Chương 2

Đưa tiễn tên ôn thần này xong, Tiêu Chiến một đường chạy như điên trở lại căn chung cư chật hẹp, quả nhiên, một email từ chối bản thảo nhờ ơn hỗ trỡ mạnh mẽ của Vương Nhất Bác, bên trong còn có những lời phàn nàn xúc phạm lên án khiến Tiêu Chiến bất lực phun tào, nhưng anh vẫn dùng mấy phút điều chỉnh tâm tính, bấm điện thoại gọi cho khách hàng.

"Chào Ôn tổng, tôi là Tiểu Tiêu ạ, tôi đã đọc ý kiến của ngài, là như vậy, quan điểm của tôi là... ... Ồ không, không biết a, không phải cũ, là khái niệm cổ xưa, không có rỉ sét a, cái này là kiểu nông thôn Mỹ... ... Được ạ, tôi sẽ thay đổi theo yêu cầu của ngài."

Cúp điện thoại Tiêu Chiến suýt chút nữa thì ném điện thoại di động ra ngoài cửa sổ, nhưng nghĩ đến việc ném hỏng còn phải tốn tiền, thế là nhẹ nhàng đặt điện thoại di động xuống, đảo mắt một vòng, cầm lấy gối ôm trên giường, hung hăng đập mấy lần, sau đó nhặt lên phủi sạch sẽ rồi mới bật máy tính lên, thay đổi màu đèn trong bản thảo thiết kế bản thành màu vàng, xóa bức tường nền màu gạch, đổi thành hoa nở tươi đẹp phú quý.

Làm công việc trong tay xong, trời đã tối đen, anh mệt mỏi dựa đầu vào trên giường, trong đầu đột nhiên hiển hiện lên khuôn mặt của Vương Nhất Bác, từ khi anh biết mình phải làm công trả nợ nên anh đã vụng trộm nhận thêm công việc thiết kế riêng tư một chút.

"Không phải anh nói anh sẽ không làm thiết kế ngu xuẩn nữa sao?"

Gương mặt kia, mặc dù tràn ngập khinh miệt cùng chán ghét, nhưng vẫn chiếm được trái tim anh... ...

Trong thành phố này, có quá nhiều hồi ức liên quan tới anh và hắn, nhưng hết thảy nhìn đều qua lâu như vậy, xa xăm đến mức bọn họ cũng hoài nghi đó là một giấc mơ...

"Cún con, tháng sau sinh nhật em muốn quà gì?"

"Chiến ca, em lớn lên, không muốn quà tặng, chỉ cần anh!"

"Tiêu tiên sinh, nhà và xe của anh đều đã thế chấp, còn lại tiền nợ thì chuẩn bị khi nào trả? Đừng nói tôi không hiểu nhân tình, nếu không được thì dùng em gái của anh gán nợ thôi, nghe nói dáng dấp cũng không tệ đâu ~"

"Tiểu tử thối, mắt mù sao? Bugatti của lão tử vừa mới mua, có biết sơn của xe này đắt cỡ nào không? Có bán mày đi cũng không bồi thường nổi, hôm nay nếu không đánh gãy một chân của mày... ..."

"Tiền này tôi thay anh trả, làm sao? Không muốn? Dù sao làm công cho tôi cũng tốt hơn là gãy một chân đi"

"Không!" Tiêu Chiến lại một lần nữa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, mấy năm nay, anh đã trải qua quá nhiều ác mộng, đã quên mấy cảm giác an an ổn ổn ngủ một giấc là như thế nào, hít sâumấy cái hít anh mới từ từ bình tĩnh lại, ít nhất mọi thứ đã, ngoại trừ cái tên tổ tông Vương Nhất Bác này, rốt cục là ai anh cũng không nợ.

Tiêu Chiến hiếm có được ngày thảnh thơi ngồi ăn rồi chờ đợi cái chết, bản thảo thiết kế trong tay đã hoàn thành, trời không ngay lập tức sẽ sụp xuống, không tim không phổi buồn ngủ thì đi ngủ, đói thì ăn mì tôm, đã từng có những ngày tháng trôi qua người không ra người, quỷ không quỷ.

Hôm nay anh vừa mới thiếp đi, liền bị tiếng đập cửa như ăn cướp làm cho bừng tỉnh, mơ mơ màng màng khoác chăn đi mở cửa, hình tượng lôi thôi vừa vặn trái ngược hoàn toàn với nam nhân tinh tế ở ngoài cửa, Vương Nhất Bác tháo kính râm xuống, há to miệng nhìn chăm chằm trọn vẹn một phút đồng hồ.

"Anh muốn chết sao?"

Tiêu Chiến ngây thơ vuốt vuốt tóc mái lộn xộn của mình xuống.

"Ông chủ à, không phải ngày mai mới có chuyến bay sao?"

Vương Nhất Bác chỉ nhìn bộ dạng ngây thơ của Tiêu Chiến một cái, liền thẳng tắp đụng vào đôi mắt vẫn thanh tịnh của anh.

Sau khi phát hiện mình thất thần, hắn nắm nắm đấm, không khách khí từ khe cửa chen vào phòng, kết quả bị vấp phải bát mì tôm chồng đầy đất mà té ngã, hắn thở dài, trầm thấp mắng một câu, đeo kính râm lên, nghiến răng nghiến lợi chỉ chỉ Tiêu Chiến,

"Anh cút ra đây cho tôi!"

Đối mệnh lệnh của ông chủ anh từ trước đến nay không hỏi tại sao, thay quần áo xong liền nhanh chóng lăn ra, Vương Nhất Bác khoanh tay, nhìn chằm chằm chiếc áo sơmi bị giặt đến trắng bệch của Tiêu Chiến mà nhíu mày.

"Tôi không có trả tiền lương cho sao? Sao không mua thêm quần áo mới?"

"Có thay giặt là được, còn lại tích cóp trả nợ."

Tiêu Chiến chững chạc đàng hoàng đáp, cười rất nhạt, trong mắt lại lóe ra chân thành.

Tiêu Chiến rất thích cười, nhớ nhiều năm trước Vương Nhất Bác lạnh lùng trong vòng trăm mét không có một ngọn cỏ, nhưng từ sau khi biết Tiêu Chiến tất cả mọi người đều nói hắn có một chút nhiệt độ, hắn nói, sợ làm đóng băng Tiêu Chiến.

Nhưng hôm nay chỉ cần thấy Tiêu Chiến nở nụ cười ngây thơ vô hại kia, sự hận thù sẽ từ đáy lòng hắn không tự chủ được mà nổi lên, hắn nheo mắt, hung tợn nói.

"Tôi đã nói là anh không cần trả lại, anh quên rồi sao?"

Nụ cười của Tiêu Chiến liền cứng trên đường cong hoàn mỹ nhất.

Đương nhiên là anh nhớ rõ.

Nửa năm trước.

Vương Nhất Bác thay mình trả tiền bồi thường cho chiếc xe sang trọng bị tróc sơn, anh cấp tốc viết xuống một tờ phiếu nợ, cũng không dám nhìn ánh mắt của hắn.

"Cảm ơn, tiền tôi sẽ từ từ trả lại cho cậu.

Hắn chỉ cảm thấy một bàn tay băng lãnh hung hăng bóp cằm của mình, ép buộc anh đối mặt với cặp mặt tràn đầy băng phong kia, nửa ngày, chỉ chờ đợi một câu nói đến lạnh lùng.

"Không cần trả lại, coi như là thù lao năm đó anh theo tôi lên giường đi."

Đơn giản mấy chữ nhưng lại mười phần có hiệu quả đâm thủng trái tim vỡ nát của Tiêu Chiến, anh nghe thấy tiếng máu nóng hổi nhỏ từng giọt rơi xuống chỗ sâu nhất đáy lòng, đánh thức những vết thương đã che giấu nhiều năm kia. Nhưng anh vẫn kín đáo đưa phiếu nợ cho Vương Nhất Bác, nụ cười ôn nhu giấu kín tất cả đau đớn.

"Cần phải trả, anh không phải tới để bán."

"Xuống xe."

Hết sức ngẩn người, Vương Nhất Bác đã đưa Tiêu Chiến đến trước một nhà hàng Nhật Bản, một nơi đắt đến dọa người khiến anh có chút lùi bước.

"Xuống xe!"

Ngữ khí của người kia luôn luôn lạnh thấu xương.

Trong phòng, Vương Nhất Bác đơn giản chọn vài món ăn, rồi không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại ngồi ở một bên giống như đang nhập định. Tiêu Chiến dè dặt mà hỏi.

"Ônh chủ, chỉ có ngài vào tôi sao?"

"Ừm."

Hắn thậm chí còn không mở mắt, nghĩ nghĩ lại bổ sung.

"Tôi không thích ăn cơm một mình."

"Cái này tôi biết, thế nhưng... ...vì sao lại tìm tôi?"

"… …"

Thật lâu, lúc Tiêu Chiến nghĩ là không có câu trả lời, nhưng giọng nói trầm thấp kia lại xuất hiện lần nữa.

"Tôi giảm cân, nhìn anh là thấy buồn nôn, có thể ăn ít đi một chút."

"Ha ha ha ha! Là như thế này sao, vậy cảm ơn ông chủ đã thưởng cơm ăn!"

Tiêu Chiến cười đến đôi mắt đều cong lên, liều mạng kìm nén những giọt nước mắt trong khóe mắt, gắp thức ăn trên bàn ăn ngấu nghiến. Chẳng biết lúc nào, Vương Nhất Bác đã mở mắt ra, bất tri bất giác lấy ra một điếu thuốc thơm, nghĩ nghĩ, không đốt thuốc, chỉ kẹp ở giữa ngón tay không nhẹ không nặng ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt này, nhìn chằm chằm nam nhân như gió cuốn mây tan ở phía đối diện.

"Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến miễn cưỡng nuốt thức ăn trong miệng xuống.

"Ừm? Ông chủ phân phó."

Nhìn dâng vẻ anh khúm núm, ánh mắt Vương Nhất Bác bỗng nhiên u buồn, tựa hồ nhìn về phía người trước mắt, lại tựa hồ như mặc người trước mắt.

"Tiêu Chiến, anh thật sự là Tiêu Chiến sao?"

Anh luôn có thể nhớ về đêm đó, nam hài kiêu ngạo kia, ôm đàn ghita, bộ dáng nhẹ nhàng ngâm nga hát... ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top