Chương 21: Cậu Potter, hàm ý của rừng cấm là rừng rậm bị cấm đi lại!
Bữa tiệc nào dù vui đến mấy cũng phải đến lúc kết thúc, hạnh phúc yêu nhau đến mấy thì ông trời sẽ cho khảo nghiệm. Chính thức kết thúc những ngọt ngào, cuộc khảo nghiệm bắt đầu.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Harry rất vui vì cậu có thời gian cả tuần nằm ì trong phòng của giáo sư độc dược, mà điều duy nhất Snape cần phải làm đó là giải quyết tất cả những náo loạn vô lý mà Harry gây ra.
Thời gian ăn cơm chính là lúc làm Snape đau đầu nhất, vì anh có thói quen cho dù trong kỳ nghỉ anh vẫn sẽ đúng giờ xuất hiện ở bàn ăn đại sảnh, các giáo sư thì bởi vì vấn đề số lượng nên chọn xếp thành bàn tròn mà ăn cùng với học sinh, trừ Harry thì còn có hai học sinh rất thông minh mà nhận định "cùng với nhiều giáo sư, người nắm giữ trong tay số điểm của chúng ta ăn cơm nhất định ăn không tiêu" "có thể gặp cả ác mộng nữa" "cho nên tốt nhất là không nên ăn cùng bọn họ..."
Vào đêm giáng sinh, khi anh cùng Harry không có bất kỳ cuộc chạm trán vũ trang đổ máu nào thậm chí không có sự châm chọc trên phương diện ngôn ngữ, hoàn toàn yên bình đi đến đại sảnh, ngoại trừ Dumbledore những người khác cứ như những tên ngốc cứ thế mà há mỏ trợn mắt, đến khi bữa ăn gần kết thúc vị nữ sĩ viện trưởng của Gryffindor dũng cảm vẫn còn im lặng không nói được một câu nào, chỉ có Dumbledore dùng ánh mắt "vui vẻ, tò mò, tinh nghịch, đáng suy ngẫm" đánh giá hai người đang ngồi cạnh nhau Harry và Snape.
Snape dùng cái cười lạnh được chức nghiệp hóa để ngụy trang chính mình, mặc dù trong lòng đã hét lớn rằng chính mình cư nhiên lại quên mất hình tượng vinh quang giáo sư già độc ác mà mình đã dày công xây dựng mấy năm nay đã bị hành động vừa rồi đạp đỗ.
Tuy nhiên anh cũng không nghĩ đến việc dấu Dumbledore, cụ ấy luôn có cách tìm hiểu được tất cả mọi chuyện, che dấu chỉ tạo cho cụ càng nhiều niềm vui "thám hiểm nghiên cứu sự thật của thế giới" hơn mà thôi. Cho dù vậy, cũng không thể bù đắp cho sự bất mãn của anh, ngay cả những ánh mắt xin lỗi của Harry thỉnh thoảng lướt qua cũng không có hiệu quả! Trong khi anh đang lẩm bẩm phàn nàn, một chút cũng không chú ý tới chuyện bản thân mình không giống ngày thường mà cầm nhầm ly nước ép bí ngô của Harry lên uống mà bản thân anh lại không cảm giác chuyện đó có gì sai, cụ rốt cuộc cũng nhịn không được mà mỉm cười – Thế giới này không thiếu niềm vui, chỉ thiếu những ánh mắt tìm kiếm niềm vui cho cuộc đời thôi không phải sao?
Bắt đầu từ đây, Snape không đồng ý đi vào đại sảnh đường với Harry nữa, anh hưởng thụ sự cô độc thích ẩn mình đi, ngay cả khi trong thế giới của anh xuất hiện một tiểu hỗn đãn đi chăng nữa, thì đây cũng là một sự thật không thể chối cãi.
Kiên trì trong vấn đề ăn uống không có nghĩa là Snape sẽ luôn chiến thắng trên tất cả các mặt trận.
"Cậu Potter, em không thể tiếp tục ngủ qua đêm ở phòng anh nữa! Nếu viện trưởng của em phát hiện em đã liên tiếp ba ngày không có ở trong phòng ký túc xá của mình ngủ..."Anh đột nhiên ngậm miệng, bởi vì Harry, cậu nhóc hoàng kim trong truyền thuyết "dũng cảm, thành thục, thông minh", đang nằm ngửa trên giường tay ôm gối ôm mềm mại mở to đôi mắt xanh lá chớp chớp không nói gì mà nhìn anh – Sau đó Snape nhận mệnh thỏa hiệp. Mặt mũi anh căng chặt nằm lên nửa cái giường còn lại của mình, quay lưng lại với tên nhóc hỗn đãn vô sỉ bày tỏ sự bất mãn của mình.
"Severus... Sev..." hơi thở Harry mềm mại vuốt ve dái tai của giáo sư độc dược, đem theo những nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng, Snape hận chính mình vĩnh viễn không thể cự tuyệt những điều tuyệt vời đó, anh để Harry cuộn người trong vòng tay mình.
"Anh đã hứa là sẽ gọi em là Harry mà" ngữ khí còn mang theo một chút khiếu nại và nũng nịu.
"Em cũng hứa là hôm nay sẽ cút về ký túc xá của mình." Mặc dù trong lòng rất thích cảm giác khi được ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ, phảng phất như người trong lòng vĩnh viễn có thể đem lại sự yên tĩnh cho giấc ngủ cũng như sự dài lâu trong mộng cảnh. "Những quy tắc giáo viên mà anh đã phạm phải đủ để cụ Dumbledore đuổi anh ra khỏi trường rồi đó."
Harry mở to con mắt buồn ngủ của mình: "Anh dường nhưu đã quên mất sự tồn tại của quy tắc học sinh rồi. Yên tâm đi, nếu như có người dũng cảm đi tố cáo anh, em sẽ đuổi theo sau mông anh và yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm với em." Snape ôn hòa nhìn Harry từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của mình, phát ra tiếng hít thở nho nhỏ, anh không thể không nghĩ đến, nếu tất cả những đau khổ khó khăn mà anh từng chịu đựng chỉ vì có thể đợi được khoảnh khắc hạnh phúc này, anh cam tâm tình nguyện.
Nhưng tất cả mọi chuyện vĩnh viễn cũng không thuận lợi giống như trong tưởng tượng, hạnh phúc cuối cùng cũng giống như con chim non trưởng thành mọc đủ lông đủ cánh, khi bạn nghĩ mình đã nắm được nó trong tay thì nó lại bỗng biến mất.
Snape vẫn luôn ngạc nhiên, tại sao cái tên tiểu hỗn đãn một khắc trước vẫn còn an tĩnh ngồi trên đùi anh một mực không chịu về ký túc xá ngoan ngoãn đi ngủ bây giờ lại một lần nữa không ngừng bị cuốn vào những cơn ác mộng liên hoàn, có thể cậu chưa từng trốn khỏi nó, bọn họ chưa từng được cứu rỗi. Anh không bao giờ quên được con người có nụ cười mỉm rạng rỡ ấy từng ôm lấy cổ anh bây giờ lại cô độc lạnh lẽo ngồi dưới ánh trăng, đôi mắt mang theo sự tự trách. Cậu run rẩy, sau đó xuyên qua dòng người nhìn mình, trong mắt là tình tự mà anh không thể hiểu được.
Anh biết cảm giác tội lỗi này sẽ theo anh suốt đời.
Nếu đêm cuối cùng của kỳ nghỉ, anh không có vì những quy tắc giáo sư và sự tự tôn ngu ngốc của mình mà buông tay Harry, tương lai liệu có thể thay đổi? Nhưng anh thậm chí còn chưa kịp cho thân ảnh run rẩy đó một nụ cười, anh chỉ đứng ngây ngốc ở đó, nhìn những người khác đem Harry đi mất, trong đầu anh có vô số tiếng nói, giống như những bông hoa tuyết rơi đầy trời đóng băng cả một vùng đất rộng lớn.
Đến khi anh ngây ngốc ngồi trong phòng làm việc của hiệu trưởng anh cũng vô pháp thấu hiểu. Anh không thể hiểu được tại sao cái tên tiểu hỗn đãn đó lại kết bạn với Malfoy nửa đên chạy vào trong rừng cấm đi dạo, còn có cả cái ấn ký như ác mộng trôi nổi trên xác của Malfoy nữa.
"Severus..." Dumbledore đem trà nóng nhét vào bàn tay cương cứng của người đàn ông tóc đen: "Severus!" Cụ lúc này mới thấy ánh mắt của Snape mới từ từ tụ lại, nhưng cũng vô pháp che dấu nỗi bi ai đang như thủy triều dâng trào trong đó.
"Tại sao?" Anh chỉ có thể hỏi ra hai chữ này, mặc dù ông cụ tóc trắng thông thái cũng không có đáp án.
Dumbledore không cho Snape có thời gian bình phục lại tâm tình, cụ nhìn chăm chăm vào Snape, ôn nhu nhưng không cho phép kháng cự.
"Severus, ta bây giờ chỉ có thể cầu mong sự giúp đỡ từ cậu." Cụ an ủi vỗ vỗ bả vai của Snape, như cụ đã làm vô số lần trước đây: "Cậu có trách nhiệm bảo vệ cậu ấy, cậu biết mà."
Snape trịnh trọng gật đầu, anh cự tuyệt nhớ đến sự thật là con đỡ đầu của mình đã đi đến một thế giới khác, bây giờ anh còn có một nhiệm còn quan trọng hơn cả sự tang tóc đó: "Âm mưu."
Hiệu trưởng mỉm cười nhẹ nhõm, đem theo sự mệt mỏi yếu ớt: "Người của ở bộ pháp thuật đang đi đến trường, trời sáng sẽ bắt đầu điều tra, ta đã để những giáo sư khác thông báo cho các học trò khác tạm thời sẽ dừng việc học lại. Còn cậu.... Severus, ta kiên trì tin rằng sự thật luôn được che dấu bên dưới sự hỗn loạn. Người có thể để Harry dựa dẫm vào không nhiều, và cậu là người có trách nhiệm nặng nhất."
------------------------------------------------------------------
Editor đau lòng, sao tác gải lại tiễn Draco đi sớm vậy, tội Draco ghê lên sân khấu chư được 2 chương đã nằm xuống. ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top