Chương 22
"Thật xin lỗi Trình Tú, không thể tiếp tục cùng em đi dạo rồi. Đột nhiên có một vị bằng hữu về nước, tôi phải đi tiếp một chút. Lần sau nếu có cơ hội, tôi có thể tiếp tục mời em không?" Lê Sóc nhìn người kia đi từ trên bục xuống vội chạy qua, bộ dáng trịnh trọng khiến cho Lý Trình Tú rất ngượng ngùng, vội vàng dùng sức gật gật đầu, "Lê đại ca anh mau đi đi, tôi ở lại giúp đỡ thu thập một chút."
"Không cần, tôi mời em tới đương nhiên là khách quý, như thế nào không biết xấu hổ bắt em thu dọn nữa. Tài liệu tôi đã sửa soạn xong rồi, bảo họ mang về công ty là được rồi, còn lại sẽ có hậu bối giúp đỡ thu thập. Bây giờ em có bận gì không? Tôi đưa em về nhà vẫn đủ thời gian." "Tôi vừa rồi có hơi khẩn trương, không biết có nói sai chỗ nào không, sợ mọi người nghe không hiểu được. . . Tôi vẫn là ngồi lại đợi một chút thì hơn." Lê Sóc lo lắng liếc nhìn người kia một cái, bất đắc dĩ đè xuống tâm trạng, thật vất vả có cơ hội lại bị mấy chuyện vớ vẩn không đâu làm hỏng, việc bố mẹ nhờ lại không tiện từ chối, đành phải không tình nguyện mỉm cười thoả hiệp, "Được, vất vả em rồi Trình Tú. Tôi đi trước một chút, buổi tối về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi."
"Lý Trình Tú! Anh lại đây!" Quý Nguyên Kì đột nhiên gọi giật người lại, không để cho người kia có chút khoảng trống và thời gian rảnh, "Tôi có mấy vấn đề không nghe hiểu, anh giảng ... giảng cho tôi một chút đi?" "Vừa rồi lúc đặt câu hỏi, cậu như thế nào không hỏi?" Lý Trình Tú bất đắc dĩ hỏi lại, vẫn là ngoan ngoãn kéo qua ghế ngồi ở bên cạnh, "Anh xem anh ngồi xa như vậy, tôi nếu hỏi anh không trả lời, nhiều người như vậy sẽ rất xấu hổ." Quý Nguyên Kì hợp tình hợp lí trả lời, hắn không muốn nhiều lời, "Nếu không phải bởi vì hắn, tôi cũng không ngồi ở chỗ này, tôi vốn muốn ngồi hàng đầu. . ."
"Thật sự ngại quá Tiểu Quý. . . Tôi thay cậu ấy giải thích với cậu, đừng nóng giận, được không?" Thấy Lý Trình Tú bắt đầu áy náy lại vội vàng giải thích, "Tôi không có giận anh!" Quý Nguyên Kì nói xong liền thấy người bên kia đang nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt hằm hằm, "Tôi nghe anh vừa rồi nói, anh ta không phải ông chủ của anh à? Vì cái gì hôm nay cũng tới chỗ này? Cũng không phải chỉ có mỗi buổi diễn thuyết này?"
"Ngẫu nhiên gặp thôi" Lý Trình Tú tùy tiện giải thích, anh cũng không muốn cùng đứa nhỏ mới lần đầu tiên gặp mặt nói mấy loại chuyện cá nhân, "Không nói cái này nữa, cậu không giận là tốt rồi. Có thắc mắc gì?" "Tôi nói với anh này, cái hạng người phạm sai lầm cũng không chủ động thừa nhận, khẳng định không phải hạng người ra gì, công ty hắn chắc cũng không được bao lâu đâu." Quý Nguyên Kì bĩu môi, hắn thật sự là lần đầu nhìn thấy loại người như vậy, cũng không biết Lý Trình Tú vì cái gì còn nói đỡ giúp hắn, nghĩ nghĩ mắt lại sáng lên, "Bất quá vì nhân viên đòi lại chính nghĩa, cũng tính là không tệ." "Tiểu quý. . ." "Được được được, tôi không nói nữa, dù sao tôi cũng không hiểu. . ."
Thiệu Quần ở bên cạnh nhìn hai người lời qua tiếng lại quả thực ghen tị điên rồi, tiểu tử kia hở chút là hướng thỏ nhỏ của hắn nhào qua, hắn ở góc độ này nhìn đều xanh cả mặt rồi, nhiều người như vậy không biết phải bảo trì khoảng cách à? Hắn hận không thể lại phóng thêm tin tức tố, lần này so với lần trước phải đem tên khốn kia quật ngã không đứng dậy được, nhưng nếu quá kịch liệt thỏ nhỏ cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nếu khiến anh phát tình sớm sẽ không tốt lắm, đành phải thừa dịp người không chú ý chậm rãi hướng về phía hai người bên kia, chống lại ánh mắt khinh bỉ của tiểu tử kia trừng ngược lại, lông còn chưa mọc hết đã muốn cướp người của ông?
Thật vất vả đợi thỏ nhỏ đem tên đáng ghét kia đuổi đi liền vội vàng sán tới, "Thỏ nhỏ có đói bụng không? Có thời gian không? Tôi có thể mời anh ăn bữa cơm không?" Lý Trình Tú bị thanh âm đột ngột doạ hoảng sợ, anh vừa rồi cũng không có nghe thấy tiếng bước chân, Thiệu Quần như thế nào mới chốc lát đã phóng qua đây? "Cậu không phải nói, đang có việc sao?" "Không có, nào có quan trọng bằng ăn cơm." Thiệu Quần cười gượng khoát tay, Triệu Cẩm Tân tên tiểu tử kia đột nhiên nói đã về nước, còn thế nào cũng đòi chính hắn ra sân bay đón, nó cũng không phải không biết chữ Hán, sao có thể chậm trễ thời gian bồi thỏ nhỏ được?
Lý Trình Tú bận việc một ngày cũng quả thật có chút đói bụng, bị người nói trúng còn đúng dịp bụng kêu một tiếng, nháy mắt xấu hổ không biết phản ứng như thế nào, "Thật xin lỗi. . ." Âm cuối vội vàng nói sang chuyện khác, "Kỳ thật, căn tin cũng có rất nhiều đồ ăn ngon, có điều sợ cậu không muốn" "Không có việc gì không có việc gì, anh muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, tôi đều cùng anh." Thiệu Quần nhìn bộ dáng xấu hổ của người kia thật sự đáng yêu không chịu được, cố kìn ném dục vọng muốn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn kia, "Nhưng không thể để anh trả tiền."
"Thỏ nhỏ, anh vừa rồi diễn thuyết thật sự rất tuyệt! Trật tự rõ ràng, ngắn gọn sáng tỏ, mỗi câu đều nói vào trọng điểm, hơn nữa ngữ khí cùng tiết tấu đều rất ổn, tôi thấy phía dưới người nghe đều rất vui vẻ." Thiệu Quần quả thực là bị thỏ nhỏ làm cho ngạc nhiên rồi, thân là tiền bối chia sẻ kinh nghiệm không có một chút khoe mẽ, còn đem mấy vấn đề buồn tẻ vô vị miêu tả thật hài hước, ngay cả hắn gặp qua vô số nhân tài diễn thuyết cũng nhịn không được bật ngón tay cái, khen cũng là hoàn toàn công tâm không thêm chút tư tâm, nghĩ đến người kia có thể dựa vào chính mình từ bóng ma thời trung học trưởng thành đến hình dáng bây giờ lại đột nhiên thấy chua xót, ước gì hắn có thể đem tất cả lời hay ý đẹp trên thế giới đều nói cho thỏ nhỏ nghe.
". . . Cám ơn, tôi chỉ là, tùy tiện nói thôi, không có tốt như vậy. . ." Lý Trình Tú bị người kia khen ngợi lên trời có hơi ngượng ngùng, cảm thấy Thiệu Quần nói hơi quá rồi, "Anh phải tự tin lên thỏ nhỏ, trước kia khi còn là học sinh đại biểu lên phát biểu cũng rất ổn, cái kia. . . Lúc ấy tôi đang ngủ không nghe được nội dung, nhưng sau đó thầy chủ nhiệm lớp luôn lấy anh làm gương để khích lệ chúng tôi, cho nên tôi nhớ đặc biệt rõ ràng." Lý Trình Tú rất kinh ngạc, Thiệu Quần thế mà còn nhớ rõ chuyện này, ngay cả chính anh ấn tượng đều sớm mơ hồ không rõ, "Cái đó là, chỉ nói theo kịch bản thôi, thực không có. . ." "Đừng khiêm tốn. Lần sau tôi sẽ. . . Không phải, nhất định sẽ bảo trưởng phòng anh chú ý phương diện này, lấy năng lực của anh khẳng định không thành vấn đề." Thiệu Quần hận không thể bắt mấy tên cấp dưới ngày mai liền cất nhắc thỏ nhỏ, nhanh thăng chức liền có thể ở gần mình hơn chút .
"Thiệu Quần, cậu muốn ăn cái gì?" Lý Trình Tú hưng phấn chỉ vào thực đơn, hồi lâu không ngửi được mùi vị đồ ăn quen thuộc, "Đều được, anh so với tôi biết nhiều hơn, chọn đồ anh thích là được rồi." Thiệu Quần vừa ôn nhu đáp lại vừa thoáng phóng thích tin tức tố, vừa vào cửa còn có một đống omega nhìn hắn bằng ánh mắt thèm muốn, cũng không thèm để ý bên cạnh hắn có người liền loạn xạ câu dẫn hắn, vốn hắn không thích mấy chỗ căn tin đông người này, hơn nữa mấy thứ mùi hương loạn thất bát đạo ở đây thiếu chút nữa khiến hắn muốn bùng nổ, bất quá mượn cơ hội này được ở bên cạnh người nhiều một chút, thật cũng đáng .
"U! Này không phải Tiểu Lý sao? Bao lâu không trở lại, dì đều nhớ muốn chết!" Dì bán đồ ăn ở cửa sổ nhìn thấy Lý Trình Tú rất vui mừng, đứa nhỏ đẹp như vậy lại nhu thuận khiến tất cả mọi người ở đây năm đó đều coi như con trong nhà mà sủng, mỗi lần xới cơm đều xới cho nhiều một chút, "Gần đây công việc hơi bận, cháu không có thời gian quay lại." Lý Trình Tú hơi xấu hổ lắc đầu, "Đương nhiên rồi, công việc quan trọng hơn! Tiểu Lý khẳng định không thành vấn đề, dì sẽ chờ tương lai nhìn thấy cháu trên TV!" "Cám ơn dì! Vẫn hai phần thịt bò tái như cũ đi ạ, hai người như vậy, chắc là đủ ăn."
"Vị này là. . ." Dì xới đồ ăn cũng muốn hóng hớt đứng lên, khí độ bất phàm này vừa thấy đã biết không phải người thường, liền thử đoán, "Bạn trai à? Bộ dạng rất tuấn tú a!" Lý Trình Tú theo bản năng đã muốn đi lên che miệng dì, hai tay chụp đến trên vách ngăn thủy tinh mới phản ứng lại ở đây có tấm ngăn, tiếng vang lớn khiến mấy người ở bên cạnh đều ghé mắt qua, cảm thấy được hành vi của mình vừa thất lễ lại xấu hổ, đành phải che gương mặt đã đỏ hồng lên của mình nhỏ giọng biện giải, "Không phải. . . Là giám đốc công ty cháu, hôm nay ở trường học có hoạt động."
"Như vậy ư. . ." Dì bán cơm vừa thấy phản ứng của Lý Trình Tú cùng ánh mắt thâm tình của người phía sau liền nháy mắt hiểu ý, cười nói, "Ta thấy hai đứa cũng xứng đôi lắm! Đi, dì cho mấy đứa nhiều thịt bò hơn chút!" Thiệu Quần nhìn thấy hai bát cơm nóng hôi hổi liền vội chạy tới, lo lắng quan tâm thỏ nhỏ có phải bị bỏng hay đau rồi không, cái này hoàn toàn làm cho người ta ngại đến không nói lên lời, nhưng cũng chiếm được một chút tiện nghi.
Thiệu Quần thấy người kia quay về bàn ăn vẫn cắm mặt ăn không nói lời nào, đến một âm thanh đều chịu đựng không phát ra, quả nhiên vừa rồi ở trước mặt dì bán đồ ăn đã khiến người ta phát hoả rồi. Tuy rằng vừa rồi anh ở trước mặt không phản bác, chung quy bây giờ hắn vẫn là đang ở trạng thái theo đuổi thỏ nhỏ, trực tiếp dỗ dành cũng không có ổn, hơn nữa có thể lại khiến người ta càng xấu hổ hơn, liền cầm cái bát xếp xếp mấy miếng thịt lại, làm bộ như lơ đãng nói, "Hoa nè." Lý Trình Tú bị cái trò đùa ấy trĩ này chọc cho nở nụ cười, chậm rãi gắp một miếng đưa qua, ". . . Nhanh ăn đi, một hồi nguội sẽ không còn ngon."
"Thiệu tổng?" Thiệu Quần đang muốn nghiêng qua ăn miếng thịt đã bị một âm thanh làm cho bừng tỉnh, "Thật đúng là ngài a Thiệu tổng! Ngài đã lâu không liên hệ tôi nha!" Thấy rõ người tới là ai sắc mặt hắn nháy mắt đen đi vài phần, "Thiệu tổng thật đúng là không thay đổi khẩu vị nha, mỗi lần đều là dạng đáng yêu như vậy." Chàng trai xinh đẹp tinh xảo kia thật sự đánh giá Lý Trình Tú một phen, lập tức hướng Thiệu Quần tán dương, "Lần này so với trước kia thật là đẹp mắt hơn nhiều nha, cũng là sinh viên ở đây sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top