10. Về nhà thôi. (16+)

Warning lần nữa: 16+, chin cạm ơn.

—————————

"Ba mươi tám năm trước..."

Guanlin bỗng ngập ngừng không nói tiếp, cậu không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào, không biết chuyện này có quá hèn mọn để kể ra hay không. Cậu nhìn sang Jihoon, anh vẫn ở bên im lặng, nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe.

"Nếu em chưa sẵn sàng thì cứ giữ trong lòng, anh luôn ở đây chờ nghe em nói."

Anh mỉm cười ôn nhu, không phải nụ cười khuynh quốc khuynh thành làm chúng sinh điên đảo, tim đập loạn nhịp. Mà là một nụ cười khiến người đối diện sinh ra cảm giác yên tâm nhẹ nhõm, muốn đem cả đời còn lại giao phó cho anh.

Guanlin đột nhiên nắm tay Jihoon, kéo anh đi khỏi lan can bệnh viện, vào một phòng nằm khuất ở cuối dãy. Trong phòng không mở đèn, rất tối, hầu như không thấy được gì cả.

"Đây là phòng bác sĩ Kwon mà?" - Jihoon ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, chị ấy bảo tối nay em cứ ở lại đây ngủ, chị ấy trực ở phòng cấp cứu... Em..."

"Em làm sao?" - Jihoon quờ quạng đưa tay sờ lên trán Guanlin, giọng lo lắng.

"...không chịu được tiếng ồn. Em... chịu không nổi nữa, Jihoon."

Nói xong liền gục đầu lên vai anh, mũi vì có nước mắt chảy xuống mà nghẹt, giọng chuyển dần sang nức nở. Jihoon đứng dựa người lên cửa, ôm thật chặt đứa nhỏ trong lòng, dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tấm lưng rộng đang run rẩy, trong lòng không khỏi dâng lên một tia xót xa.

Jihoon biết, Guanlin vốn là người hướng ngoại, từ nhỏ đã không chịu được cảm giác ở một mình nên sớm thích nghi được với đám đông. Ấy vậy mà lúc này, lại gục đầu thừa nhận mình sợ tiếng ồn, mình muốn trốn vào một góc yên tĩnh.

"Jihoon, anh hôn em được không?"

Guanlin đột nhiên đưa ra yêu cầu, không phải là "em hôn anh được không", mà là "anh hôn em được không", chính xác hơn là lời cầu xin, trong giọng nói thoáng chút yếu đuối. Từ sau khi chứng kiến bệnh nhân đầu tiên mất trong tay mình, Guanlin đã chứng kiến thêm người thứ hai, thứ ba, thứ tư,...

"Từ từ sẽ quen thôi chàng trai trẻ", cậu luôn dùng lời này của bác sĩ Kwon để tự trấn an mình, nhưng cứ mỗi lần nhìn nhịp tim bệnh nhân chạy một hàng, nghe một bác sĩ khác đọc thời gian tử vong, và chính mình phải bước ra cửa phòng cấp cứu gập đầu xin lỗi người nhà bằng câu nói quen thuộc "Chúng tôi đã cố gắng hết sức", Guanlin bất giác mà nhói đau ở tim một cái.

Nếu như người nằm đó là bố mẹ, là ông bà cậu, là Jihoon, hoặc là ngay chính bản thân cậu, thì cảm giác sẽ thế nào? Bánh xe sinh lão bệnh tử vô tri vô giác nhưng vô cùng tàn nhẫn này, đâu có chừa ai ra?

Cậu nhớ như in cảm giác lúc nghe bác sĩ bảo Jihoon chỉ còn cơ hội nửa giờ để sống, Guanlin thấy thế giới xung quanh mình như sụp đổ, đau không thở nổi. Nhưng cậu biết khi ấy mình không thể ngã, Jihoon chỉ còn mình để dựa vào, nên chỉ còn cách tự ôm lấy chính mình bước đi trên đống đổ nát phía trước.

Jihoon nhón chân, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi người đối diện. Ban đầu giữa họ là nụ hôn chậm rãi an ủi, không biết từ khi nào đã trở nên dữ dội mang tính chiếm hữu. Khi một giác quan bị lấy mất, những giác quan còn lại chắc chắn sẽ nhạy cảm hơn.

Trong bóng tối, Jihoon nghe rõ mồn một tiếng thở dốc của Guanlin, cả của chính mình.

Chính xác đã bốn tháng, có khi ở cạnh, có khi cách xa, có nhớ nhung, có khao khát, nhưng giới hạn chỉ là những cái hôn môi vội vã. Đến cả mong muốn giản đơn là cùng nhau xem hết một bộ phim chiếu rạp đã ra mắt cách đây vài năm cũng dở dang mấy lần.

"Jihoon, đủ rồi."

Guanlin giọng khàn khàn, cố dùng chút lý trí giữ tay Jihoon lại khi biết ý định của anh. Jihoon vết thương chưa lành hẳn, lại còn ngày nào cũng phải làm công việc nặng nhọc. Nếu anh cố chấp chọc cho ngọn lửa này bùng lên, e rằng không kịp dập mà thương tích đầy mình, huống chi ngọn lửa này đã âm ỉ cháy suốt mấy tháng dài.

"Đêm nay em chỉ muốn ôm anh ngủ thôi."

"Đừng chịu đựng một mình mà."

"Em không mang theo condom, không có bôi trơn, em cũng không chắc mình có thể khống chế được lực. Anh sẽ bị thương."

"Anh có, sẽ không bị thương."

Guanlin ẩn nhẫn cúi người hôn lên môi người nằm phía dưới, bàn tay mười ngón đan xen vào nhau, nắm lại thật chặc, nguyện sẽ mãi mãi không buông ra. Họ chữa lành vết thương cho nhau, cũng như tự chữa lành cho vết thương của chính mình. Năm tháng phía trước còn dài, chỉ cần ở cạnh nhau, khó khăn cách mấy đều sẽ vượt qua.

"Được, em hứa sẽ không làm anh đau."

Thật may vì đã gặp được anh giữa biển người mênh mông này. Nếu không là anh, thì sẽ chẳng là ai khác, cảm ơn anh.

Thật nay vì đã gặp được em giữa biển người mênh mông này. Nếu không là em, thì sẽ chẳng là ai khác, cảm ơn em.

Ngoài trời hửng sáng, trong phòng không có cửa sổ nên vẫn chìm vào bóng tối. Chuông báo thức reo nho nhỏ, Jihoon bị đánh thức trước, thò tay ra ngoài ấn tắt tiếng chuông. Anh nhìn sang chàng trai nhỏ của mình nằm bên cạnh còn ngủ mê man, mới có sáu giờ sáng, vẫn còn sớm chán.

"Anh dậy rồi à?"

Guanlin thấy động cũng tỉnh giấc, nhưng không mở mắt, chỉ nhừa nhựa hỏi bằng giọng điệu còn ngái ngủ.

"Còn sớm. Em ngủ thêm đi."

"Anh nằm xích vào đây, coi chừng lọt xuống giường."

Guanlin vừa nói vừa đưa tay ôm ngang Jihoon, kéo lại sát lại gần mình. Giường trong phòng vốn là giường bệnh, chỉ nằm được một người, hai người họ vốn cao to nên nằm chung thật sự rất chật chội, cả đêm chỉ có thể nằm nghiêng một bên, hoặc là, nằm lên người nhau.

Không phải Guanlin không muốn nằm ngoài, nhưng cậu có tật xấu khi ngủ rất hay lăn tới lăn lui, thế nào cũng lăn một đường xuống đất, nên Jihoon đành phải để cậu nằm phía trong.

Jihoon kéo chăn che ngang mặt, rúc đầu vào lồng ngực ấm áp trước mặt. Chưa được một lúc anh liền cảm nhận được bàn tay xấu xa của người đối diện bắt đầu không an phận mà chạy lung tung.

"Thôi nào."

Guanlin vẫn nằm yên nhắm mắt, nhịp thở vẫn đều đều, giống như cả người cậu chỉ có bàn tay là còn thức.

"Chỉ còn được nghỉ ba giờ nữa thôi, em muốn làm anh thêm nhiều lần nữa cơ."

Lúc này thì thêm cái miệng này thức giấc nữa. Jihoon nghe xong bất giác đỏ mặt, dù đã không ít lần nghe phải những lời này, nhưng hiếm khi nào mà anh có thể bình thường mà nuốt trôi.

"Nhưng mà, hình như từ hôm qua đến giờ em vẫn chưa ăn gì?"

"Không phải đã ăn anh cả đêm rồi hả?"

"Lai Guanlin."

Anh trừng mắt nhìn cậu, Guanlin cười hì hì, chầm chậm he hé đôi mắt nhìn lại anh, ánh nhìn ôn nhu dịu dàng luôn chưa từng thay đổi bao nhiêu năm qua, sau đó hôn lên trán Jihoon, hôn lên mái tóc rối lòa xòa.

"Mặc quần áo vào đi, rồi xuống nhà bếp ăn sáng với em."

Họ cùng nắm tay nhau bước qua chông gai như vậy, ngày qua ngày. Mùa hạ đi qua, mùa thu tới, rồi mùa đông cũng gửi lời chào tạm biệt, giao ban cho một mùa xuân ấm áp nữa lại đến. Con đường khó khăn này, chớp mắt đã kéo dài đằng đẵng đúng một năm.

Anh đào nở rợp con đường phía trước bệnh viện, vị giám đốc bệnh viện Daegu trịnh trọng đứng trên bục phát biểu tại hội trường, nói lời cảm ơn các bác sĩ, y sĩ và đội tình nguyện thời gian qua đã dốc lòng phục vụ nhân dân, đồng thời gửi lời tạm biệt đến với các bác sĩ từ khắp nơi trên cả nước đã không quản xa xôi đến giúp đỡ Daegu.

Jihoon đứng trong hàng ngũ của đội tình nguyện, quay sang nhìn Guanlin một thân blouse trắng đứng ở hàng ngũ bác sĩ, mỉm cười như muốn nói với cậu:

"Cùng về nhà thôi."



Update 26/10/2021: Tới giờ mình mới biết hoa anh đào nở tầm cuối tháng 3 đầu tháng 4 mọi người ạ, vì vậy chuyện hoa nở rợp đường vào dịp cận tết nguyên đán ở Hàn là hong có xảy ra đâu nha huhu, nhưng thui kệ lỡ viết rùi mng cứ coi đây là sạn đi nha hic :<

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top