Nhà
"Mấy cái xe ngựa này được yểm phép à?"
Yeonjun trùm kín người, tuyết đổ rất nhiều quanh cả bọn khi họ đi tới nhà ga, anh không thể chờ nổi được về nhà vào Giáng Sinh và uống một thứ đồ nóng gì đó trước lò sưởi.
"Chúng được kéo bởi Vong mã." Kai không nhìn anh khi cậu nói điều này.
Yeonjun hít sâu. "Đúng nhỉ."
Soobin nhìn hai người.
...
Đêm qua, khi Yeonjun tới phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff, Kai đã chờ sẵn ở bên ngoài khi đang ôm một con gấu bông.
Yeonjun chậm bước dần tới chỗ cậu em, người trông còn con nít hơn bao giờ hết khi mặc một bộ pyjama trùng màu với con gấu.
Kai kể cho anh chuyện đã xảy ra, rằng cậu nhóc và hai chị em gái đang hát hò ầm ỹ trong xe ô tô.
Rằng bố của cậu quay đầu để nhắc nhở cả lũ ở ghế sau.
Rằng cú va chạm đã xảy ra chậm rãi ngay trước mắt cậu.
Rằng cậu vẫn nghe rõ mọi tiếng động đã vang lên.
"Em xin lỗi." Cậu cúi thấp đầu.
Xe ngựa dừng lại và Kai là người đầu tiên nhảy xuống.
"Đừng lo, Jun."
"Đó không phải là ý định của tôi..."
"Em biết." Soobin vỗ lưng anh rồi cũng nhảy xuống khỏi xe kéo.
"Ôi, Chúa ơi." Soobin che mắt ngay khi nhìn thấy bên ngoài cửa sổ.
"Sao thế?" Yeonjun nhìn ra bên ngoài nhà ga khi con tàu đã dừng hẳn.
"Anh trai em."
Một chàng trai cao lớn ôm một cái biển nhỏ với chữ "HEAD BOY" viết bên trên và anh ấy không ngừng đi qua đi lại.
"Soobinnie!"
"Sao anh có thể làm em xấu hổ thế này chứ?" Soobin chạy vội tới chỗ anh trai, giành lấy tấm biển và lôi nó xuống.
"Xám tro là ai thế?" Anh trai cậu nhìn Yeonjun với một nụ cười.
"Anh ấy- Đừng gọi anh ấy như thế chứ. Anh ấy là Yeonjun."
"Yeonjun?" Anh trai cậu nhìn chàng trai Slytherin với đôi mắt trừng lớn. "Choi Yeonjun?"
"Yeah?"
"Oh," Anh ấy cười toe, "Soobin, sao em không kể cho anh!" Anh ấy vỗ vào vai Soobin, và nhận lại một tiếng rên rỉ từ cậu. "Anh là học sinh của mẹ em, cô ấy đã cứu anh. Anh- chờ chút, để anh kể cho mẹ đã."
Ngay khi anh trai cậu rời đi để tìm mẹ, Soobin túm lấy cánh tay Yeonjun.
"Em khuyên anh nên chạy ngay còn kịp."
"Thế có hơi bất lịch sự không?"
"Em sẽ chịu trách nhiệm." Soobin nhún vai. "Đi mau đi."
"Uh, okay." Yeonjun lùi về sau một bước.
"Giáng Sinh vui vẻ nhé." Soobin mỉm cười dịu dàng với anh.
"Cậu cũng vậy." Yeonjun cũng mỉm cười theo.
Anh lại lỡ mất thời điểm,
Lần nữa.
...
Trên đường ra khỏi nhà ga, anh bắt gặp Kai và em gái cậu nhóc.
"Anh thật sự xin lỗi."
"Đừng nhắc tới nữa." Kai lắc đầu.
"Chúc mừng Giáng Sinh."
"Chúc mừng Giáng Sinh." Yeonjun cười.
"Còn chưa tới Giáng Sinh đâu." Em gái cậu nhóc nhăn nhó.
"Cảm ơn, Bahiye." Kai đảo mắt. "Gặp anh sau nhé." Cậu vẫy tay với Yeonjun rồi vội đẩy em gái rời đi.
"Bạn anh kỳ quặc ghê, nhưng anh ấy đẹp thật..."
Yeonjun bật cười vì câu nhận xét. Anh hít sâu một hơi và lại tiếp tục bước đi.
Yeonjun rũ tuyết khỏi đôi boot ở ngay cửa, anh mở khoá rồi lôi hành lý vào trong.
"Con về rồi này!"
"Ôi chàng Slytherin bé nhỏ của bố." Bố anh ôm chầm lấy anh.
"Bố..." Yeonjun rên rỉ tới tận khi bố bỏ anh ra.
"Hogwarts thế nào?"
"Tuyệt lắm." Yeonjun mỉm cười khi đang cởi áo khoác.
"Nào, kể cho bố về bạn cùng lớp của con đi. Con có kết được nhiều bạn mới không?" Bố anh vòng tay trước mặt và cười.
"Yeah," Yeonjun vui vẻ. "Có một em thì, như kiểu, thiên tài ấy. Em ấy làm tất cả Độc dược rồi đủ thứ nữa. Rồi bạn cùng lớp con còn có thể làm cả thần chú không thành tiếng cực kỳ đỉnh, em ấy như kiểu Wah-" Anh diễn tả như đang cầm đũa phép trên tay, "Và một người nữa thì như em trai của con vậy, em ấy biết tất cả sinh vật trong Khu Rừng Cấm, cả..."
Yeonjun chớp mắt, anh thở dài và nhìn xung quanh.
"Mẹ có trong phòng không ạ?"
"Oh, yeah," Bố anh thả tay ra và bắt đầu đi về phía hành lang. "Thật tốt là con về hôm nay, bà ấy đang phản ứng khá tốt."
"Thế ạ?" Yeonjun mỉm cười và kéo cánh cửa mở ra. "Chào mẹ."
Người phụ nữ, đang ngồi trên giường cạnh cửa sổ, quay người để quan sát Yeonjun khi anh tiến tới gần hơn. Anh quỳ xuống sàn nhà trước mặt bà và nắm lấy tay bà.
"Mẹ ơi," Anh nhìn chăm chú vào mắt mẹ. "Con đã gặp một chàng trai."
"Yeah." Mẹ anh thì thầm.
"Yeah," Anh cười thật dịu dàng, "Cậu ấy rất tốt với con, cậu ấy... cậu ấy là một Hufflepuff."
"Mẹ là một Hufflepuff." Bà cười hiền dịu.
"Đúng vậy," Yeonjun nháy mắt liên tục và nuốt nước bọt. "Và-" Tay anh cứ run lẩy bẩy, "Con muốn mẹ và bố biết..."
Anh nhìn phía sau và thấy bố anh đang mỉm cười.
"Con muốn cậu ấy trở thành bạn trai con." Anh cắn môi và cúi thấp mắt.
Yeonjun hít thở nặng nề khi mà không hề liên tiếng gì, bố đã đi tới sau anh, đặt tay lên đỉnh đầu và xoa rối mái tóc anh.
"Thế," Mẹ anh nghĩ hồi lâu. "Cậu ấy có thích bánh quy không?"
Ngẩng đầu lên, Yeonjun nhắm mắt lại khi gật đầu. "Có ạ."
"Con nên tặng bánh quy cho cậu ấy đi."
Yeonjun thở ra một tiếng cười run run, cố gắng không trào nước mắt. "Con sẽ làm thế."
...
Anh sấy khô tóc trước tấm gương.
Anh nghe thấy tiếng chuông cửa khi đang cố gắng lau một vết thuốc bám trên tai. "Để con mở cho!"
Yeonjun từ bỏ vết bám và chạy xuống cửa trước.
"Chúc mừng Giáng Sinh!"
"Soo-" Yeonjun thấy cậu và bước vội ra ngoài, đóng ngay cửa lại. "Soobin, cậu làm gì ở đây?"
Soobin nâng cái giỏ cậu đang cầm lên.
"Em luôn gửi một cái vào mỗi Giáng Sinh."
Yeonjun còn nhớ, kể từ sau tai nạn của mẹ anh, vào sáng ngày Giáng Sinh, cả nhà luôn nhận được một giỏ đồ ăn sáng giấu tên người gửi.
"Em vừa quyết định là em sẽ tự đi chuyển phát đồ năm nay- Anh có lạnh không?"
Soobin nhìn Yeonjun đang ôm tay quanh người, anh bước ra ngoài hiên nhà đầy tuyết chỉ với một chiếc áo phông và quần ngủ.
Chàng Hufflepuff đặt cái giỏ xuống sàn và cởi áo khoác ra.
"Không cần đâu! Tôi vào nhà là được-"
Yeonjun cố giải thích, nhưng Soobin đã khoác chiếc áo bò to đùng của cậu quanh vai anh.
"Cảm ơn nhé."
"Anh sẽ bị cảm nếu mặc thế đấy." Soobin mỉm cười với anh, cậu có mùi nước hoa hạnh nhân mà Yeonjun đã mua tặng.
"Cậu muốn vào nhà không?"
"Thật ra," Soobin lùi lại, "Em cần đi giúp mẹ chuẩn bị đồ ăn hôm nay."
"Đương nhiên rồi." Yeonjun thở dài. "Gặp cậu sau nhé." Anh mỉm cười. "Chúc mừng Giáng Sinh."
Soobin cũng cười đáp. "Chúc mừng Giáng Sinh, Jjunie."
Anh nhìn Soobin quay người ra phố, cũng là con phố mà họ gặp nhau lần đầu.
Chết tiệt.
"Soobin." Yeonjun chạy tới chỗ cậu. "Tôi... Cậu có muốn hẹn hò với tôi không?"
Soobin quay người và nhìn anh chằm chằm một lúc lâu.
"Một buổi hẹn, muốn đi hẹn hò chứ?" Yeonjun thở dốc. "Ngày mai hoặc tuần tới hoặc..."
"Yeonjun." Soobin cau mày.
"Hoặc không bao giờ." Anh cắn chặt môi.
"Em xin lỗi."
Yeonjun hạ mắt. Lẽ ra anh nên biết trước.
"Em rất vui..." Soobin lắc đầu.
"Nhưng?"
"Nhưng," Cậu thở dài. "Em chỉ mới vừa kết thúc một mối quan hệ tồi tệ."
Cậu lo lắng là Yeonjun sẽ lại tổn thương cậu như thế sao?
"Quên đi." Yeonjun lùi bước. "Tôi hiểu lầm hết cả rồi."
Soobin nhìn xuống đất. "Em thật sự xin lỗi."
"Không cần đầu." Yeonjun cười khổ. "Cứ giả vờ là tôi chưa hỏi gì đi."
Yeonjun lùi một bước nữa, chờ đợi.
Biết đâu Soobin sẽ nói gì khác.
Một lời giải thích.
Một sự đổi ý.
Soobin cắn môi và không hề nhìn lên. "Chúc mừng Giáng Sinh."
Yeonjun không chờ để nhìn cậu rời đi, anh túm lấy cái giỏ ngoài hiên đem vào và để nó lại trên đường về phòng.
Không sao mà.
Anh thở dài khi đang gạt đi nước mắt.
Không phải chuyện to tát gì đâu.
Anh ngồi trên giường, nhấn chặt lòng bàn tay che đi đôi mắt.
Cứ coi như chưa từng có gì xảy ra.
Yeonjun cởi chiếc áo khoác bò xuống.
Nó có mùi cái thứ nước hoa ngu ngốc đó.
Không sao mà.
Anh che miệng sau khi một tiếng nức nở tuột ra.
Lạy Chúa.
"Mình thật ngu ngốc."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top