Chương 3
Năm năm trước.
Trong quán bar đối diện với trường học, Tiêu Chiến chỉ gọi một cốc Long Island Iced Tea rồi ngồi ở trong góc, nhìn không chớp mắt ở nơi cách đó không xa.
Tầm mắt mắt của anh hướng về phía hotboy nổi tiếng Vương Nhất Bác, khi đó hắn còn chưa hoàn toàn mất đi sự mập mạp, mặt mày tuấn tú thêm chút hoạt bát. Giờ phút này hắn đang ôm đàn ghita, đứt quãng ngâm nga những giai điệu không biết tên, chuyên chú sáng tác ra bài hát mới, hắn yêu âm nhạc, sau khi tan học liền ở quán bar làm ca sĩ.
Tiêu Chiến giống như mê muội đi về phía Vương Nhất Bác.
"Xin chào, có thể trò chuyện một chút không?"
Trên thân thể người kia bao phủ khí tức người sống chớ tới gần, cả trai lẫn gái có bộ dáng trưởng thành mỗi ngày đều đến đây nhiều vô số kể, nhưng hắn căn bản ngay cả đầu cũng không nguyện ý ngẩng lên.
"Không biết ngượng ngùng, không rảnh, tôi phải lập tức lên sân khấu."
Hắn nhàn nhạt từ chối, trong giọng nói đều là lạnh lùng,
"A, không sao, cậu hát việc cậu, tôi chỉ muốn mượn cái này xem một chút"
Tiêu Chiến chỉ chỉ vào sợi dây chuyền trên chiếc ba lô của người kia một chút.
Vương Nhất Bác lúc này mới ngẩng đầu dò xét người trước mắt, cho tới hôm nay, hắn vẫn có thể nhớ lại ấn tượng lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến.
Trong ánh mắt của anh có những vì sao.
Một loại xúc động không giải thích được dâng lên trong lòng Vương Nhất Bác, hắn nhíu nhíu mày, lấy sợi dây chuyền xuống, lung lay trước mắt Tiêu Chiến, chàng trai trước mặt lập tức trừng to mắt chằm chằm bắt lấy sợi dây chuyền đang lắc lư kia, phía trên điêu khắc chính là kiến trúc chạm rỗng, còn có thể nhìn ra vết tích thủ công thuần túy, dù không được quý giá, nhưng chế tác cực tinh xảo, bên trong còn có thể rõ ràng nhìn ra là một phòng hòa nhạc nho nhỏ. Tiêu Chiến bị thu hút không dứt ra được, nhịn không được đưa tay chạm vào nhưng mặt dây chuyền lại một bị người thu về một lần nữa.
"Này!"
Mắt thấy sợi dây chuyền mình yêu thích biến mất, Tiêu Chiến có chút vội vàng xao động.
"Có thể bán lại cho tôi không? Cậu ra giá đi."
Tiểu nam hài bỗng nhiên nở nụ cười, mặc dù nụ cười kia thoáng qua liền biến mất, vẫn đủ để thổi nhíu một hồ xuân thủy của Tiêu Chiến.
"Thật xin lỗi, tôi chỉ bán nghệ không bán gia sản."
Tiêu Chiến lại lao về đằng trước, ngũ quan tuấn tú ở dưới ánh đèn lờ mờ hết lần này tới lần khác sinh ra mấy phần gợi cảm, càng đáng sợ hơn chính là, khuôn mặt tươi cười bỗng nhiên tươi đẹp lên đủ để cho Vương Nhất Bác rối loạn
"Tôi thật sự rất có thành ý, có thể nghĩ lại một chút không?"
Tiểu nam hài bị cặp mắt kia làm cho thất thần, đại não động mở, đẩy cây đàn ghita yêu quý trong ngực ra phía ngoài.
"Anh thay tôi lên hát một bài, sợi dây chuyền đưa cho anh, thế nào?"
Nụ cười của Tiêu Chiến tiếp tục phóng đại, nhận lấy ghita trong tay Vương Nhất Bác trong đi lên sân khấu...
"Khi em chìm đắm
Trong dải Ngân Hà băng giá đó trên bầu trời
Làn ánh sáng trong veo có đủ làm em ấm áp không
Khi em nghĩ đến
Ánh sáng bắt nguồn từ anh đấy
Anh vẫn luôn nguyện ý hát vì em
Lóe lên lóe lên sáng lóng lánh, giống như cơ thể của em
Ẩn trong những ngôi sao cô đơn vẫn tìm được em
Treo trên bầu trời toả ra ánh sáng
Phản xạ sự cô đơn của anh
Nhắc nhở anh, anh cũng chỉ là một ngôi sao cô đơn."
Vương Nhất Bác xưa nay không biết, vô số ngôi sao không thể chạm tới trong đêm có thể xuất hiện trong mắt và nụ cười của một người, chàng trai trước mắt ngâm và hát nhẹ nhàng, lần đầu tiên khiến cho hắn cảm thấy rõ ràng trái tim bấn loạn nhảy lên.
Vì một loại hào quàn, một loại quyến luyến
Mà nhảy lên.
Đi xuống sân khấu Tiêu Chiến trực tiếp đi về phía Vương Nhất Bác,nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi sợi dây chuyền trong tay hắn.
"Lúc này có thể đưa cho tôi không?"
Vương Nhất Bác khóe miệng chán nản rủ xuống, một tay lấy sợi dây chuyền nhét vào túi.
"Ai! Cậu nói không giữ lời a!"
"Không nói cho bây giờ, chờ lần sau gặp mặt tôi sẽ đưa cho anh."
Lần sau gặp mặt sẽ đưa cho anh.
Vương Nhất Bác thành công dùng câu nói này lừa gạt Tiêu Chiến đến cùng năm lần gặp gỡ.
Lần thứ nhất, biết Tiêu Chiến lớn hơn mình sáu tuổi, học đại học chuyên ngành thiết kế.
Lần thứ hai, biết Tiêu Chiến mở một phòng làm việc, quy mô không lớn, có danh tiếng trong ngành, có chút nổi tiếng.
Lần thứ ba, biết nhà Tiêu Chiến ở Trùng Khánh, còn có một người em gái vừa mới học trung học.
Lần thứ tư, biết Tiêu Chiến thích ăn lẩu và sushi, không có bạn gái, cũng không có có bạn trai.
Lần thứ năm... ...
"Không có ý tới muộn, vừa mới đi gặp khách"
Tiêu Chiến vội vàng đẩy cửa quán cà phê ra, gật đầu tạ lỗi với Vương Nhất Bác đang ở đối diện nâng cằm lên nhìn chằm chằm mình.
"Không sao đâu ca ca, đồ uống gọi cho anh rồi, anh thích Starbucks Raspberry Black Currant."
Nói xong đẩy đồ uống lên trước mặt Tiêu Chiến.
"Cảm ơn nhé Nhất Bác."
Tiêu Chiến lau lau mồ hôi trên thái dương, cầm ống hút nhẹ nhàng uống một hơi, hầu kết của Vương Nhất Bác cũng theo trên dưới di chuyển một lần.
"Nói thật, nếu sợi dây chuyền kia có ý nghĩa đặc biệt gì với em thì anh không miễn cưỡng đâu."
Vương Nhất Bác mặt không biểu tình lấy ra một viên cái hộp nhỏ tinh tế đặt lên bàn.
"Ca ca thích nó, cũng vì nó bôn ba nhiều lần như vậy, em không có gì không bỏ được, chỉ là......"
Thanh âm của hắn bỗng nhiên trầm xuống rất nhiều
"Nếu như mang cái này đi, em sẽ không còn có lý do tìm ca ca nữa."
Tiêu Chiến có chút hoang mang nhìn lên người trước mắt, rõ ràng là cậu bé nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, nhưng lại khiến cho mình không hiểu vì sao lại bắt đầu sinh ra một chút trìu mến kỳ quái, nhìn bộ dáng hắn thất vọng chu môi, mình lại có chút đau lòng muốn kéo hắn vào trong ngực an ủi một phen......
Không, ý nghĩ này quá đáng sợ! Mình thích nam nhân thì thôi, đứa bé này nhỏ như không thể làm hư được.
Anh liều mạng thôi miên mình: Mình chỉ là tới lấy sợi dây chuyền! Sau đó chậm rãi đưa tay lấy chiếc hộp trên bàn.
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng nõn thon dài bám vào trên tay Tiêu Chiến, ang ngẩng đầu nhìn đến đôi mắt sóng nước lấp loáng của chàng trai đối diện.
"Ca ca, anh thật sự không muốn gặp lại em sao? Em còn muốn gặp anh, ngày ngày đều muốn nhìn thấy anh!"
Tiêu Chiến chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình thắt nút, phản xạ có điều kiện muốn rút tay mình về, lại bị một mực tóm lại, không thể động đậy.
"Ca ca, em thích anh! Anh có thích em không?"
Lần này thì xong rồi, Tiêu Chiến cảm thấy ngay cả đầu óc của mình cũng thắt nút, cái này cái này cái này......
"Ca ca...... anh nói gì đi a"
"......"
"Ca ca......"
"......"
"Ca ca......"
Một tiếng gọi trầm thấp đi qua, rốt cục, chành trai trẻ cố chấp chậm rãi buông lỏng tay ra, vuốt vuốt vành mắt đỏ hoe.
"Thật xin lỗi, là một mình em đơn phương, em sẽ không quấy rầy anh nữa, vật này, để cho ca ca làm kỷ niệm đi, gặp lại, a không, nên nói là không bao giờ gặp lại......"
Tiêu Chiến trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác lặng lẽ không âm thanh rơi nước mắt và bóng lưng cô đơn, một nơi nào đó trong lòng nặng nề nhói lên một cái, một khắc này, anh hoảng hốt, không có tâm tư lại lo trước lo sau do dự không quyết đoán, chỉ có thể nghe được thang âm đến từ đáy lòng, không thể sẽ không còn được gặp lại hắn, tuyệt đối không thể!
"Nhất Bác, đợi đã!"
Chàng trai cũng không đi quá xa, Tiêu Chiến đuổi theo, hai tay chế trụ bờ vai của hắn.
"Nhất Bác, em còn nhỏ, vẫn chưa tới 20 tuổi, khả năng còn không biết mình đến cùng là thích cái gì, em nhìn....."
Chàng trai mặt lạnh lại, không chờ anh nói xong liền tránh khỏi tay của anh quay người đi ra ngoài.
"Ai, Nhất Bác!"
Tiêu Chiến lại đuổi theo
"Em nhìn đi, anh lớn hơn em sáu tuổi, hơn nữa chúng ta còn......"
"Em nói anh không có một chút mới mẻ chưa? Không có thì em đi!"
Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn ngắt lời anh.
Lần này, hắn đi ra mười mấy mét, đi đến chính mình cũng chột dạ, rốt cuộc đợi đến người đứng phía sau dùng một lực đạo kéo hắn vào trong ngực.
"Anh cũng thích em, anh biết em không phải gay, anh biết rằng chúng ta có thể phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, nhưng anh không muốn phủ nhận, Vương Nhất Bác, anh thích em!"
Chành trai trong ngực bỗng nhiên cười, cười rất ngọt nhưng lại mang theo vài phần đạt được chút tà ác, dùng đại lực ôm eo Tiêu Chiến.
"Em biết anh thích em, không ép anh một chút còn không biết lúc nào anh mới dám đối mặt với tình cảm của mình"
Tiêu Chiến bừng tỉnh đại ngộ
"Tiểu tử em gài bẫy anh!"
Vương Nhất Bác kiêu ngạo nhíu nhíu mày
"Diễn kịch không sai đi? Em cảm thấy rất có thiên phú làm diễn viên, nước mắt rơi có phải là đặc biệt chân thực?"
"Cái đó......cái đó....... sợi dây chuyền đâu? Em có can đảm thì cho anh, nhỡ may anh cũng không tiếp tục tìm em......."
Chàng trai trong ngưch cười càng phát ra khoa trương
"Mở ra nhìn xem đi ~"
Tiêu Chiến đần độn mở hộp ra, bên trong đúng là ảnh tự sướng của Vương Nhất Bác, bên cạnh có bốn chữ lớn
Không hổ là ta!!!
Lúc này chàng trai mới lấy ra sợi dây chuyền đắc ý đung đưa trước mặt Tiêu Chiến.
"Nói sẽ cho anh, lần này chắc chắn sẽ không cho anh đâu, ha ha ha ha!"
"Vương Nhất Bác!"
"A, còn có chuyện này."
Chàng trai thu hồi lại nụ cười, trịnh trọng nâng mặt Tiêu Chiến lên, gằn từng chữ.
"Em xác thực không phải gay, em không thích nam nhân, nhưng em chỉ thích anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top