Chương 7
Lần đó qua đi, Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì, chỉ càng cố gắng hết sức làm nhiệm vụ cho tròn bổn phận chức trách của một người quản lý, dù cho tất cả mọi người lạnh lùng đối đãi với anh, anh vẫn mỉm cười đáp lại với tất cả mọi người.
Gần đây Vương Nhất Bác vừa nhận một show truyền hình thực tế về trượt tuyết, vì nhiệm vụ trong vòng một tuần ghi hình, Tiêu Chiến đành phải đi theo hắn đến Thụy Sĩ. Vương Nhất Bác rất có thiên phú vận động, mấy năm nay vừa khổ luyện học trượt ván, trong chương trình hắn trượt không chút phí sức, tư thế có thể nói là hoàn mỹ, dẫn tới các vị khách nữ gào thét liên tục, Vương Nhất Bác lộ ra sự vui vẻ rất cao, tự mình dạy cho bọn bọ các động tác cơ bản, còn thân sĩ theo hầu tả hữu, khiến phương tiện ban truyền thông hô to kinh hỉ, âm thầm ấp ủ tiêu đề hotsearch ngày mai.
Thật ra hắn vẫn luôn quan sát Tiêu Chiến, rất hy vọng đọc được biểu lộ ăn giấm và tức giận trên gương mặt kia, nhưng không được như ước nguyện, gương mặt kia vĩnh viễn mang theo nụ cười thản nhiên, một bộ dáng nghe lời ông chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Thời tiết trong núi lạnh muốn chết, ngay cả thân thể Vương Nhất Bác có tố chất như vậy, bên trong quấn mấy lớp quần áo trượt tuyết thật dày cũng cảm thấy lạnh thấu xương, chứ đừng nói gì đến Tiêu Chiến liếc mắt nhìn một chút liền biết áo khoác rẻ tiền đến mức nào, nhìn Tiêu Chiến đông lạnh đến run lẩy bẩy, A Huân không khỏi nhả rãnh.
"Chiến Chiến, anh cũng quá tiết kiệm đi, Bác Bác nhà chúng ta cho lương không thấp nha, anh không thể mua quần áo tốt mà mặc sao, phía dưới anh mặc thành dạng này, Bác Bác thật quá mất mặt ~"
Tiêu Chiến chỉ cười cười, một tổ ống kính quay chụp hoàn tất, vội vàng đưa tay lên giữ ấm.
Nhìn Tiêu Chiến đông lạnh mà đỏ ửng cả mũi. Trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy một trận chua xót.
Buổi quay ngày thứ hai, hắn liền phát hiện Tiêu Chiến thế mà cùng phó đạo diễn Trác Thành liên lạc với nhau, sau khi làm việc, hai người một mực trò chuyện không ngừng ở một góc, nhìn qua phi thường vui vẻ, loại trạng thái này một mực tiếp tục đến ngày ghi hình thứ năm, hai người chỉ cần có thời gian liền ghé vào cùng một chỗ không biết nói gì, Vương Nhất Bác không nghĩ cũng không muốn tự dưng đi suy đoán vô cớ, lại nhịn không được chú ý tới Tiêu Chiến mặc dù tinh thần không tồi nhưng sắc mặt lại kém rất nhiều, hai quầng thâm dưới mắt hết sức rõ ràng.
Hôm nay thời tiết rét lạnh bất thường, nhóm sắp xếp chương trình đã sắp xếp nghỉ ngơi ở khách sạn, buổi chiều mới bắt đầu ghi hình. Vương Nhất Bác vốn không ngủ được, đứng trước tủ quần áo do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định lấy áo lông khoác lên người.
"Anh ấy cao hơn mình một chút, thế nhưng lại gầy hơn trước một chút, mặc cũng không có vấn đề gì."
Nghĩ đến bộ dáng Tiêu Chiến run lẩy bẩy, hắn một khắc cũng không muốn trì hoãn, ôm lấy quần áo, đi ra khỏi cửa phòng.
Tiêu Chiến ở phòng dưới lầu, thang máy chậm chạp không đến, anh đang định đi cầu thang thì nhìn thấy người kia từ phòng Trác Thành đi ra, trong tay còn cầm một xấp tiền mặt.
"Cảm ơn, cảm ơn Trác đạo diễn."
Trác Thành vỗ vỗ bờ vai anh.
"Đừng khách khí, anh xứng đáng được mà, làm không tệ, về sau có cần tôi sẽ còn tìm anh."
"Không có vấn đề, gọi là tôi đến, cảm ơn!"
Tiêu Chiến vui vẻ nhét tiền vào túi, cũng không có chú ý Vương Nhất Bác vẫn đứng tại cách đó không xa.
"A, lão bản, sao ngài lại ở chỗ này?"
Vương Nhất Bác nguy hiểm nửa nheo mắt, toàn thân trên dưới lộ ra nộ khí doạ người, hắn nhìn Tiêu Chiến càng ngày càng phát ra sự tăm tối, cười lạnh một tiếng.
"Không trách được, hóa ra là quá độ."
Tiêu Chiến mê hoặc nhíu nhíu mày.
"Cái gì?"
Thời khắc này Vương Nhất Bác đã không có năng lực suy nghĩ, nói không rõ cảm xúc thúc đẩy hắn gắt gao kìm kẹp cánh tay của Tiêu Chiến, ném anh vào phòng mình.
"Ai u! Em làm gì vậy Vương Nhất Bác"
Tiêu Chiến ngã xuống giường, trên mặt tràn ngập không hiểu thấu.
Vương Nhất Bác lấn lên thân dọa tới anh, mỗi chữcâu mỗi chữ đều là cắn răng nói ra.
"Hóa ra anh còn nhớ rõ tôi là ai."
Tiêu Chiến dùng sức đẩy nam hài trên người ra nhưng không nhúc nhích tí nào
"Em có điên không?"
Hắn chụp lấy tay Tiêu Chiến thật chặt, ngăn anh giãy dụa lại.
"Tôi điên hay là anh điên? Tiêu Chiến, sao anh có thể hèn như vậy? Năm năm nay anh đac chơi chán bao nhiêu nam nhân rồi? Bao nhiêu nam nhân mới có thể thỏa mãn anh? Hả?"
Tiêu Chiến ngừng giãy dụa, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử bốc hỏa của Vương Nhất Bác, trong mắt vỡ vụn huyết sắc, âm thanh run rẩy cơ hồ không thành câu.
"Em...... em đang nói tiếng người sao?"
Vương Nhất Bác căn bản không có lý trí đi phân tích đau xót trong mắt anh, chỉ như là dã thú gầm nhẹ.
"Bao nhiêu tiền?"
"Em đang nói về cái gì vậy!"
"Anh ta cho anh bao nhiêu tiền? Tôi cho anh gấp đôi! Làm sao? Anh ta đều có thể thượng anh tôi lại không thể sao!"
Tiêu Chiến rốt cục nghe hiểu, bỗng nhiên anh cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, ngay cả khí lực giải thích khí đều không có, trong mắt mơ hồ có thể thấy được tinh quang nháy mắt tiêu mất, anh nhận mệnh hai mắt nhắm nghiền, mặc cho nam hài ở trên người mình điên cuồng phát tiết......
Trên môi, trên cổ, trên ngực đều có hắn vết tích đến thăm của hắn, bên hông và giữa chân đều có vết hôn hắn để lại, nếu như có thể, Vương Nhất Bác hi vọng những vết tích này vĩnh viễn không biến mất.
Năm năm, hắn vẫn nhớ y nguyên chỗ mẫn cảm của cơ thể này, hắn càng không ngừng khiêu chiến sự nhẫn nại cực hạn của Tiêu Chiến, hắn hy vọng nghe được tiếng rên rỉ đã lâu không nghe kia, hy vọng nhìn thấy kia biểu cảm mất khống chế khiến trái tim hắn không ngừng rung động.
Đáng tiếc không có.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Chiến một tiếng cũng không lên tiếng, anh gắt gao cắn môi dưới, nhắm chặt hai mắt, không nghênh hợp, không phản kháng, mãi cho đến khi hôn mê bất tỉnh......
Tiêu Chiến ngủ rất say, bộ dáng yên tĩnh ngoan ngoãn y hệt năm đó, Vương Nhất Bác nhịn không được hôn một cái lên lông mi của anh, giang hai cánh tay áp anh vào trong ngực
Đó là sự ấm áp đã mất từ lâu.
Hắn không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn trân trọng sự ấm áp thoáng qua liền mất này, dù cho một giây sau, tất cả đều sắp biến mất.
Năm năm, trong lòng hắn chưa bao giờ an bình giống như giờ phút này, hắn từng vô số lần mơ tới mình được ôm anh vào lòng giống như bây một lần nữa, thế nhưng hắn cũng vĩnh viễn quên không được sinh nhật hai mươi ngày đó, người này mang cho hắn sự tàn khốc.
Hắn yêu anh.
Hắn hận anh.
Tiêu Chiến ngủ rất lâu rất sâu, tựa như rất nhiều năm không được ngủ, Vương Nhất Bác một mực ôm chặt anh, tham lam ngắm nhan sắc khi ngủ của anh, thậm chí vì lý do này mà trì hoãn việc ghi hình, điện thoại một lần lại một lần gọi tới thúc giục, bất đắc dĩ hắn đành phải rón rén ăn mặc chỉnh tề, vội vã vội vàng chụp mấy tấm ảnh.
Lần nữa cấp tốc chạy về khách sạn lúc, hắn lại do dự ở cửa ra vào.
Hắn không biết nên dùng vẻ mặt nào đối mặt với Tiêu Chiến.
Xin lỗi? Quyến luyến? Phẫn hận? Lạnh lùng?
Dường như không vẻ mặt nào đặc biệt thích hợp trong hoàn cảnh này.
Nhưng ngoài dự đoán chính là sau khi hắn đẩy cửa ra, chỉ có căn phòng trống rỗng, chăn giường chỉnh chỉnh tề tề, đồ lót bị ném xuống đất lúc mất lý trí tất cả đều được gấp lại chỉnh tề đặt ở một bên, tất cả đều khiến Vương Nhất Bác sinh ra một loại ảo giác:
Tiêu Chiến giống như chưa hề từng tới nơi này, tất cả sự điên cuồng vừa nãy kia, chỉ là một giấc mộng khác của hắn mà thôi.
Hắn ngồi yên ở trên giường thật lâu, cho đến khi tiếng đập cửa vang lên lần nữa.
Là Tiêu Chiến.
Trên mặt của hắn vẫn treo nụ cười như cũ, nhưng trong mắt đã không có ngôi sao.
"Có thể đi vào trò chuyện một chút không?"
"Ừm."
Vương Nhất Bác không biết làm sao ngồi ở phía đối diện, tựa hồ rất muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Vẫn là Tiêu Chiến lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đặt lên bàn trước.
"Ông chủ, đây là khoản bồi thường ngài đã giúp tôi trả cho chiếc xe, tính cả tiền lãi đều có ở trong đây."
Vương Nhất Bác mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm abh, chỉ thấy anh thở dài một hơi, nhếch nhếch khóe môi.
"Kể từ ngày hôm nay, khoản nợ của ngài đã được trả hết, tôi chính thức muốn từ chức, cảm ơn ông chủ đã chiếu cô khoảng thời gian này."
Nói xong, Tiêu Chiến không chút do dự đứng dậy rời đi.
"Anh dừng lại!"
Vương một Bác bắt lấy anh, lửa giận trong lòng lại cháy lên.
"Anh có ý gì, nói rõ ràng!"
Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn hắn một hồi, nở nụ cười.
"Không có gì, lúc đầu làm công việc này cũng là bởi vì mắc nợ, bây giờ trả lại, hai chúng ta thanh toán xong, ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì."
Nghe lời này, Vương Nhất Bác càng là lên cơn giận dữ.
"Thanh toán xong? Anh nghĩ thì hay lắm! Tiêu Chiến, anh nợ tôi mãi mãi cũng không trả nổi!"
Nụ cười Tiêu Chiến bỗng nhiên phóng đại rất nhiều, cười trong mắt đều có nước mắt.
"Có thể tôi cũng còn, mặt khác...... thật có lỗi, tôi bất lực."
Thấy Tiêu Chiến khăng khăng muốn đi, Vương Nhất Bác phẫn nộ không lựa lời nói, một phen cầm lấy thẻ ngân hàng trên bàn bẻ gãy trước mặt Tiêu Chiến.
"Muốn đi thì cầm theo tiền bẩn của anh đi, loại tiền kiếm được trên giường này, tôi không muốn!"
"Yên tâm đi, mỗi một phân tiền trong này, đều rất sạch sẽ......"
Tiêu Chiến không quay đầu lại, tựa như năm năm trước, chỉ để lại cho Vương Nhất Bác một bóng lưng.
Một trợ lý nhỏ rời đi, đối với đoàn đội mà nói, không có ý nghĩa gì, nhưng đối với Vương Nhất Bác mà nói, trời đều sập.
Kết thúc ghi hình chương trình, tất cả mọi người vội vàng chuẩn bị hành lý, tiếng đập cửa lại vang lên.
"Trác đạo diễn, có chuyện gì sao?"
Hai ngày nay, Vương Nhất Bác đối với người nào cũng nhàn nhạt, nhất là đối với Trác Thành, một câu đều chẳng muốn nhiều lời.
"Vương Nhất Bác, tôi nghe nói Tiêu Chiến đi rồi, hình như điện thoại cũng đổi số."
Vương Nhất Bác liếc hắn một cái, ngữ khí bất thiện.
"Anh tìm anh ấy làm gì?"
"Vừa thu dọn đồ đạc mới phát hiện chiếc USB này rơi ở chỗ tôi, bên trong còn có rất nhiều bản thảo thiết kế, đối với anh ấy hẳn là rất quan trọng, tôi khônh liên lạc được với anh ấy, có thể nhờ cậu đưa hộ tôi cho anh ấy được không?"
Vương Nhất Bác lúc này mới ngẩng đầu lên.
"Tại sao nản thảo của anh ấy lại ở chỗ anh?"
"Anh ấy giúp bạn thân tôi thiết kế nhà hàng a."
Trác Thành một mặt viết hoa: Cậu không biết việc này sao? Sau đó mở hộp trò chuyện.
"Tôi và bạn thân hùn vốn mở nhà hàng, lúc đầu cậu ta phụ trách trang trí ở bên kia, nhưng cái tên không đáng tin cậy này bỗng nhiên xuất ngoại đi du lịch, không có thời gian tìm studio để lên ý tưởng, ngày đó tôi gọi điện thoại mắng cậu ta, Tiêu Chiến nghe được, xung phong nhận việc nói có thể giúp chúng tôi lập kế hoạch thiết kế, tôi bận rộn như thế này, cũng chỉ còn nước còn tát để anh ấy thử một chút. Cậu đừng nói, anh ấy thật sự rất giỏi, lại liều, chúng tôi chỉ đơn giản trao đổi mấy lần, anh ấy liền chịu suốt mấy đêm thiết kế, sáng tạo rất tuyệt! Chúng tôi đều đặc biệt hài lòng, bạn thân của tôi nói đùa, còn đặc biệt khen, thiết kế giỏi như vậy như vậy nhất định phải cho người ta một cái hồng bao thật lớn, cũng là tặng thưởng mà, cái này không tốn sức tôi sai người đổi nhân dân tệ, sáng sớm liền tranh thủ thời gian đưa cho Tiêu Chiến... ai, Nhất Bác, có phải cậu bị ốm không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Đúng vậy, nghe Trác đạo diễn thao thao bất tuyệt, Vương Nhất Bác cảm thấy tâm mình chìm vào vực sâu.
"Tôi không sao......"
"Vậy được rồi, cái USB này liền nhờ cậu, thuận tiện chuyển lời cho anh ấy, chờ tôi khai trương nhà hàng, nhất định đến cổ động a!"
Đóng cửa lại, Vương Nhất Bác run rẩy cầm điện thoại di động lên, bấm vô số dãy số liên tục ngắt máy kia, hắn có quá nhiều quá nhiều điều muốn nói, nhưng hắn thề, lần này, hắn nhất định muốn nói là.
"Xin lỗi, em yêu anh......"
Nhưng đầu bên kia điện thoại truyền đến câu xin lỗi trước.
"Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã không còn hữu dụng."
Vương Nhất Bác nghe vô số lần câu xin lỗi, cũng lại không thể nghe một lần "Cún con" ôn nhu kia.
Hắn lại một lần mất đi anh......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top