm tư đơn thuần, bình thời không thích nói chuyện nên tạo thành cảm giác như vậy mà thôi. Vì vậy, từ từ liền bỏ ra cảm tình đối với cậu. Nói là chiếu cố, không bằng nói hai người nâng đỡ lẫn nhau.
"Được rồi, em về sớm một chút đi. Nghỉ ngơi cho khỏe. Có vấn đề gì, tùy thời liên lạc."
"Vậy..." Tiểu Muội vừa mới nhấc lên người, lại một mặt ngưng trọng nhìn sang, "Em có thể hỏi một vấn đề sao?"
Vương Nhất Bác không nghi ngờ nàng, "Vấn đề gì?"
"Nhất Bác, anh cùng Chiến ca là ở chung sao?" Tiểu Muội sau khi tâm sự công tác buông xuống, mới nhớ tới lúc Tiêu Chiến vào cửa quá thông thạo cùng với dì đối với Tiêu Chiến, sau đó một bộ biểu tình sáng tỏ liền nổi lên.
Vương Nhất Bác còn tưởng rằng là đại sự gì, bị hỏi đến cuống cuồng, cầm lên trái táo trên bàn, một bộ cắn răng nghiến lợi chuẩn bị đập tới, "Tiểu Muội em có thể lăn."
Tiểu Muội biết Vương Nhất Bác là làm bộ làm tịch, tự nhiên muốn tìm câu trả lời, liền đem ánh mắt đưa về phía Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến từ đầu chí cuối ngồi ở bên cạnh, một bộ chuyện không liên quan đến mình, nhàn nhạt mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác nháo tính khí, vào lúc này ngược lại là không tị hiềm chút nào hướng về phía Tiểu Muội, chậm rãi gật đầu một cái, " Ừ."
"Được, tại hạ xin cáo lui." Tiểu Muội giống như phát hiện bí mật gì kinh thiên, bận bịu nhặt lên túi xách, như một làn gió hướng cửa chạy trốn.
Tống Đường cùng dì Chu sau khi thu thập xong, cũng rời đi biệt thự. Không gian lớn như vậy rốt cuộc chỉ còn lại hai người.
Vương Nhất Bác tay chống trên ghế sa lon, vừa định nguy nguy chiến chiến đứng lên, Tiêu Chiến liền bận bịu đỡ cậu, "Em làm gì?"
Vương Nhất Bác ngẩn ra, cũng suýt quên chân mình đang bó thạch cao không dễ đi, liền đem hai tay ôm cổ Tiêu Chiến, "Anh ôm em trở về phòng, mau."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bởi vì giơ tay lên cổ áo tuột xuống lộ xương quai xanh ra ngoài, nuốt nước miếng một cái, "Cún con, chân em còn chưa tốt, không cần gấp như vậy."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vừa nghiêm trang vừa nói mê sảng, mở con mắt tròn vo trừng anh, "Tiêu Chiến, anh cút. Lão lưu manh."
"Cún con, nhanh như vậy đã chê anh già rồi sao."
Vương Nhất Bác quýnh lên, lôi cổ Tiêu Chiến lung lay hai cái, "Nhanh lên một chút, em không cùng anh làm trò. Ôm em trở về phòng trước. Mau."
Tiêu Chiến lúc này mới ôm Vương Nhất Bác hướng phòng đi tới. Vương Nhất Bác ngồi xuống giường mới đưa tay chỉ chỉ giá sách, "Chiến ca, anh giúp em đem cái hộp nhỏ bên cạnh cái cúp lấy tới đây."
" cúp nào?"
"Chính là cúp vô địch lúc em 16 tuổi tranh giải nhảy đường phố."
Tiêu Chiến nghĩ lại, đó là lần đầu tiên Vương Nhất Bác cầm hạng nhất kỳ tranh tài cả nước. Khi đó Vương Nhất Bác đứng ở trên đài, ánh sáng vạn trượng. Tiểu vương tử của anh giống như một cự tinh, nghênh đón toàn trường vỗ tay. Cũng là vào lúc đó, anh mới phát hiện Vương Nhất Bác là chói mắt như vậy. Lại sinh ra một loại ham muốn độc chiếm, muốn đem cậu giấu đi, không bị những người khác mơ ước.
Tiêu Chiến cầm lấy cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lau một chút bụi bặm trên hộp, sau đó mở ra. Bên trong là một huy hiệu sáng lấp lánh. Sau đó thận trọng đưa tới trong tay Tiêu Chiến, "Anh, cái này đưa cho anh."
Tiêu Chiến nghi ngờ nhận lấy, "Cún con, đây là huy hiệu hạng nhất em lần đầu tiên đạt được, đưa cho anh?"
" Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu, nụ cười trên mặt từ từ leo lên. Sau đó đem huy hiệu trong tay Tiêu Chiến lật lên, chỉ chỉ, "Anh mau nhìn."
Tiêu Chiến hướng địa phương Vương Nhất Bác chỉ nhìn kỹ, phía trên có khắc chữ nho nhỏ: Chúc anh Tiêu Chiến, sinh nhật 22 tuổi vui vẻ.
"Đây là?"
"Đây là trước sinh nhật 22 tuổi của anh em tìm người khắc, đây là vật trân quý nhất của em lúc đó, vốn muốn tặng cho anh làm quà sinh nhật. Nhưng ngày đó khi em đi tìm anh, bọn họ nói anh nửa tháng trước đã xuất ngoại. Nhưng là anh từ trước cũng không có nói cho em." Vương Nhất Bác vừa nói vừa thõng xuống mí mắt, không biết tại sao, mặc dù đã qua nhiều năm, khi nhớ lại vẫn như cũ cảm thấy mất mác cùng khổ sở.
Chẳng qua là Vương Nhất Bác vừa mới dứt lời, cả người đã rơi vào trong ngực Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lúc nói chuyện đột nhiên thay đổi vẻ mặt, Tiêu Chiến thấy rõ trong đó là thất vọng cùng khổ sở. Anh chưa bao giờ nghĩ tới, nguyên lai anh rời đi, Vương Nhất Bác cũng khó qua như vậy, "Cún con, thật xin lỗi. Đều là anh không tốt, để cho em khó chịu."
"Anh, vậy em có thể hỏi một chút hay không, nếu như lúc ấy anh thích em. Tại sao đột nhiên xuất ngoại, ngay cả từ biệt cũng không nói nha?"
Tiêu Chiến vỗ sau lưng Vương Nhất Bác trấn an, "Cún con, em khi đó quá chói mắt. Chính là ở lần tranh giải đó, thời điểm em đứng ở trên đài lĩnh thưởng, anh đột nhiên cảm thấy anh có thể sẽ mất đi em. Em sẽ không còn là trẻ nít đi theo sau lưng anh, muốn anh ôm muốn anh cõng. Quá nhiều người thấy được ánh sáng của em, anh sợ sẽ không giấu được em nữa."
Tiêu Chiến khẽ thở dài, tiếp tục nói, "Thật ra thì, xuất ngoại học thêm vốn cũng là trong hoạch định của anh, lúc ấy anh chỉ muốn, nhất định trước khi em 20 tuổi phải trở về nước, hơn nữa có đầy đủ năng lực đem em giữ ở bên cạnh. Nếu không chờ em lớn lên, chờ em mở mang trí tuệ, vạn nhất không đợi được anh trở lại, bên người có những người khác, anh sẽ điên mất. Anh còn chưa kịp nói cho em, em đối với anh không phải em trai, là người yêu. Chẳng qua là anh cho tới bây giờ không biết, nguyên lai em cái đó đơn thuần đến không có tim không có phổi, khi đó cũng là không bỏ được anh."
Hai cánh tay Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến xiết chặt, "Anh, anh biết tại sao em vào vòng giải trí không?"
"Tại sao?"
"Khi đó anh không từ mà biệt, thật ra thì em rất tức giận. Nhưng là chính em tự an ủi mình hai tháng cũng không trách anh. Sau đó em liền nghĩ, nếu như em có thể đứng ở trên sân khấu, đứng ở trước màn ảnh, như vậy bất kể anh ở nơi nào, dù là ở nước Mỹ, cũng có thể tùy thời thấy được em. Như vậy anh liền sẽ không quên em."
Vương Nhất Bác thoát khỏi Tiêu Chiến ôm ấp, môi dán lên nhẹ nhàng mổ một cái, "Anh, em trước kia là không hiểu, cho là đây chẳng qua là đối với anh trai, thậm chí đối với anh rể tương lai thích, thật ra thì nguyên lai không phải vậy, em là muốn anh. Muốn cùng anh một mực chung một chỗ, cái loại thích đó là muốn cùng anh cùng chung cuộc đời còn lại."
"Thật tốt, nguyện vọng của chúng ta cuối cùng cũng thành sự thật."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top